Vô Thường

Miệng Đường Phong cũng đắng chát, hắn không biết trong nội tâm của hai nha đầu này thế nào, nhưng bản thân hắn đã có đám người Lại tỷ, nếu như lại nhiều thêm một ít, sẽ bất công với tất cả nữ hài a.

- Chúng ta không muốn lập gia đình!

Bảo nhi nói chém đinh chặt sắt, không hề có chỗ thương lượng.

- Vậy làm sao bây giờ?

Đường Phong hỏi.

- Chúng ta muốn đi theo ngươi, cho dù phục thị thiếu gia cả đời, cũng cam tâm tình nguyện!

Sau khi Bảo nhi nói chuyện, Mộng nhi gật đầu thật mạnh.

- Ai!

Đường Phong thở dài, hai nha đầu buồn rầu, không chỗ nương tựa, ở trên đời này, chỉ sợ các nàng chỉ có mình là người thân nhất, nếu gả các nàng đi, các nàng không nỡ, mình cũng không nỡ.

- Xem như ta chưa nói cái gì đi.

Đường Phong một trái một phải, ôm đầu hai nha đầu tựa vào vai, vỗ nhẹ một hồi.


Qua một thời gian, Bảo nhi Mộng nhi mới dừng nghẹn ngào lại, Đường Phong vụng trộm nhìn qua, thình lình phát hiện các nàng đã ngủ rồi.

Lúc này nên làm thế nào cho phải.

Cả đêm Đường Phong nghĩ ngợi lung tung, tuy tư thế ngủ của hai nàng không thoải mái, nhưng lại ngủ rất ngon lành, chỉ đáng thương cho Đường Phong, cả đêm không động đậy được, trong đầu suy nghĩ nên an trí các nàng cho phải.

Thời điểm hừng đông, rốt cục Đường Phong làm ra quyết định, hai nha đầu cũng tỉnh lại.

Chợt nhìn thấy tư thế hiện giờ, dù là Bảo nhi hay Mộng nhi đều đỏ mặt, hiển nhiên các nàng không nghĩ tới, ngày hôm qua mình lại ngủ trong ngực thiếu gia cả đêm.

Cuống quít đứng dậy, vội vàng lao ra khỏi phòng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

- Cái miệng...

Đường Phong chỉ chỉ vào miệng Mộng nhi, bởi vì tư thế ngủ không đúng, cho nên lúc nha đầu kia ngủ đã chảy nước miếng ướt nhẹp áo của hắn.

Mộng nhi che mắt, ưm một tiếng, quay người chạy đi.

Bảo nhi cũng muốn chạy đi, lại bị Đường Phong kéo lại:

- Khoan hãy đi, hỏi ngươi một chuyện, nha đầu Tiểu Điệp đi đâu rồi?

Đường Phong trở về Thiên Tú tông đã một ngày một đêm, nhưng lại không thấy bóng dáng của Chu Tiểu Điệp, ban ngày thì cho rằng nàng đang tu luyện, nhưng buổi tối lại không gặp được nàng, điều này đã làm cho Đường Phong nghi hoặc không thôi.

Hai năm trước đi tới Bạch Đế thành, Đường Phong cũng định mang Chu Tiểu Điệp theo, nhưng đồ đệ bảo bối này lại không muốn đi, thần thần bí bí cũng không biết muốn làm cái gì.

Đường Phong thân là sư phó của nàng, hiện tại Đường Phong muốn biết hai năm qua Chu Tiểu Điệp tu luyện như thế nào, có điểm nào lười biếng hay không, lại không nghĩ tới bây giờ lại không thấy bóng dáng của Chu Tiểu Điệp.

Bảo nhi nghe Đường Phong hỏi, lúc này mới nói:

- Ah, Tiểu Điệp cô nương đã đi về nhà từ cách đây hai tháng.

- Về nhà?

Đường Phong sững sờ, chợt tỉnh ngộ, đoán rằng nàng đã về Linh Mạch Chi Địa của Chu gia, ngẫm lại cũng phải, sau khi Chu Tiểu Điệp bị mình lừa gạt dẫn đi đã nhiều năm không trở về Chu gia, thời điểm năm đó nàng rời khỏi Chu gia, chỉ đạt tới Địa giai, hiện tại chắc cũng đạt tới trình độ Thiên giai đỉnh phong rồi a?

Bảo nhi lại hé miệng cười nói:


- Thiếu gia có chỗ không biết, mấy năm này Tiểu Điệp cô nương đã gây ra rất nhiều chuyện đấy.

- Ah? Nói nghe một chút.

Đường Phong hiếu kỳ không thôi, đồ đệ bảo bối của mình có chút tinh quái, nhưng không biết trong hai năm nay nàng đã gây ra chuyện gì hay không đây.

Bảo nhi nói:

- Tiểu Điệp cô nương vào hai năm trước, đã bắt đầu đi khiêu chiến tất cả các đại tông môn trong Lý Đường đế quốc, nàng được một thân bản lĩnh ám khí từ thiếu gia truyền dạy, dựa vào phần bổn sự này, Tiểu Điệp cô nương đánh thắng không biết bao nhiêu cao thủ. Cụ thể trong đó thì Bảo nhi không rõ, chỉ biết rõ những tông môn kia rất sợ bị Tiểu Điệp cô nương đến gây phiền toái, hơn nữa người bên ngoài cũng đi tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Điệp cô nương nhiều năm như vậy, nhưng không tìm thấy, hiện tại Tiểu Điệp cô nương có rất nhiều rất nhiều người ngưỡng mộ, may mắn bọn họ không biết Tiểu Điệp cô nương ở chỗ này, bằng không cửa của Thiên Tú tông đã bị bọn họ dẫm nát.

Đường Phong dù có nghĩ vỡ đầu...

Hắn ngàn muốn vạn muốn, không nghĩ tới lúc trở về nghe được tin tức về một nhân tài không tới hai mươi tuổi mới xuất hiện, lại chính là thủ bút của Tiểu Điệp.

Nha đầu kia, đúng là gan lớn làm càn, mới tu luyện vài năm công phu, lại dám đi càn quét tất cả đại tông môn trong Lý Đường! Nếu đụng phải nhân vật không thể đụng, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng may mắn chuyện này không có xảy ra, nghĩ đến thủ đoạn của Chu Tiểu Điệp không giống bình thường, dù sao hiện giờ Lý Đường đế quốc không có cao thủ Linh giai, nhưng Thiên giai thượng phẩm vẫn có. Chu Tiểu Điệp có thể náo thành như vậy, chắc chắn thực lực cũng không thấp.

Hắn không nghĩ tới những ngày này, đồ đệ bảo bối của mình cũng rất cố gắng nha! Nghĩ tới đây, Đường Phong cảm thấy có chút cao hứng và vui mừng, đồ đệ của mình dạy dỗ có được thành tựu như vậy, với tư cách là sư phó, đương nhiên cũng rất có thể diện và vinh quang.

- Thiếu gia thật cao hứng a?

Bảo nhi khéo hiểu lòng người, nhìn thấy trên mặt Đường Phong xuất hiện bộ dáng tươi cười liền biết rõ Đường Phong đang vui vẻ.

- Còn ra thể thống gì!

Đường Phong nghiêm sắc mặt:


- Gặp lại nàng phải giáo huấn nàng một phen, lá gan cũng quá lớn mà!

Bảo nhi hé miệng cười nói:

- Chỉ sợ thiếu gia không làm gì đâu, Tiểu Điệp cô nương nói, thời điểm nàng đi khiêu chiến, đều dùng tư cách khai sơn đệ tử Đường Môn để khiêu chiến, vì sư môn mà tìm kiếm vinh quang.

Vì sao không có người nào nói tới, Đường Môn chính là tông môn do Đường Phong mở ra, từ trên xuống dưới không tới mười người, có rất ít người biết rõ sự tồn tại của Đường Môn. Nhưng tông môn có lịch sử vài chục năm thậm chí mấy trăm năm bị một tông môn không có tên tuổi đánh không dậy nổi, chỉ sợ không còn thể diện nhắc đến hai chứ Đường Môn.

Còn nữa, Chu Tiểu Điệp dùng ám khí, Đường Phong dùng ám khí, Đường Môn dùng họ của Đường Phong làm tên, những người từng trải đều nhìn ra nội tình trong đó, đương nhiên không dám trù tính chuyện báo thù.

Người chọc vào Đường Phong, hậu quả chính là diệt môn! Trước đây ít năm những tông môn kia chính là bằng chứng tốt nhất.

Biết rõ Chu Tiểu Điệp đã trở lại Linh Mạch Chi Địa, Đường Phong cũng không vội. Lần này hắn đi trở về Thiên Tú tông, cũng muốn Linh Mạch Chi Địa, sớm muộn gì cũng có thể gặp mặt.

Sau khi nói chuyện với Bảo nhi một hồi, Mộng nhi chạy ra ngoài đã bưng nước rửa mặt vào, hai nha đầu bắt đầu làm việc, phục thị Đường Phong rửa mặt

- Lần này thiếu gia ở lại bao lâu?

Bảo nhi mở miệng hỏi.

- Lập tức đi ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui