Chỗ mà Yên Tử phát hiện, thì ra chỉ là một cái hang nhỏ, có lẽ là do đất bị lõm xuống dưới khe đá, nên mới tạo ra cái hang này.
Hai người ngồi nép ở bên trong, Yên Tử cố ý lấy cành cây cắm ở xung quanh, che lại cửa hang, đề phòng bọn đầu gấu kia phát hiện.
Tô Hanh: " Tử a, chúng ta cứ chờ ở đây sao? "
Yên Tử: " Chắc có lẽ vậy, chờ cho bọn chúng bỏ đi, chúng ta cứ lần theo dấu vết là ra được ngay.
"
Tô Hanh nghe vậy cũng thấy có lý, thay vì phải tự mình đi tìm, sao không lần theo dấu vết mà đi.
Đột nhiên trời lại đổ mưa, thử hỏi thời tiết bây giờ quá thất thường, muốn mưa là mưa, muốn nắng là nắng, ban đêm không chừng sẽ có tuyết rơi.
Yên Tử: " Chết tiệt, trời lại mưa rồi.
"
Tô Hanh: " Chổ này thấp quá, cẩn thận hai đứa mình bị ngập a.
Em biết bơi không vậy? "
Yên Tử nghe Tô Hanh đùa một câu, khoái chí cười haha.
Cũng thật quỳ nàng, trong tình huống này mà còn đùa giỡn được nữa.
Cả hai người không biết đã ngồi chờ bao lâu, mưa tạnh lúc nào cũng không rõ, Yên Tử ngủ gục ngã vào vai của Tô Hanh làm nàng đỏ mặt cả lên.
Trời xế chiều, Yên Tử giật mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên vai của Tô Hanh, tự thấy bản thân mình quá mức vô tư, tình hình nguy cấp mà lại ngủ rất ngon lành, còn chảy cả nước miếng, đây không phải trên nệm của mình, mà là áo của Tô lão sư a....
Tô Hanh: " Thức rồi à?"
Yên Tử: " Ừm...tại em mệt quá, mà nãy giờ...!"
Tô Hanh: " Ướt hết cả áo, răng em bị thủng hay miệng bị sức môi đây? Nước miếng của chảy đến lợi hại như vậy.
"
Yên Tử xấu hổ cúi đầu, trong lòng âm thầm sỉ nhục mình mấy chục lần.
Nghĩ sao trước mặt vợ tương lai mà ngủ chảy nước miếng a, mất mặt chết đi được.
Yên Tử: " Èm..hèm, Không...không biết bọn kia đi chưa nhỉ? "
Tô Hanh: " Đi từ lâu rồi "
Yên Tử: " Cái gì? Sao chị không gọi em thức a? Chúng ta mau đi thôi.
"
Tô Hanh: " Ế ế, từ từ a...!"
Nói xong Yên Tử nắm tay Tô Hanh chạy đi.
Leo lên một xíu nữa là tới chỗ bọn lâm tặc khi sáng.
Xung quanh vụn gỗ còn nằm rải rác từa lưa, các vỏ bao bì thức ăn cũng quăng loạn xạ cả lên.
Nhưng xui thay, lúc nãy trời mưa to quá, dấu chân cũng không còn.
Yên Tử: " Em với chị mau tìm xem bọn chúng có để lại dấu vết nào không? Dấu chân hay đường bánh xe cũng được.
"
Cũng không có đường mòn, không biết bọn kia vào bằng cách nào nhỉ? Đừng nói bọn chúng đi trực thăng? Quá mức xàm xí, đáp trên ngọn cây à?
Yên Tử vừa nghĩ vừa lúi cúi tìm bên kia, bên đây Tô Hanh cũng đang tích cực vạch cỏ để tìm.
Tô Hanh: " Hum? Cái này là gì vậy nhỉ? "
Trên tay là một cái lọ nhỏ màu trắng, trong suốt mà lại không có nhãn hiệu gì.
Tò mò mở ra xem, phát hiện nó thơm, mùi rất nhẹ làm nàng yêu thích vô cùng.
Đổ lên người không ít, mùi thơm dịu nhẹ toả ra xung quanh, cảm giác rất thư thái.
Quyết định tịch thu, chờ khi trở về nhà liền đi mua cái giống y như vậy.
Yên Tử: " Tô lão sư, chị có tìm thấy gì không?"
Gần nửa tiếng tìm kiếm, cuối cùng một cọng lông cũng không còn.
Yên Tử đoán già đoán non cũng đoán không ra đường để thoát.
Tô Hanh: " Không có, chỉ có một chai nước hoa.
"
Nhắc đến, Tô Hanh lại rất hứng khởi, tựa như phát hiện ra được kì quan.
Yên Tử: " Nước hoa? " Ở đây cũng có nước hoa?
Tô Hanh: " Phải, đây nè, đến, thử một chút, mùi hương rất được a.
"
Yên Tử bị Tô Hanh lôi kéo, bôi bôi tréc tréc, hai ngày rồi còn chưa có tắm rửa, bôi nước hoa lên không biết có lấn áp được mùi hay không?
Mà hình như, cái mùi này....mình có từng ngửi qua ở đâu rồi ấy? Để nhớ lại xem, ở đâu được ta?
Ah! Quán bar! Chết mẹ rồi...!
Yên Tử trợn tròn con mắt, xoay qua nhìn Tô Hanh đang không hiểu chuyện gì.
Tô Hanh: " Chuyện gì đấy? "
Yên Tử: " Chị có thể cho em mượn xem cái lọ đó được hay không? "
Gật đầu đồng ý, Yên Tử cầm trên tay cái lọ mà Tô Hanh nói là nước hoa thần thánh vừa mới nhặt được kia.
Bùm một cái, mặt cô lúc xanh lúc trắng, đây không phải là ' xuân dược ' vậy chứ là gì? Đệch! Tục danh hiện đại ' nước hoa kích dục ' nha.....
Tô Hanh: " Em bị làm sao vậy? Lại trúng gió sao? "
Yên Tử: " A..., Chị...chị bây giờ cảm thấy trong người thế nào rồi? "
Tô Hanh: " Có hơi nóng một chút, mà sao vậy? Em lạnh à? "
Đúng a, là lạnh sống lưng đó a..
Yên Tử: " Trời...trời cũng sắp..sắp tối rồi, hay chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước đã, đợi đến sáng mai tìm cũng không muộn a."
Trong đầu Yên Tử đang chạy chương trình, suy nghĩ xem nên tìm chỗ nào kín đáo để trói Tô Hanh lại.
Bây giờ chỉ nóng một chút, chứ lát nữa nóng nhiều hơn một chút rồi phải làm sao? Nếu chỉ có em, em không ngại hiến thân này cho chị, còn lỡ như đi thêm chút nữa có người khác, hay gặp lại bọn lâm tặc lúc nãy, Yên Tử sợ mình sẽ không kiềm chế được mà ra tay giết người a.
Tô Hanh: " Ừm, vậy tìm chỗ nào đó nghỉ cũng được, chị có chút mệt mỏi.
"
WTF! Nhanh vậy đã mệt mỏi, chết mẹ rồi, còn không mau tìm chỗ trói nàng lại, Yên Tử sợ rằng sẽ không chống cự nổi a.
Đi về phía trước thêm mấy chục thước, có một cái hang.
Lần này không giống như khe núi lúc nãy, cái hang này đủ lớn cho ba bốn người ở.
Cũng không sâu, đi vào vài thước đã thấy đáy hang, đủ yên tâm cho đêm nay.
Yên Tử vẫn không quên ngụy trang cửa hang.
Nói gì thì nói, ở chỗ mình không rành này, càng cẩn thận càng tốt.
Cô lấy cành cây cắm xung quanh, lấy thêm một đóng cỏ trải bên trong, phủ luôn bên ngoài cửa.
Gần nửa tiếng đồng hồ mới tạo xong hiện trường giả _ núi không hang.
Đốt lên một đống lửa, trải ra một đóng quần áo trong balo, tạo thành một cái nệm quần áo cao cấp.
Xé hai mảnh vải từ áo thun của mình ra, Yên Tử phòng khi Tô Hanh phát tác mà nhanh tay trói nàng lại.
Không phải Yên Tử không muốn, mà là hoàn cảnh quá trớ trêu nha.
Với lại, Tô Hanh cũng không phải chủ động cầu hoan.
Yên Tử: " Tô lão sư, chị đói không? "
Nảy giờ Yên Tử cố ý ngồi đối diện Tô Hanh, không dám ngồi bên cạnh, sợ bản thân không chạy kịp với móng vuốt của nàng.
Tô Hanh: " Huh? Không đói, chỉ là..."
Yên Tử: " Chỉ...chỉ là gì a? "
Tô Hanh: " Em có cảm thấy nóng hay không? "
Yên Tử: "...!"
____
Xin lỗi a! Xin lỗi! Mị rất buồn ngủ a, không phải ta thất hứa đâu! Huhuhu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...