Sau đó, Mặc Phong Dương nhận được một cái nhíu mày khó chịu từ Mặc Âu, cô còn mím môi nói: “Anh làm như thế cá của em chạy mất, nếu như vậy thì em chẳng được gặp lại nó nữa.”
Anh phì cười trước lời nói nghe có vẻ nghiêm trọng của cô bé: “Sao lại không thể gặp nữa, hôm nay chưa thấy thì hôm sau anh lại đưa em đến đây chơi, lại cùng em tìm chú cá cam đó.”
Mặc Âu nghe xong, vẻ mắt mới hòa hoãn lại, đôi lông mày nhíu chặt dần dãn xa ra, cô bé lại tiếp tục công việc truy tìm tung tích con vật nhỏ biết bơi kia, lần này hình như cô bé cúi gầm mặt xuống nước hơn lúc nãy.
Ngay khi anh định túm lấy áo Mặc Âu tránh việc cô bé sơ sẩy mà ngã xuống hồ, anh lại chẳng biết bơi. Nhưng suy nghĩ chưa kịp hành động đã nghe tiếng của em gái anh, Mặc Nhu từ xa chạy đến hét lớn: “Anh trai!”
Mặc Âu đang trong trạng thái tập trung dồn hết sự chú ý của mình vào dòng nước, đột nhiên nghe tiếng hét lớn, cô bé giật người, không kịp bấu víu vào cái gì, cứ thế bị mất quán tính mà ngã tủm vào trong lòng dòng sông, nơi sẽ chứa cá cam trong đó.
“TIỂU ÂU!!!” Nghe tiếng động lớn vang lên sau lưng, Mặc Phong Dương phản ứng nhanh quay phắt người lại, nhìn dòng nước với những gợn sóng lớn lan xa, mặt anh tái mét đi trông thấy. Anh không biết bơi, nhưng anh đâu nhớ đến điều này. Mặc Phong Dương không một chút đắn đo gieo người xuống nước.
Khó thở. Ù tai. Hai mắt anh đã mở sẵn trước khi xuống nước, anh sợ lao và nước rồi lại không thể mở mắt ra. Anh nhìn thấy Mặc Âu từ từ bị chìm xuống, tay chân không ngừng vừng vẫy, mắt mở to. Anh biết, cô đang tìm cá cam.
Không được, không cần tốn sức như thế, anh giúp em tìm cá cam được không? Anh sẽ giúp em tìm. Thân thể Mặc Phong Dương đang dần chìm xuống, anh cố khuẩy tay đến gần Mặc Âu, đến lúc cầm được tay cô bé, anh như dùng hết sức lực còn lại của mình kéo cô lên, anh vì thế mà bị đẩy xuống, hai trạng thái đối lập này càng nhìn càng thấy cao cả, xót xa. Dù dần chìm xuống, nhưng anh chưa bỏ cuộc, anh vẫn đang cố gắng vung chân, một tay khoát nước, một tay đẩy cô lên.
Chưa được, chưa được nhắm mắt, em bé của anh còn chưa lên được, cô phải sống, phải sống để thấy anh đem có cam về cho cô.
“Chị Mặc Âu!” Giọng của Mặc Nhu từ phía trên vang lên, vọng xuống cả dưới nước. Mặc Phong Dương nghe thấy rồi, anh cười nhẹ, nhìn theo bóng dáng đứa em gái bé bỏng, cạn sức chầm chậm thả người xuống nước. Đến tận sau này cũng chẳng có ai biết được lời nói mấp máy trước khi buông xuôi tất cả của anh:
“Giúp anh nhìn ngắm thế giới xinh đẹp ngoài kia, còn anh sẽ là cá cam của em, cá cam mỗi khi em nghĩ tới sẽ là một con cá xinh đẹp em từng thấy… lại chẳng bao giờ gặp lại được nữa.”
Nghe nói sau khi Mặc Âu tỉnh dậy, Mặc Phong Dương đã không còn, chẳng ai nói với cô, nhưng làm sao cô có thể không biết, làm sao cô có thể không cảm nhận được hơi bàn tay ấm áp đã đẩy cô lên bờ, làm sao cô có thể chấp nhận được đây. Chấp nhận việc chỉ vì một con cá cam mà người anh cô yêu thương phải bỏ mạng? Làm sao có thể, không thể…
Nguyên ngày hôm đó, Mặc Âu không khóc, nhưng đờ đẫn nằm trên giường như người bị mất đi hết ý thức, chỉ còn một cái xác không hồn. Cùng hôm đó, người ta đưa đến cho cô một con cá cam xinh đẹp, con cá này được tìm thấy trong lòng bàn tay nắm chặt của Mặc Phong Dương khi anh được người tới vớt lên.
Cá cam xinh đẹp này… cô được thấy lại nó rồi.
Vậy nếu cô nói đổi con cá này lấy lại anh trai cô được không…
Sự hận thù của gia đình Mặc Niên Vinh từ đó mà ra, vì cứu cô khiến cậu thiếu niên sáng sủa, giỏi giang phải dừng lại cuộc đời ở độ tuổi mười tám, dừng lại bao ước mơ, hoài bão… còn cả một mối tình dang dở chưa kịp gọi tên.
…----------------…
Cậu nhỏ Kiều Sở vội chen giữa giảng hòa bầu không khí tắc nghẹn: “Không nói nữa, nhà đang có khách, chúng ta cũng nên cho người ta chút hiếu khách chứ, phải không Mặc Âu?” Kiều Sở đánh mắt với Mặc Âu, ý nói cô hạ hỏa.
Mặc Âu đâu còn cách nào khác, khoác tay Hàn Thiên Nhược nói: “Cháu nghe lời cậu nhỏ, cũng là nể mặt anh Phong Dương, chúng ta không cãi nhau nữa. Hôm nay lại là ngày cháu ra mắt bạn trai, ít nhiều cô chú nên nể mặt anh ấy chút. Giờ nhà cháu chuẩn bị ăn cơm, nếu không ngại thì mời mọi người vào chung vui bữa cơm nhạt này.”
Kiều Khả Sênh đi tới, như mọi lần định vuốt lưng giúp con gái bớt giận, nhưng mắt thấy Mặc Âu đã bị chàng trai mới ra mắt đang giúp bà làm điều đó, lòng không tránh khỏi có chút xúc động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...