Cuối cùng Chu Tuế Tuế cũng kết bạn được với Wechat của Hứa Cận.
Cô cực kỳ mong chờ, bởi vì Hứa Cận chủ động muốn kết bạn với cô.
Nhưng ngay cả một câu “Xin chào” còn chưa kịp nói, Hứa Cận đã gửi cho cô một bức ảnh chụp màn hình hóa đơn, một bức ảnh hóa đơn wechat cực kỳ dài.
Hứa Cận: Tất cả hóa đơn tham gia thi thấu tuần trước, từ từ trả cũng được.
Từ từ trả?
Nhìn thấy mấy chữ này, trong đầu Chu Tuế Tuế liền hiện lên một cảnh tượng máu chó: Anh muốn mượn cớ trả tiền, giữ liên lạc với cô.
Nhưng rất nhanh, cô đã bị hiện thực vả vào mặt.
“5000 tệ!”
Xem xong chuỗi hóa đơn dài dằng dặc đó, Chu Tuế Tuế suýt chút nữa bóp nát điện thoại.
Trừ tiền thuê phòng khách sạn tuần trước và nửa ngày cô tham gia thi đấu đó, thời gian còn lại anh đều ở bên ngoài ăn uống chơi bời.
Chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, anh đã tiêu hết hơn bốn nghìn tệ.
Nhìn kỹ hóa đơn một lượt, phần lớn tiền đều tiêu vào trung tâm trò chơi và nhà hàng hải sản, một bữa ăn hết 1000 tệ, anh được lắm!
Khoản tiền này đối với người tiền sinh hoạt hàng tháng chỉ có 2000 tệ như Chu Tuế Tuế mà nói, thực sự không trả nổi, hơn nữa cô còn phải thanh toán tiền điện nước.
Hay là… Lấy tiền cô kiếm được từ video trả cho anh được không?
Hành lang cửa sau lớp 9.
Hứa Cận lên lầu tìm Chu Tuế Tuế đòi tiền, vừa đi xuống đã bị đám anh em tốt vây lấy, khoác vai anh trêu chọc: “Anh Cận, nghe nói tối qua anh đánh lão Thái đúng không?”
“Được đó, ngay cả thầy giáo mà anh cũng dám đánh, anh Cận giỏi thật đó!”
Chuyện này sáng sớm nay đã ồn ào khắp toàn trường, bởi vì hôm qua, sau khi Hứa Cận tan học đã đánh Cao Thái Minh ở cổng sau của trường học.
Cổng sau không phải là nơi mà học sinh ngoan và thầy giáo sẽ tới, nhưng những người một ngày không đi cổng sau thì toàn thân sẽ cảm thấy khó chịu như họ, đã nhìn thấy Hứa Cận đánh người.
Mấy người họ tò mò hỏi nguyên nhân tại sao anh lại đánh người, nhưng một chữ Hứa Cận cũng không nhắc tới chuyện đó, chỉ cười ha ha cho qua rồi đi mất.
“Reng reng…”
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Hành lang của lớp chọn trên lầu vang lên tiếng chân vội vã, nháy mắt đã không còn bóng người, trên hành lang của lớp chín vẫn vang lên tiếng cười đùa hi hi ha ha như cũ, dường như không hề nghe thấy tiếng chuông.
“Anh Cận!”
Hứa Cận vừa định bước vào lớp, bỗng nhiên có hai người một béo một gầy từ cầu thang xông tới chỗ anh.
Trông biểu cảm của hai người rất phức tạp, không thể nói rõ là vui mừng, lo lắng hay tò mò.
Người béo đó có biệt hiệu là Phì Tử, là học sinh của lớp chín, ngồi trước Hứa Cận, cậu thường dùng cơ thể mập mạp của mình để che cho Hứa Cận lúc ngủ trên lớp.
Người gầy đó có biệt hiệu là Khỉ Ốm, học sinh của lớp sáu, Hứa Cận không thân với cậu ta lắm, chỉ là thấy cậu ta thường tới tìm Phì Tử nên quen mắt thôi.
“Có chuyện gì?” Hứa Cận thu hồi bước chân lại, tiếp tục dựa vào lan can.
Hai người, mỗi người đứng một bên Hứa Cận, Phì Tử bí mật nói: “Anh Cận, Khỉ Ốm có đồ tốt của anh, anh có muốn xem không?”
“Đồ của tôi?” Hứa Cận nhìn hai người một cái, phản ứng bình thản: “Thứ gì?”
Anh có thể có thứ gì tốt chứ, hình phạt vì tối qua anh đánh giáo viên à?
“Nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta tới WC xem, đi thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...