Nghe giọng Hàn Thiên Nhược vọng tới, Mặc Âu hơi giật mình, mãi một lúc mới hồi tỉnh thoát ra khỏi tấm hình. Cô rất tự nhiên mà tháo khung ra, lấy đi tấm ảnh nhét vào túi áo mới cười:
“Bức hình này em lấy, anh không phải là không cho đó chứ?”
Hàn Thiên Nhược không ngờ tới cô sẽ có hành động này, mừng còn không kịp chứ nói gì đến việc dám từ chối không cho cô tấm ảnh: . Ngôn Tình Ngược
“Sau này cái nào có mặt anh trên đó thì chính là của em, em không cần xin phép, thích thì lấy, anh đây bảo kê cho em miễn phí cả đời.”
“Đóng dấu, lời anh đã nói không thể nuốt lời được nữa.”
“Không bao giờ nuốt lời.”
......................
San Francisco, Mỹ.
Dinh Thự Elmer đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí áp bức, ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng.
“Tôi cho các người một tiếng để tìm ra con trai tôi, các người không làm được thì cuốn xéo ra khỏi đây được rồi.”
Phu nhân Elmer ngồi một bên khóc nức nở, không ngừng gọi tên đứa con trai.
“Bà bình tĩnh đi, chúng ta sẽ tìm được nó về thôi.” Chủ nhân nhà Elmer lên tiếng an ủi vợ mình.
“Ba nói đúng đấy mẹ, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, em nó chắc nhàm chán nên mới đi ra ngoài đi dạo xung quanh chút thôi.” Đại tiểu thư gia tộc Elmer cất chất giọng thanh thoát an ủi mẹ mình.
Đột nhiên, quản gia già Lumas chạy xồng xộc vào nhà, còn chưa kịp thở đã vội báo cáo với ba người đang ngồi trên bộ ghế sofa cao cấp được đặt may riêng.
“Thiếu gia… Thiếu gia ngài ấy đã được tìm thấy ở trong vườn hoa oải hương.”
“Ôi chúa ơi, may mà đã tìm thấy thằng bé, nhanh nhanh đưa nó vào nhà kẻo bị cảm lạnh bây giờ.” Phu nhân xúc động đứng dậy nói.
Quản gia gật đầu, ra ngoài giao phó nhiệm vụ. Tầm mấy phút sau, có hai người đàn ông đứng xuất hiện ở cửa lớn. Một người da trắng, một người da ngăm. Nhưng người ngoài vừa nhìn vào đã xác định được ngay thân phận đằng sau khuôn mặt, vóc dáng của bậc trâm anh thế phiệt thực sự.
Người đàn ông da trắng là Ngô Dực, người phục vụ kiêm luôn giúp việc riêng của thiếu gia. Dáng người anh cao thẳng, gầy gò, khuôn mặt dài nhưng ngũ quan khá được. Nói chung là chẳng có gì nổi bật ngoài làn da trắng và đôi mắt xanh lam.
Ngô Dực đỡ thiếu gia ngồi xuống ghế sofa mềm mại mới lui ra đứng trực phía sau.
Phu nhân Elmer Cẩn Huyên là người lên tiếng đầu tiên nói chuyện với con trai: “Lạc Kha, con đi chơi mà không báo cho chúng ta một tiếng. Con có biết chúng ta lo lắng lắm không?”
Elmer Lạc Kha cầm nhánh hoa oải hương màu tím trong tay, cười ngốc giơ hoa ra trước mặt đung đưa:
“Hoa… Hoa oải hương… đẹp, đẹp lắm.”
Người đàn ông da ngăm trái ngược với cả gia đình ba người còn lại da trắng. Cậu là con trai duy nhất của gia tộc Elmer, với thân hình khỏe khoắn, tráng kiện mà trước đây anh làm một phi công trẻ tuổi tài ba, hai mươi tuổi đã dành được nhiều giải thưởng quốc tế từ các hãng hàng không có tiếng.
Khuôn mặt của Lạc Kha vô cùng khả ái, làm người ta mới nhìn vào liền cảm thấy mình như được tắm trong gió xuân. Khó có thể tìm ra được một người thập toàn thập mĩ đến vậy.
Đáng tiếc…
Một năm trước, Đình Văn, gia chủ gia tộc Elmer vốn là một người đàn ông trung niên làm việc trong giới chính trị, vì làm ăn liêm khiết nên bị nhiều người trong giới hãm hại.
Đêm trước kì nghỉ Tết năm trước, Đình Văn đến đón Lạc Kha từ sân bay trở về nhà sum họp. Một chiếc xe ngược chiều đột ngột lao qua, ông lại là người lái xe, phát hiện ra điều không ổn mới vội vàng phanh gấp xe lại…
Cạch cạch... Cạch cạch…! Xe vẫn lao nhanh về phía trước, xe của ông không ăn phanh!
RẦM!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...