Vô Tình Gặp Được Bảo Bối
Trước kia không biết ai phát ra câu: “Điện thoại là thứ vô dụng nhất” với một chất giọng phải gọi là vô cùng chắc nịch.
Thời thế xoay chuyển đến chóng mặt, bây giờ cái người từng phán câu đó đang hận không thể ôm hôn cái máy vì đã cho anh gần gũi với bạn gái kìa.
Tội nghiệp cho hai người điên bên kia quá, tự độc biên độc diễn một mình!
Lâm Bác thấy Hàn Thiên Nhược nãy giờ không tập trung chú ý đến con gái nhà ông thì khó chịu.
Nhưng vì đã ngấm ngầm các thủ đoạn để đạt được mục đích, bây giờ ông đã có thể tự tin đối ánh mắt với người phải tuân theo điều ông muốn.
Lâm Bác đột nhiên hạ giọng, một chất giọng khàn đặc chất chứa đậm vị già nua của tuổi tác nhưng chứa sự uy hiếp trong đó không nhẹ.
Bất quá chỉ không nhẹ với mấy lão già cùng nghề, cùng chiêu mà thôi.
Đòi uy hiếp được Hàn Thiên Nhược chắc đến mấy kiếp sau ông ta cũng đối không lại.
‘‘Ngài Tu La chắc là đang xem thường tôi rồi’’
Hàn Thiên Nhược mang tâm trạng không vui nhìn lão già trước mặt với lí do quấy rối anh nhắn tin cho Hàn phu nhân tương lai:
“Tôi đến đây cho ông thuyết phục tôi kí hợp đồng trợ giúp thêm các thiết bị công nghệ máy móc cho công ty ông.
Chẳng lẽ ông lại bắt tôi phải nói tôi đồng ý hỗ trợ hai tay hai chân cho công ty ông mà không cần hợp đồng kí kết?”
Vương Gia Vỹ ngồi bên cạnh suýt nữa thì bổ ngã khỏi ghế.
Lời lẽ sắc bén, cách mắng người như chọc chó không trượt phát nào của Hàn Thiên Nhược được hình thành nên từ gen di truyền của… Âu Dương phu nhân.
Chắc chắn không sai vào đâu được, vì anh đã được nếm thử mùi vị đó một lần.
Phải nói là thốn cực kì!
Còn chất gây xúc tác thì chắc chắn là nhờ vị kia rồi.
Lâm Bác đờ người một lúc, sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn cố kìm nén, gắng gượng nở nụ cười khiên cưỡng:
“Tôi nào dám có ý đó.
Được rồi! Để xóa bỏ hiểu lầm thì để con gái cưng của tôi rót rượu cho ngài, coi như là lời xin lỗi”
Lâm Bác dứt lời, liền ra hiệu cho Lâm Như tới mời rượu Hàn Thiên Nhược.
Lâm Như gật đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn mang tính máy móc, trông không được tự nhiên, càng không tôn được vẻ duyên dáng vốn có khi bị nuôi ép sai cách của gia đình.
Cô ra dáng thanh băng ngọc khiết rời khỏi ghế.
Tay cầm lấy chai rượu đến gần bên cạnh Hàn Thiên Nhược rót rượu.
Không hiểu sao cứ một bước tới gần anh hơn là tim cô lại bắt đầu nhộn nhạo vô cớ.
Đương định rót rượu vào chiếc ly đế cao được khắc chế gãy gọn, mượt mà.
Đột nhiên, bên trên xuất hiện một bàn tay úp sấp lên miệng ly.
Dấu hiệu nhận biết cho thấy đối phương từ chối không uống rượu.
Lâm Như thấy tình cảnh này thì chỉ lúng túng một chút, rồi rất nhanh chóng đổi qua rót rượu cho Vương Gia Vỹ.
Vương Gia Vỹ không từ chối.
Được người đẹp chủ động rót rượu cho, ai mà không thích.
Chỉ có điều Hàn Thiên Nhược có mỹ nhân đẹp hơn rồi, nên khi nhìn đến mấy loại nhan sắc đại trà này không lọt vào mắt là phải rồi.
Về đến chỗ ngồi, Lâm Như khôi phục lại trạng thái tao nhã như chưa gặp phải sự từ chối nào, quả nhiên là cô gái có gia giáo.
Lâm Bác biểu hiện ra mặt nét tự đắc.
Quả nhiên là con gái ruột của ông!
Bầu trời ngoài kia cuối cùng cũng đã đổ xuống cơn mưa nặng hạt.
Vì là ngồi sát bên tấm kính trong suốt nên ai cũng có thể thấy rõ khung cảnh mờ mịt, ẩm ướt bên ngoài.
Từng giọt nước mưa lành lạnh tát lộp độp vào cánh cửa kính, tạo ra những tiếng động êm tai, nhưng có thể cũng hơi khó chịu.
Thường vào những thời điểm như thế này, lớp mặt nạ ẩn sâu trong mỗi người như càng dơ bẩn, nhầy nhụa và nhớp nháp hơn.
Hàn Thiên Nhược gõ đều đặn lên mặt bàn nghe Lâm Bác diễn thuyết về kế hoạch tăng máy móc để tăng năng suất cho công ty của Lâm gia.
Thỉnh thoảng anh còn đặt ra một số câu hỏi vặn vẹo cho Lâm Bác, làm ông xoay sở không kịp, mồ hôi trên trán ông túa ra nườm nượp.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi kí kết bằng chữ kí của hai bên.
‘‘Hợp tác vui vẻ’’ Lâm Bác bắt tay anh, nở nụ cười niềm nở.
‘‘Được’’ Hàn Thiên Nhược vẫn một nét thờ ơ như cũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...