Editor & Beta: Lan Phương.
Hạ Cảnh Viêm buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn, lau khóe miệng một chút, nâng mắt lên, lưng chậm rãi tựa vào ghế ngồi.
Đôi mắt thâm thúy, chú thích Nam Cung Hiên, ngữ khí lười biếng, không mặn không nhạt hỏi một câu.
“Cậu rất nhàn rỗi?”
Thấy anh như thế, Nam Cung Hiên mang theo ý cười mất tự nhiên, lui về phía sau một bước, sợ nhất là anh như vậy! Cùng bàn làm việc của hắn kéo ra một khoảng cách nhất định, giơ tay sờ sờ cổ,
Tránh đi tầm mắt của anh, vừa mới chỉ lo nhìn mỹ nữ, thiếu chút nữa quên đi chính sự.
- Tớ không bận rộn, tranh thủ thời gian đến xem thân thể gần đây của cậu thế nào ~”
Vốn là phụng mệnh lệnh của lão gia tử trong nhà, muốn muốn thăm dò khẩu phong của Hạ Cảnh Viêm.
Nhìn anh đối với mảnh đất Vũ Châu kia, cảm thấy không có hứng thú, nếu anh muốn lấy được mảnh đất kia, nhà mình sẽ không tham dự dự án đấu thầu lần này!
Dù sao cũng là một công trình lớn, nếu cạnh tranh với tập đoàn Hoa Diệu căn bản không có phần thắng nào đáng nói, tiết kiệm công sức hao tổn sức lực.
Nhưng mà không nghĩ tới, ánh mắt không khống chế được, lại nhìn về phía đại mỹ nhân ngồi cách đó không xa, ngồi cũng có thể ngủ, còn có thể ở trong phòng làm việc của Hạ Cảnh Viêm nhìn thấy cảnh tượng đẹp không sao xiết này.
Chậc chậc, nếu chuyện này nói cho Lục Tử bọn họ nghe, phỏng chừng đánh chết cũng không tin.
Lấy điện thoại di động ra, thừa dịp Hạ Cảnh Viêm không chú ý, vụng trộm chụp được một tấm ảnh mỹ nhân đang ngủ, tiếp theo truyền cho bọn họ xem.
Quả nhiên, khi tin tức phát ra chưa đầy một phút.
Điện thoại di động bắt đầu bị ném bom luân phiên.
Không ngừng nhắc nhở tin tức, khiến cho Nam Cung Hiên vội vàng ấn nó thành im lặng.
Mặc dù vậy, Hàn Y Nặc vẫn bị tiếng điện thoại đánh thức, lông mi mảnh khảnh rõ ràng khẽ run rẩy hai cái.
Theo đó mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, phát hiện trong phòng làm việc của Hạ Cảnh Viêm có thêm một người đàn ông xa lạ.
Hơn nữa, giờ phút này đang bị anh ta, giống như nhìn chằm chằm vào động vật kỳ lạ trong sở thú.
Xông ra một nụ cười không mất lễ phép.
Nam Cung Hiên bị nàng cười thắt gao nhìn choáng váng, vừa chuẩn bị giới thiệu bản thân, liền thấy cô đã dời ánh mắt, đứng dậy nhìn về phía Hạ Cảnh Viêm.
Hàn Y Nặc thấy Hạ Cảnh Viêm đã ăn cơm xong, xách hộp thức ăn lên bàn.
“Tôi về trước.
”
Không đợi anh trả lời, đã đi về phía cửa văn phòng, đi tới cửa, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Hiện tại cô một lòng chỉ muốn mau chóng trở về, hảo hảo bổ sung một giấc, bằng không thật sự cảm giác muốn chịu chết!
Tại thời khắc cửa phòng làm việc bị đóng lại, Nam Cung Hiên không có biện pháp duy trì trầm ổn, hơi kích động hướng về phía Hạ Cảnh Viêm nói.
“Không thể không nói, lão Phật gia lần này ánh mắt thật sự tuyệt! Cô ấy thực sự rất tốt với cậu.
“Lời còn chưa dứt.
Đã bị Hạ Cảnh Viêm chiếu tới, chùm ánh mắt khiến người ta không rét mà run kia, ngăn lại, cứng rắn nuốt những lời còn lại xuống.
Xem ra, anh tựa hồ đối với tiểu kiều thê này tựa hồ rất không hài lòng, nói cũng không cho nói!
Đi tới chỗ sofa ngồi xuống, cánh tay tùy ý đặt ở mép sô pha, vểnh chân lên, mắt cá chân đặt trên đầu gối, lưng dựa lưng vào ghế ngồi.
Thật không biết Hạ Cảnh Viêm hắn nghĩ như thế nào, một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, anh thế nhưng một chút cũng không động tâm!
Nếu không phải từ nhỏ chơi với anh đến lớn, đều hoài nghi anh có phải không thích phụ nữ hay không!
Lái xe trở lại biệt thự, Hàn Y Nặc, đi thẳng lên tầng hai
Sau khi trở về phòng ngủ, nhào xuống giường và bước vào giấc ngủ trong một giây.
Trong lúc đó bởi vì nhiệt độ điều hòa trong phòng quá thấp, khiến cô quấn chăn trên người, giống như nhộng tằm, phần đầu chỉ lộ ra vài sợi tóc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...