Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
“Công ty Thiên Dương… Chẳng lẽ cháu là vị Tu La đeo mặt nạ kia?” Cũng chỉ có anh mới đem đếm cho ông cảm giác uy hiếp như vậy, Mặc Niên Kiệt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cũng dễ hiểu, thân phận của Hàn Thiên Nhược quá đặc biệt.
“Vâng.”
“Ba mẹ thấy con gái nhà mình giỏi không, đem về một chàng rể tài sắc vẹn toàn như vậy cơ mà.”
“Ai dám nói con gái mẹ không giỏi, cháu chút nữa ở lại ăn tối với gia đình chúng ta luôn cho vui.” Kiều Khả Sênh nói với Mặc Âu xong lại ân cần đưa mắt sang Hàn Thiên Nhược mời cơm. Có vẻ là bà thích chàng rể tương lai mà con gái đem về.
Mặc Niên Kiệt chưa dứt khỏi trạng thái cảm khái năng lực của Hàn Thiên Nhược nhưng cũng phụ họa theo vợ mình: “Đúng đúng, cháu ở lại dùng cơm tối với chúng ta cho vui. Thuận tiện thì có thể bàn công việc.”
“Ba…” Mặc Âu không vui nhìn ông. Cô đưa anh về nhà cô chơi chứ đâu phải kéo đối tác về cho ba cô làm việc.
“Ba biết rồi, không nói chuyện công việc.” Mặc Niên Kiệt gật đầu nhìn con gái, lại cười cười nhìn vết nhăn ở giữa đôi lông mày vừa giãn ra của vợ.
“À phải rồi, cháu có bức tranh cổ làm quà gặp mặt tặng bác trai. Còn quà của bác gái phải chút nữa người của con mới mang đến, xin lỗi bác vì vội quá nên con chưa chuẩn bị chu đáo.” Hàn Thiên Nhược vỗ tay, ra hiệu cho mấy người làm trong nhà Mặc Âu đem tới bức họa cổ.
Mặc Niên Kiệt nhìn cuộn giấy lớn chăm chú, quả thực ông là một người mê tranh cổ.
Để có thể trải dài chiêm ngưỡng hết bức tranh cần tới tám người làm. Khi bức họa mở ra cũng là lúc người nào người nấy có mặt tại đó đều hít một ngụm khí lạnh.
Tay Mặc Niên Kiệt run rẩy chạm lướt lên bức họa dài, chất giấy lụa mềm mại, mượt mà dài hơn 10 mét với cảnh núi đồi trùng điệp, sông hồ rộng lớn, cộng với kĩ thuật vẽ nhiều tầng.
Mặc Niên Kiệt đưa tay chạm tới chạm lui trên bức tranh lụa cổ, vẻ mặt vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên lẫn thán phục: “Đây là bức tranh của Vương Hy Mạnh… “Thiên lý giang sơn đồ”?”
Hàn Thiên Nhược không phủ định: “Ánh mắt của bác trai quả nhiên tinh tường.”
“Thiên lý giang sơn đồ - kiệt tác 1000 năm được đấu với cái giá trên trời 47,2 triệu USD. Anh đùa à?”
[47,2 triệu USD: Hơn một nghìn tỉ VNĐ]
“Mắt con bị mù à, nhìn chất liệu này, chất mực này, cả nét vẽ điêu luyện mà sống động này sao có thể nói là giả?” Mặc Niên Kiệt cau mày phản bác lời của Mặc Âu.
Mặc Âu dĩ nhiên không tin Hàn Thiên Nhược ngốc đến nỗi bỏ ra hơn nghìn tỉ chỉ để mua về một bức tranh. Cô như muốn xác nhận mà kéo áo anh, ghé đầu qua thì thầm hỏi nhỏ: “Thật không bảo bảo?”
Hàn Thiên Nhược cười tự tin: “Thật một trăm phần trăm, không chút tạp chất.”
Mặc Âu chửi tục một tiếng, rảo bước đến sát bức tranh đang được giăng rộng ra. Cô mới vừa rồi không hiểu chỉ một bức tranh thôi mà bán với giá cắt cổ như thế có ma nào thèm mua. Nhưng giờ lại gần mới thấy rõ nét đẹp đang được phô bày cận cảnh đến từng chi tiết tỉ mỉ ra trước mắt.
Trước kia từng bị mẹ kéo đi học một lớp hội họa, cô cũng gọi là biết một chút về bình phẩm tranh. Nếu cô đoán không nhầm thì bức tranh này được họa sĩ dùng màu azurite (lam sẫm) và xanh ngọc làm chủ đạo, rồi biến chuyển mức độ đậm, nhạt ở từng bối cảnh. Đỉnh núi được bao phủ bởi lớp màu lam sẫm và xanh ngọc, càng lên đỉnh, sắc càng đậm. Chân núi, tường nhà hay phía xa chân trời được điểm sắc vàng nâu, mái nhà màu đen và con người được vẽ bằng bột màu trắng. Các đường viền, thân cây được vẽ theo phương pháp không xương làm tăng độ mềm mại, chân thực cho cảnh quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...