Có lẽ là do đã coi hết video của cô, bối cảnh của những video đầu tiên đều là nhà, vì vậy với nơi này anh có một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Cầm trên tay những món đồ mà cô mua cho anh, Hứa Cận đi một mạch tới phòng tắm như thể nhà mình, ung dung đi tắm.
Nghe thấy tiếng nước từ trong nhà tắm truyền ra, Chu Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm, lấy một cái chăn mỏng từ trong tủ ra, đặt lên sô pha, sau đó quay người đi vào bếp.
Bị giày vò cả buổi tối, không biết anh có đói hay không, chứ cô thì đói rồi.
Hơn nữa, buổi tối cô phải thức khuya làm video, không ăn gì không được.
Hứa Cận rất nhanh đã tắm xong, còn giặt xong quần áo đã thay, anh mới đi ra ngoài.
“Đồ phơi ở đâu đây?” Anh dựa vào cửa bếp hỏi.
Nhìn thấy cô đang nấu mì, thì nói thêm: “Cho tôi một bát.
”
Chu Tuế Tuế nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.
Nhìn thấy Hứa Cận chỉ mặc một cái quần lót, trên tay cầm bộ đồ học sinh đang vắt dở, đôi tay đang trộn mì của cô không khỏi run lên, mặt đỏ ửng.
“Kia, bên kia.
” Cô chỉ ra hướng ban công phòng khách, lại nói lắp rồi.
Nhưng mà, thời buổi bây giờ còn có học sinh cấp 3 giặt quần áo bằng tay sao!
Hơn nữa học sinh cấp 3 này còn là chàng trai cá biệt.
Đây cũng thật khác xa với hình tượng của anh.
Chu Tuế Tuế làm hai bát mì trộn dầu hành, lúc bưng ra, Hứa Cận đã ngồi sẵn trên bàn đợi cô rồi.
“Vết thương của cậu có cần xử lý trước không?” Cô đặt mì xuống, quan tâm nói.
Vốn dĩ cô cho rằng anh chỉ bị thương trên mặt, cởi đồ ra cô mới biết, sau lưng, trên vai anh đều có vết bầm tím, là hình dáng dài, nhìn cái là biết đều là những vết thương do bị gậy đánh.
Bị thương nặng như vậy, anh lại không kêu tiếng nào.
“Chuyện nhỏ ấy mà, ăn xong bát mì rồi thoa chút rượu thuốc là được.
” Hứa Cận không quan tâm.
Nhìn thấy bát mì thơm phức, anh cầm đôi đũa trộn đều, chưa kịp thổi đã bỏ thẳng vào miệng.
Tay nghề cô cũng không tệ, là hương vị của nhà, Hứa Cận không nhớ mình đã bao lâu chưa ăn được hương vị này rồi, hình như là từ khi mẹ anh bắt đầu làm hiệu trưởng, thì anh không còn được ăn nữa.
Chu Tuế Tuế không ngờ giữa bọn họ lại có thể hòa hợp đến như vậy, cô nói gì thì anh làm nấy, cô nấu gì thì anh ăn nấy.
Học sinh cá biệt đều có tính tình tốt như vậy sao?
Trừ vấn đề ngủ ở đâu ra thì hai người mới bất đồng ý kiến.
Chu Tuế Tuế để anh tự mình thoa thuốc, cô đi tắm, tắm xong cô mới phát hiện anh đã nằm trên giường cô rồi.
“Hứa Cận, cậu ngủ sô pha.
” Cô dùng giọng điệu rất bình thường nói với anh.
Bởi vì anh ngủ sô pha là lẽ thường tình.
Nhưng Hứa Cận không cho là vậy.
Anh ngồi dậy, ngồi khoanh chân trên giường, nhếch miệng cười với cô, cố tình làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Chu Tuế Tuế, chẳng lẽ cô lại đơn thuần nghĩ rằng nam nữ ở chung một phòng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra sao?”
Câu hỏi này khiến cô bị hỏi cứng họng.
Lúc cô quyết định dẫn anh về thì đã nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng cô không đưa ra được câu trả lời.
Từ góc độ bạn học mà nói, cô hy vọng giữa họ có thể tôn trọng lẫn nhau, giữ khoảng cách.
Nhưng từ việc cô yêu thầm anh hai năm, nhiều lần mơ thấy anh, cô thậm chí còn học làm video hoạt hình để thỏa mãn suy nghĩ hoang đường của bản thân, cô thật sự mong nó sẽ thành sự thật.
Nhưng nhận thức tỉnh táo của cô nói cho cô biết rằng, không nên có tình một đêm!
Hứa Cận anh sẽ không thích cô, lên giường cũng không có ý nghĩa gì cả.
“Cậu đừng có giỡn nữa.
”
Chu Tuế Tuế giả bộ bình tĩnh, chuyển chủ đề: “Tối nay tôi còn thức để làm bài tập, cậu ngủ trên giường cũng được, nếu mà thấy ồn quá thì bảo tôi dừng lại, như vậy có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...