Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư FULL


Còn đau không?
Tịnh Lâm thật muốn tháo dép ra tán vào mặt Yên Tử một cái, nghĩ sao đem người ta lăn qua lăn lại mấy chục lần rồi, giờ thử hỏi còn đau không?
Tịnh Lâm : " Em nghĩ xem...!" nghiến răng nghiến lợi, Tịnh Lâm đưa tay lên nhéo vào eo của người bên cạnh mấy cái làm Yên Tử đau đến nhe răng trợn trắng
Yên Tử : " ui...ui....chị...nhẹ tay aa "
Tịnh Lâm: " Còn biết kêu đau à, ai vừa nãy vẫn không thèm để ý đến lời cầu xin của tôi a? " thật là hết nói nổi mà, mình đường đường là một băng sơn ngự tỷ vậy mà lại khóc không ra nước mắt dưới thân người kia a!!!!
____
Giằng co một hồi, hai người mới chịu tư trang chỉnh tề lại, Yên Tử chấp nhận hy sinh dang lưng ra cõng ' vợ ' đi về nhà.

Vã lại dọc đường nào có được yên đâu, cũng phải ăn thêm vài cái nhéo hoặc cắn nữa mới được bỏ qua chứ bộ.
Sáng hôm sau, Yên Tử mạnh dạng cùng Ngôn ba đưa ra đề nghị muốn quyết đấu.


Hào sảng gật đầu, Ngôn ba cười đến trẹo cả hàm răng.
Hahaha....nghĩ sao vậy, mới vừa học có mấy hôm mà bày đặt đi thách đấu với ta...,haha...., lão tử đây chỉ cần dùng 2 phần công lực thôi cũng đủ để hạ tên nhóc nhà ngươi rồi...
Au : người ta nói ' vui quá hóa buồn ', đừng có bao giờ xem thường chế Tử nhà ta aaaa
Tại đồng cỏ quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn, Yên Tử được phát cho một bộ cao bồi y phục, nón, quần áo, giày dép,....!hảo hạn vô cùng.

Kế tiếp lại được một anh đẹp đẹp cao cao đưa cho một thanh kiếm dài, thoáng cái ngơ người, đảo mắt nhìn qua bên kia, Ngôn ba cũng một dạng tư trang phụ kiện y như vậy.

Có chút không hiểu nổi, nhìn xuống thanh kiếm trên tay, thầm nghĩ kiếm gỗ bây giờ làm tinh xảo thế nhỉ, đưa tay kéo ra một chút, sáng chói, Yên Tử không nhanh không chậm nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ của ta ơi! Giỡn cái gì vậy a? Cái này đồ thật trăm phần trăm a! Ngôn gia gia, ngài không có được chơi cái trò dại dột à nha! Lệch một phát là ghi danh sách sử chứ chẳng đùa!
Thấy Yên Tử xanh mặt, trong lòng Ngôn ba khoái chí, chỉnh sửa lại góc áo rồi mới tiêu sái đi qua
Ngôn ba: " Sao hả nhóc? Sợ rồi à? " ánh mắt dương dương tự đắc nhìn Yên Tử đang trong bộ dạng không biết cái gì
Yên Tử: " Khoan...khoan đã! Lúc đầu ngài đâu...đâu có nói phải dùng kiếm a? " đúng vậy! cái này là làm khó người ta mà!
Ngôn ba : " Ai kêu ngươi không hỏi, ta đây cũng không cần nói! " làm ra bộ mặt vô tội dễ sợ luôn
Suýt nữa hộc máu.....!quá lắm rồi....dám lừa người a?
Yên Tử: " Ngài.....ngài...!" máu nóng dồn lên não, Yên Tử có xúc động muốn cầm kiếm thọc một phát vào người trước mặt.
Ngôn ba: " Sao? Có tính bỏ cuộc không?"
Thoáng cái trầm mặt, Yên Tử chợt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tịnh Lâm ở bên kia, trong phút chốc liền bình tâm lại.


Đúng vậy! Mạng nếu xảy ra vấn đề thì còn nhờ vào bác sĩ, còn mà vợ xảy ra vấn đề thì biết nhờ vào ai a?
Yên Tử: " Hảo? Ta đáp ứng ngài " ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt khinh thường của Ngôn ba, Yên Tử mạnh mẽ đáp lời.
Thật không nghĩ tới Yên Tử sẽ nhận lời, Ngôn ba có chút kinh ngạc
Ngôn ba : " Ha...vậy được! Đích đến là ở cuối cánh đồng, nếu ngươi có thể vượt qua hết được những người kia về đến đích thì xem như ngươi thắng! " nương theo cánh tay của Ngôn ba, nhìn về phía trước, nơi đó có khoảng 10 người đang yên vị ngồi trên ngựa, mỗi người cách nhau khoảng 100 thước, bố trí như một bát trận đồ.
Sau lưng một mãng ướt át...!
Đưa đôi mắt không thể tin được nhìn sang Ngôn ba đứng bên cạnh, thật không ngờ lòng dạ của ngài lại ác độc hơn ta nghĩ a.
Ngôn ba không có để ý đến ánh mắt ai oán của Yên Tử, trực tiếp lên ngựa chạy về phía trước.

Ngẩng mặt nhìn qua, thấy Tịnh Lâm đang sốt ruột nhìn mình, lòng Yên Tử phút chốc ngọt ngào.

Được rồi! Phóng lau thì phải ho lau thôi! Đáp lại nụ cười cho Tịnh Lâm, cô cũng lậc đậc leo lên ngựa, tay cầm chắc thanh kiếm đã tuốt sẵn vỏ, hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng là mình làm được! Hướng phía trước thúc ngựa chạy đi.
Hảo hảo hảo! Cứ xem như là để cho bản thân nếm trải một lần chiến tranh đi.
Nhìn Yên Tử lau đi, ở đây Tịnh Lâm đứng ngồi không yên, đưa mắt qua nhìn mẹ của mình đang ung dung ngồi đó ăn điểm tâm, nàng thiệt không hiểu 2 lão nhân gia này đay giở cái trò gì? Khi nào thì đua ngựa lại trở thành đấu kiếm trận đồ kia chứ? Nếu là người trong nghề thì đối với trận này cũng chỉ nắm được 80% thôi, còn như cái xú nha đầu kia, một miếng võ phòng thân cũng không có, liệu có phải hay không sẽ bỏ mạng nơi này?

Tịnh Lâm : " Lão mẹ! Ngài và lão ba hắn đang nghĩ cái gì vậy a? " thật là chịu hết nổi rồi, Tịnh Lâm nhăn mi nhìn Ngôn mẹ ai oán.
Thấy con gái đang ủy khuất cực độ, Ngôn mẹ lắc đầu haha cười
Ngôn mẹ : " Yên tâm đi, ba con không đến nổi lấy mất mạng nhỏ của nàng đâu.

" nói rồi lại thuận tay cầm lên ly nước uống một ngụm
Cái gì mà không đến nổi lấy mạng nhỏ? Từ khi nào mà nhà mình trở thành hắc phái chuyên đi giết người cướp của đây?
Tịnh Lâm tay chân run lên, nhìn Yên Tử ở phía xa xa mà âm thầm cầu nguyện.
________
Au : ái chà! Kích thích rồi nha! (=^.^=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui