Vô Thường

Một chiêu như vậy, tiến có thể công, lui có thể thủ, hoàn toàn có thể dùng chiêu thức này chiến đấu. Đương nhiên, nếu chiêu số như vậy do Thiên giai thượng phẩm thi triển ra, nó chẳng mạnh bao nhiêu, ít nhất Tần Thả Ca nắm chắc mình dùng một chưởng có thể phá tan chiêu này, nhưng nếu dùng nó đối phó với công kích của Ngự Thần, không gì có thể tốt hơn.

- Hắn đã nghĩ ra biện pháp rồi!

Huyết Thiên Hà ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn chính miệng khen ngợi như vậy.

- Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

Tần Thả Ca thở dài một tiếng, hắn nhìn ra được, hiện tại đã là cực hạn của Đường Phong, nhưng phi đao bay múa bên cạnh hắn, vẫn còn ít một chút.

Sự thật đúng như Tần Thả Ca sở liệu, dùng cương khí tuôn ra từ khí huyệt khống chế phi đao, lần đầu tiên có được kết quả như vậy, đã là cực hạn của Đường Phong, tâm thần hao phí cực lớn, cương khí đang tiết ra ngoài như hồng thủy, nhất thời không ngừng lại kịp, đã làm tổn thương mình trước, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Đương đương đương đương...

Phi đao không có cương khí khống chế, cho nên toàn bộ phi đao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang leng keng liên tiếp, Đường Phong hít sâu một hơi, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một lọ thuốc chữa thương ăn vào, hắn vẫn nhắm mắt tập trung tư tưởng, vừa khôi phục, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào tốt hơn.

Tần Thả Ca nhìn Đường Phong, thấp giọng nói:

- Cho hắn chút thời gian, chỉ sợ hắn sẽ thành công. Thiên Hà huynh, ngươi muốn thế nào?


Huyết Thiên Hà trầm giọng nói:

- Ta và ngươi dù vô tình nhúng chàm vào Thần binh, nhưng cũng không thể để tiểu tử này chiếm tiên cơ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta và ngươi sẽ không còn mặt mũi sống tạm trên hậu thế, dù liều cái mạng già này, cũng phải cầm Ngự Thần xuống!

- Tốt lắm!

Tần Thả Ca cười ha hả một tiếng:

- Thiên Hà huynh đã hứng thú như vậy, vậy tiểu đệ cũng liều mình phụng bồi ngươi, xem ta và ngươi lên đỉnh trước hay là tiểu tử này lên đỉnh trước.

Bị Đường Phong kích thích như vậy, hai đại cao thủ đứng đầu cũng liều cái mạng già.

Không phải là bọn họ không muốn thu phục Ngự Thần, nhưng khi Đường Phong vừa mới vào đây thì Tần Thả Ca đã từng nói, bọn hắn tới nơi này mục đích chủ yếu là tu luyện, tiếp theo mới là Ngự Thần.

Cho nên trước kia xông núi, hai người vẫn không dùng toàn lực, nhưng tình hình bây giờ đã không cho phép bọn họ làm như vậy, Đường Phong là một Thiên giai thượng phẩm, thời điểm dùng hai cánh tay đã có thể đi được bốn trăm trượng, nếu hắn thực sự hoàn thiện xong chiêu thức mà hắn vừa nghĩ ra, có trời mới biết hắn có thể trèo lên đỉnh hay không?

Bị một tên thiếu niên hai mươi tuổi đầu vượt qua mặt, đây là chuyện chẳng vinh quang chút nào.

Hơn nữa tuy trong miệng hai người không quan tâm đến Ngự Thần, nhưng dù thế nào thì nó cũng là Thần binh! Thần binh có sức hấp dẫn không người nào chống cự được, hai đại cao thủ cũng không ngoại lệ, có thể thu phục Thần binh, thực lực của bản thân mình sẽ tăng lên một mảng lớn.

Hai đại cao thủ liều mạng xông núi, Đường Phong lại liều mạng tu luyện Chư Thiên Tinh Thần, trong linh mạch nho nhỏ này, lại xuất hiện hào khí rất khẩn trương, gió trong nơi này gào thét, giống như dao găm đâm vào trên thân người, cắt da thịt đau nhức.

Thời gian lại trôi qua một năm.

Đường Phong đã đánh giá thấp độ khó khi tu luyện Chư Thiên Tinh Thần, càng tu luyện, cũng càng bội phục vị tiền bối cao nhân lúc trước nghĩ ra thủ pháp ám khí này.

Ở thế giới kia, chỉ có thể dùng nội lực khu động ám khí, đã có thể nghĩ ra thủ pháp ám khí không thể tưởng tượng này, kiến thức của vị này cực cao.

Một năm này, Đường Phong không xông núi một lần nào cả, vẫn ngồi khoanh chân tu luyện như trước.

Toàn thân, ba trăm sau mươi lăm khí huyệt và kỳ kinh bát mạch đều có thể tuôn cương khí ra, đã có thể điều khiển ám khí một cách hoàn mỹ, hôm nay thi triển, đồ sộ phách lệ hơn trước kia gấp mấy lần, riêng số lượng ám khí bay múa, đã làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng rồi.

Mỗi một khí huyệt đều có cương khí tuôn ra để điều khiển một thanh ám khí, hơn nữa, trong cùng một thời gian Đường Phong có thể khống chế số lượng ám khí hơn bốn trăm thanh!


Loại trình độ này, đã miễn cưỡng đạt tới trình độ Chư Thiên Tinh Thần.

Ám khí bay múa, ám khí được lực lượng cương tâm quán chú cương khí vào, màu sắc giống hệt màu của sao chổi bay xuyên ra ngân hà, đây là tràng diện độc nhất vô nhị từ trước tới nay Đường Phong mới nhìn thấy.

Nhưng Đường Phong có cảm giác, cảm thấy nó vẫn thiếu một cái gì đó! Trầm tư suy nghĩ rất nhiều ngày, nhưng vẫn không rõ ra thiếu cái gì.

Khổ tu một năm, là vì muốn leo lên Ngự Thần Sơn, hôm nay tu luyện thành công, Đường Phong phải thử một lần.

Tinh khí thần đã được tu dưỡng đến mức đỉnh phong, Đường Phong hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, đi về phía Ngự Thần Sơn.

Đang nhắm mắt tập trung tư tưởng,Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà đều mở to mắt nhìn về phía Đường Phong, cả hai nhìn thấy hắn đều cảm thấy kinh ngạc.

Khí chất toàn thân của Đường Phong rất cổ quái, nhìn hắn lúc này giống như một thanh lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ, nhưng hương vị lại có biến hóa, đó chính là tinh túy trứ danh của ám khí.

Nếu đổi lại là một Thiên giai thượng phẩm khác đứng ở chỗ này, với nhãn lực của hai người, tùy tiện liếc sơ qua là nhìn thấu, nhưng Đường Phong hiện giờ, thời điểm nhìn thấy hắn đi đã không thể nhìn thấu được gì, vị trí bước chân hắn đạt xuống, bọn họ không thể phán đoán được.

Cả người Đường Phong giống như một thanh ám khí xuất quỷ nhập thần, không ai có thể nhìn thấy dấu vết, lại giống như mũi nhọn của lợi kiếm làm cho người khác phải tránh đi, so với hai năm trước hắn tới đây, cao minh hơn không chỉ một bậc.

- Muốn đi thử sao?

Tần Thả Ca nhìn Đường Phong hỏi.

- Ân.


Đường Phong ngừng bộ pháp lại gật đầu, hắn khổ tu hơn một năm, tình hình hai đại cao thủ đứng đầu xông núi hắn không chú ý, cũng không biết tình huống của hai người này ra sao.

- Vậy chúc cậu mã đáo thành công!

Tần Thả Ca vừa cười vừa nói.

- Mượn cát ngôn của tiền bối.

Đường Phong ứng một tiếng, đi xuyên qua hai người, đi thẳng lên Ngự Thần Sơn.

Nhìn bóng lưng Đường Phong, Huyết Thiên Hà cảm khái nói:

- Thật tốt, hiện tại tiểu tử này đi lên Ngự Thần Sơn không phải vì Thần binh, mà hắn đang vì chính con đường của mình mà tiến tới.

- Như thế mới có khả năng thành công, không phải sao?

Huyết Thiên Hà khẽ cười nói, cũng không phản bác.

Đường Phong đi lên Ngự Thần Sơn, bộ pháp dừng lại. Ngẩng đầu nhìn đỉnh Ngự Thần Sơn, ở giữa sườn núi có mây mù lượn lờ, che chắn tầm mắt mọi người, cho nên không ai nhìn thấy đỉnh núi, nhưng trên đỉnh núi, lại có một âm thanh lẩm bẩm, hô hoán mình, bảo mình vượt qua mọi chông gai, từng bước đi lên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui