Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
Để chứng thực trí nhớ của mình vẫn thuộc loại siêu phàm, Mặc Âu vừa chớp chớp mắt nhìn người đàn ông kia vừa từ từ rút chân ra ngoài.
Người đàn ông lạ mặt: “?”
Rầm! Cánh cửa không một chút do dự mà bị người ta đóng sầm lại.
Tĩnh mịch.
Người đàn ông mặt lạ hoắc lạ huơ bần thần nhấn nút kéo tấm che cách biệt giữa hàng ghế trên và dưới do bị ông chủ bắt cải biến trước đây không lâu, quay đầu nhìn Hàn Thiên Nhược đang ngồi phía sau.
Ý biểu lộ rõ trên mặt: “?”
Không sai! Chính là một dấu chấm hỏi to đùng.
Anh mới vừa làm xong nhiệm vụ tiện đường qua đây.
Thấy xe của ông bạn nhà mình liền không nói không rằng mà gõ gõ cửa kính xe, với mục đích tất nhiên là đi nhờ xe về nhà rồi.
Ai ngờ vừa mới ngồi lên xe đã bị tống cho chìa khóa, bắt anh làm tài xế.
Tất nhiên điều này cũng không phải là chuyện gì khó tiếp nhận.
Nhưng điều khiến anh khó tiếp nhận đó chính là khi thấy một cô gái tướng mạo bình thường, quần áo bình thường thế mà lại dám lớn mật muốn chui vào trong siêu xe của lão đại nhà anh.
Mặc Âu thầm gào thét: Chị đây đẹp đến mức xuất trần, quá nhiều ánh mắt dòm ngó.
Chị đây chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân một chút liền nghĩ ra kế ngụy trang.
Ngụy trang xong liền hất chị đây tung bay đến đất trời phương Nam luôn phải không.
Đẹp cũng có tội! Xấu cũng có tội! Ok, chị đây tạm chấp nhận đi.
Nhưng ngay cả nhan sắc bình thường cũng bị khinh thì sao con người dám sống nữa đây.
Đúng là con mắt đàn ông người nào người nấy cũng bị ung thư mắt giai đoạn cuối.
À quên, trừ Hàn Thiên Nhược.
Hàn Thiên Nhược không buồn để ý đến Hoàng Âm.
Anh chỉ bật cười một tiếng khe khẽ.
Tuy nhiên tiếng động này cũng đủ để Hoàng Âm sợ đến run rẩy rồi.
Anh còn chưa thấy người bạn này của anh cười đến vui vẻ như thế bao giờ.
“Này anh! Anh có vào ngồi nhầm xe không đấy.” Mặc Âu sau khi đã kiểm chứng rằng trí nhớ của cô vẫn còn minh mẫn chán, mới xăn tay áo lên mở cửa xe hầm hổ nói.
Biển số xe không sai.
Cô không nhầm.
Vậy thì chắc chắn là do người đàn ông lạ mặt kia nhầm rồi.
Ông đây là muốn ăn trộm ngay giữa phố lớn phỏng? Mấy tên trộm dạo nầy cũng biết lựa đồ gớm nhỉ? Còn biết chọn cả xe sang để trộm.
Hoàng Âm nhíu mày nhìn lại cô gái với vừa này gặp mặt.
Anh lạnh giọng hỏi: “Cô là ai lại dám ở đây lên giọng cứ như xe này của cô thế?”
Mặc Âu còn chưa kịp chú ý đến cái vị ngồi ghế sau đang nhìn cô với một vẻ mặt cao hứng khi nhìn thấy cô nàng nhà mình chuẩn bị xù lông.
Cô nhìn cái vẻ mặt khó ưa của người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở ghế lái mà híp mắt nhếch môi nói một câu vô cùng nhẹ nhàng: “Tôi chính là người mà chủ của chiếc xe này thích nhất đấy.”
Hoàng Âm nghe đến bàng hoàng.
Cô gái này vừa mới nói cái gì cơ?!
Cô là người mà cậu bạn của anh thích nhất?!
Cái người mà không bao giờ nói đến chuyện yêu đương, hay là căm ghét phái nữ đến tận xương tủy lại đi thích một cô gái tầm thường này?
Đùa người à?
Hoàng Âm ôm một bụng nghi ngờ quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Nhược.
Nhưng hay thay, vừa quay người đã thấy Hàn Thiên Nhược ngoắt tay với cô gái ngoài cửa, mang âm điệu vô cùng từ tốn:
“Xuống đây.”
Mặc Âu nhíu mày khi thấy người đàn ông đang nói chuyện với mình nhìn về hướng khác, lại thuận mắt nhìn về hướng kia.
Nhìn người đàn ông như một vị vương giả cao quý đang ngồi vắt chéo chân, tay chống đầu dựa vào cửa kính, ôn nhu nhìn cô đến không muốn rời mắt.
Mặc Âu ngây ngẩn hồi lâu ngắm sắc đẹp phong tình vạn chủng đến nỗi có thể đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh của anh.
Đợi đến khi âm thanh trầm mà ấm của Hàn Thiên Nhược vang lên, Mặc Âu mới ý thức được cô mới vừa rồi hình như có hơi thất thố rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...