Đối diện với Hứa Cận gần như đang khỏa thân, Chu Tuế Tuế vẫn có thể cư xử bình tĩnh.
Chỉ thấy cô tắt đèn phòng, giữ lại ngọn đèn bàn trên bàn máy tính, sau đó lấy quyển vở từ trong túi ra, nửa đêm nửa hôm, đi giải đề.
Có lẽ bản thân cô cũng không biết bản thân lúc này giả như thế nào.
Vậy mà lại dám để anh ngủ trên giường của mình, ở chung một phòng với anh, lại còn vọng tưởng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Chu Tuế Tuế tự giễu: Đúng là lẳng lơ.
Thôi vậy, ngủ sô pha!
Chu Tuế Tuế vừa gấp vở lại, vừa lúc định nhường phòng lại cho Hứa Cận, còn mình thì đi ra ngoài, có một cánh tay từ bên giường vươn ra, tắt ngọn đèn trên bàn máy tính của cô.
Tiếp đó, cô lại bị một bàn tay khác nhấc từ ghế lên.
Sau khi xoay hết một vòng trong đêm tối, cô đã bị quăng lên giường, trên người còn có ai đó đè lên.
"Tôi không có đùa với cậu đâu.
"Giọng nói trầm thấp của Hứa Cận vang lên.
Nói xong, môi thuận thế hôn lên.
Anh muốn nếm thử mùi vị của cô, bây giờ nụ hôn đó quá ngắn, không đủ!
Hứa Cận kiểm soát phía sau gáy cô, môi lướt qua gò má cô, rất nhanh đã tìm thấy môi cô, dùng sức hôn xuống.
Cái hôn đó không phải ảo giác của anh, môi cô thật sự rất mềm, như những giọt nước không tan, khiến người khác muốn ngậm, muốn ăn, muốn đụng vào.
Anh của giây phút này, dù căng thẳng, sợ hãi, sợ dùng sức quá mạnh với cô, lại khiến bản thân sẽ không có lần sau nữa.
Nhưng anh vẫn không nỡ rời khỏi người cô.
Không chỉ như vậy, một tay khác đã không chịu khống chế luồn xuống dưới vạt áo của cô, hơi do dự thăm dò lên trên.
Cuối cùng sau một loạt động tác liên tiếp, Chu Tuế Tuế cũng lấy lại tinh thần, gần như cùng lúc, hai tay chắn giữa ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
Động tác đẩy anh ra của cô đã kích thích Hứa Cận, bàn tay hơi do dự dưới vạt áo cô biến thành chắc chắn, trực tiếp phủ lên ngực trái của cô.
Càng là chuyện không muốn cho anh làm, anh lại càng muốn làm, lên giường cũng vậy.
Chu Tuế Tuế lần nữa ngây ngốc, toàn bộ sự chú ý đều tập trung ở chỗ ngực bị anh chạm.
So với cảm giác cô tự sờ vào rất khác nhau, đau, nhưng mà… Cô rất thích cảm giác này.
"Ưm! " Tiếng rên rỉ tự giác phát ra.
Tiếng rên này khiến cả hai người đều ngây ngốc.
Hứa Cận tách hai môi cô ra, cúi đầu chạm trán anh vào chán cô, nhìn cô chằm chằm.
Căn phòng tối mịt, đến đường nét cũng mơ hồ.
"Chu Tuế Tuế.
"
Cũng không biết tại sao, anh chỉ muốn gọi tên cô.
Rút tay để sau lưng cô ra, tiếng cọ xát giữa cơ thể và giường phát ra âm thanh, sau một tiếng sột soạt, đồ ngủ của cô đã bị cởi hết.
Hứa Cận không chút kiêng dè cúi đầu vào vai và cổ cô, tham lam hôn cô, ngửi hương thơm trên người cô.
Anh si mê cổ của cô.
Bởi vì trong video, lúc cô cầu xin anh đâm vào cô, chiếc cổ trắng xinh của cô đều sẽ rướn dài ra, âm thanh rên rỉ phát ra từ thanh quản, bị anh nghe thấy.
Sau đó, anh sẽ ôm lấy cô, cắn cô, rồi mạnh mẽ thỏa mãn cô.
Hôm nay, cho dù đến cuối cùng giữa họ không xảy ra chuyện gì, anh cũng phải để lại vết cắn trên người cô.
"Đừng giãy giụa, không có tác dụng đâu.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...