Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
Đúng là chẳng ra làm sao.
Mặc Âu tự trách bản thân cô sống thật thất bại mà.
Mặc Âu khó khăn nuốt nước miếng, lại liếm liếm môi một chút ỉu xìu nói: “Nhưng em không biết làm.”
Cô sợ Hàn Thiên Nhược chê cô không có kinh nghiệm mà nảy sinh sự nhàm chán.
Dù sao cô cũng biết, phàm là đàn ông đều thích những người có kinh nghiệm để làm họ hưởng thụ thoải mái, hơn là phải mất công chỉ dạy từng li từng tí.
Lớn đầu rồi mà không biết làm cái kia.
Mặc Âu ơi Mặc Âu! Rốt cuộc mấy năm qua mày sống kiểu gì đấy? Định thanh tâm quả dục, ăn chay sống qua ngày như hòa thượng à?!
Thế mà không ngờ Hàn Thiên Nhược không nhưng không trách móc, lại còn nở một nụ cười yêu chiều vuốt nhẹ mái tóc dài đã được búi gọn lên của cô, mở miệng: “Không sao! Anh dạy em.”
Mặc Âu mừng đến muốn chảy cả nước mắt.
Sao bạn trai của cô lại có thể hiểu lòng người như thế chứ.
Thật khiến cô cảm thấy mình sống tội lỗi quá đi! Bạn trai quá tốt, bạn gái thì quá lưu manh.
Nhưng cô lại không hề biết rằng, Hàn Thiên Nhược chính là sói đội lớp nai, đang từng bước từng bước dẫn dụ cô vào bẫy.
Mặc Âu không cách nào khác đành phải ép bản thân mình suy nghĩ thật trong sáng.
Cô đây chỉ là vì thấy bạn trai luôn cưng chiều cô gặp khó khăn nên giúp đỡ lại thôi, chứ không có ý nghĩ gì khác.
Đúng, là trong sáng, rất trong sáng, hoàn toàn trong sáng.
“Trước tiên giúp anh cởi thắt lưng đi.” Hàn Thiên Nhược như dụ dỗ một đứa trẻ, khóe môi dãn ra một cười xấu xa.
Cả người Mặc Âu như bị điểm huyệt mà cả người cứng ngắc.
Có chút sợ hãi con quái vật đang ngóc đầu về phía cô kia.
Cô từng chút từng chút đưa tay lại cần chiếc thắt lưng bằng da thật của anh.
Chắc là được may thủ công riêng nên mới có cảm giác tốt khi chạm vào đến vậy.
Không cứng chút nào.
Cô lần mò đến khóa kéo thắt lưng.
“Cạch!” Một âm thanh thâm thúy đột ngột vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
Tiếng động này như thể một cái công tắc, bật một cái lại khiến Mặc Âu cả đầu tê dại.
Cô ngẩng mặt nhìn lên Hàn Thiên Nhược mong anh có thể suy xét lại cho tâm hồn trong trắng của cô.
Nhưng anh phải khiến cô thất vọng rồi.
Hàn Thiên Nhược im lặng dùng đôi mắt thâm sâu vô đáy có chút ý cười nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm, bản thân có chút khó khăn vì thở dốc mở miệng: “Tốt! Tiếp theo là em cần nhìn thấy gương mặt của nó đã vì em mà cứng đến mức nào.”
Mặc Âu trừng mắt nhìn Hàn Thiên Nhược một cái cảnh cáo: “Anh mà còn nói nữa là em mặc kệ anh luôn.”
Hàn Thiên Nhược không phục trề môi: “Nhưng em nói là em không biết làm nên anh mới giảng thôi mà.
Chứ anh cũng đâu muốn nói đâu.”
Mặc Âu nghẹn họng: “…”
Đúng là anh được nước lấn tới mà!
Mặc Âu đã cảm thấy bức bối đến nghẹt thở rồi.
Đằng này lại thêm một cặp mắt nhìn cô không chớp nữa.
Thật là chẳng thể nào trốn tránh được.
Cô nhắm một mắt mở một mắt, nhìn đũng quần căng phồng của Hàn Thiên Nhược mà thầm khiếp sợ.
Cô đã gây ra cái nghiệt gì thế này!
Cô chậm rãi cởi quần tây của anh xuống một nửa, lộ ra một khoảng da thịt trắng muốt ở bắp đùi rắn chắc.
Con quái vật khổng lồ ngày càng hiện rõ trước mặt cô.
Nuốt một ngụm nước miếng, Mặc Âu liếm liếm đôi môi khô khốc, từ từ đưa tay đến mép quần lót.
Chưa cởi xuống, cô lại một lần nữa dùng một đôi mắt trẻ con nhìn Hàn Thiên Nhược đang nhìn cô chăm chú chớp chớp.
Tỏ vẻ cô đây chưa đủ tuổi, anh có thể tha cho cô lần này hay không.
Trong lòng thầm mắng bản thân giảo biện.
Cái gì mà chưa đủ tuổi? Hai ông bà nhà cô đang hối thúc kết hôn sinh con càng sớm càng tốt kia kìa.
Hàn Thiên Nhược nhìn được suy nghĩ của cô.
Tuy không đành lòng nhưng anh không thể từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này được.
Hiếm khi được cô chủ động giúp anh như vậy, anh không còn gì hạnh phúc bằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...