Vô Tình Ghé Ngang Tim Em
Lại là một ngày mới bắt Tĩnh Di lại phải tiếp tục công việc tại tiệm bánh.
Đối với cô được đi làm ở tiệm bánh này cô cảm thấy rất hạnh phúc, vì ngửi được mùi ngọt ngào từ bánh, nghe được những tiếng cười nói của mọi người.
Khi đi làm ở tiệm bánh này cô cảm thấy cuộc sống của mình không vô vị như cô nghĩ.
Cô bắt tay vào làm bánh khách đã đặt từ sớm, rất nhiều bánh cần phải làm cô phải nhanh chóng bắt tay vào làm mới kịp.
Cô cột gọn mái tóc ngắn ngang vai của mình lên, đeo bao tay vào rồi nhanh chóng làm chiếc bánh kem của mình.
Sau một lúc cực nhọc thì cũng đã hoàn thành, vị khách này có mắt nhìn rất hoàn mỹ, chiếc bánh này rất sang trọng và độc đáo, thiết kế rất tinh xảo chính vì thế nãy giờ cô phải rất tỉ mỉ trong việc làm bánh.
Vì cô muốn khách hàng nào khi nhận được chiếc bánh kem thì sẽ hài lòng về hình dáng cũng như chất lượng.
Cô ngắm nhìn chiếc bánh mỉm cười rồi cất vào tủ lạnh, bây giờ còn phải đi giao nốt số bánh cupcake, cô là thợ làm bánh kiêm luôn việc giao hàng nên bà chủ rất ưu ái cô...
...
Địa điểm cô giao là một căn nhà nhỏ, cô gọi cửa nhưng không ai đáp.
Một lúc sau cũng có người ra nhận, một bà lão nom ngoài 80t rồi tóc trắng bạc phơ, gương mặt phúc hậu, bà mỉm cười mở cửa cho cô.
"Bà ơi cháu đến giao bánh đây ạ"- cô cầm bánh bằng hai tay đưa cho bà lão rồi nở nụ cười thân thiện
"À đúng rồi bà có đặt cho cháu trai bà bánh, cháu đi đường xa chắc cũng cực nhọc lắm hay vào nhà bà uống chút nước đi"
"Dạ cảm ơn bà nhưng bây giờ không tiện lắm ạ! Cháu phải quay về làm nốt số bánh ở tiệm"- cô khách sáo từ chối
"Vậy bà cảm ơn cháu nhé, cho bà gửi tiền"- bà lão đưa cô tiền, rồi đóng cổng vẫy tay chào tạm biệt cô.
Cô cũng đáp lại rồi chạy về tiệm..
Về đến tiệm cô lại tiếp tục công việc của mình, có thể người khác nhìn vào thì thấy công việc này rất cực, phải chạy đôn chạy đáo.
Nhưng đối với cô đây chính là một niềm vui cô tìm thấy được trong cuộc sống.
Cô cảm thấy vui khi làm bánh, cảm thấy vui khi thành quả thành công và nhận được sự hài lòng của khách.
Cô tiếp tục nhào nặn bột, cho bánh vào lò, trang trí..v.v
...
Lạc Uyển đang ngồi xem thêm vài công thức để pha chế ngon hơn, tài pha chế của cô mà nói thì có giỏi nhưng không đến xuất chúng.
Cô muốn nâng cao tay nghề của mình hơn nên ngày nào cũng xem vài ba công thức.
Cô đang ghi chép lại số công thức đó bỗng có cuộc gọi đến cô.
Hiển thị trên màn hình, đó là tên của ông chủ chẳng biết có chuyện gì không nữa, cô dè chừng bắt máy
"Ông chủ gọi tôi có chuyện gì không thế?"- Tĩnh Di cởi mở đáp
"Có vị khách kiếm cô nói có công việc gì đấy tôi cũng không rõ nữa, trưa nay 12g cô có thể gặp anh ta, quán ăn X đối diện quán bar của chúng ta"
*Là anh sao? Chính là trai trẻ không phải dê cụ nữa rồi* - cô thầm nghĩ rồi nhanh chónh trả lời ông chủ "được ạ tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo"
Ông chủ không nói gì nữa liền cúp máy, xòn cô thì ngồi xem công thức rồi cẩn thận ghi chép lại.
Thật ra ghi chép lại không phải lấy nguyên công thức mà làm theo, cô muốn có thêm nhiều ý tưởng để biến tấu một công thức cho riêng mình.
Ngồi xem công thức và ghi chép cũng đã đến lúc cần sửa soạn để gặp vị khách kia.
Cô lên lầu xem qua loa đồ rồi chọn đại một thứ để mặc, chẳng qua chỉ là gặp khách không cần thái quá miễn sao không thiếu vải, tôn trọng người nhìn là được.
Nói rồi cô chọn cho mình một chiếc sơ mi trắng thêm chiếc quần jeans đen.
Đơn giản nhưng lại rất đẹp với cô.
So với những bộ đồ cầu kỳ thì cô lại ưa chuộng phong cách đơn giản hơn, rất đẹp và rất thoải mái huống hồ chi người như cô khoác gì lên người mà chẳng đẹp mê hồn.
Cô đi đến địa chỉ rồi ngó quanh quán, ở quán hiện giờ chỉ có một số người nhưng họ đã có đôi có cặp hết.
Cô nghĩ chắc anh ta chưa đến, cô chọn một vị trí thích hợp rồi đợi anh ta.
Trong lúc cô không để ý thì có một người đã ngồi đối diện cô, dùng tay gõ lên mặt bàn :"Xin lỗi đã đến trễ làm cô phải đợi"
Cô ngây ra ngẩn mặt lên xem chàng trai này là ai, người đó khiến cô trợn tròn mắt, há hốc miệng.
"Là anh sao..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...