Vô Thường

Bảy dặm, sáu dặm, năm dặm...

Hàn khí từ trong hàn đàm toát ra càng khủng bố, dưới sự trợ giúp của Linh Quyết, tuy việc vận chuyển cương khí không bị ảnh hưởng, có thể khu trừ hàn khí, nhưng Đường Phong không thể nào tiêu hao thêm cương khí nữa.

Bốn dặm, ba dặm, hai dặm...

Cuối cùng khi còn cách hàn đàm một dặm, Đường Phong cảm thấy xương cốt toàn thân như vang lên tiếng ken két, đó là Thập Sơn Chi Lực đè lên, cốt cách toàn thân bắt đầu nứt gãy, xương đâm thủng phổi, làm cho hắn rất thống khổ, sắc mặt Đường Phong rất tái nhợt, cắn chặt hàm răng, bờ môi tím tái, thân thể đang run rẩy không thể khống chế.

Đi đến nơi đây, dù lực lượng Hỏa hệ cương tâm sinh cơ bừng bừng, nhưng vẫn không thể chống lại hàn khí, hiện tại chống đỡ Đường Phong không ngã, chính là tín niệm trong đầu của hắn, đi vào!

Hàn đàm gần trong gang tấc, Đường Phong đi một bước đều rất gian nan, giống như hài đồng vừa học đi, nâng bước lên rất nặng nề, dưới sự đè ép của Thập Sơn Chi Lực, lại run rẩy hạ xuống, mặt đất phát ra tiếng oanh cực lớn, một dấu chân rất rõ ràng hiện lên, thậm chí mặt đất xuất hiện dấu rạn nứt.

Da thịt được rèn luyện đến cực hạn, nhưng lúc đã bị vượt qua cực hạn, làn da bắt đầu rạn nứt, máu tươi chảy ra đầm đìa, làm cho Đường Phong biến thành huyết nhân, nhưng máu tươi lại không chảy xuống, mà lập tức bị biến thành băng, làm làn da của Đường Phong xuất hiện một lớp băng phong.

Nhưng thời điểm Đường Phong bước thêm một bước nữa, tất cả áp lực, tất cả hàn ý đều biến mất không còn gì nữa.

Loại tương phản cực lớn này, làm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi của Đường Phong phun ra một ngụm máu tươi, hai con mắt mở ra, Đường Phong nhìn thấy cửu tinh hàn đàm xuất hiện trước mặt mình, nhưng không có bất kỳ hàn ý nào.

Đến rồi.

Tinh thần buông lỏng, Đường Phong ngã xuống, bỏ mặc tiếng kinh hô của Linh Khiếp Nhan, ngủ thật say.

Thời điểm hắn tỉnh lại, đã trải qua một giờ. Đường Phong có cảm giác như mình vừa chiến đấu với một cao thủ tuyệt thế, sau đó đối phương bóp nát toàn bộ xương cốt trên người mình, toàn thân không có nơi nào mà không có đau đớn.

Khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tra xét tình huống thân thể của mình, một lát sau, Đường Phong cười khổ một tiếng.

Quá thê thảm! Cương khí toàn thân của mình, chẳng những cương dịch trong kinh mạch không còn, mà ngay cả trong đan điền cũng như thế, cảm giác trống rỗng vô cùng khó chịu, trong thời gian hắn hôn mê, Vô Thường Quyết tự chủ vận chuyển chỉ ngưng tụ ra một ít cương khí mà thôi.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, trên đường đi đến đây, Thập Sơn Chi Lực đè nặng, xương cốt toàn thân của hắn bị gãy nhiều vô số kể, Đường Phong biết rõ tình huống của thân thể mình, hắn biết cần phải tu dưỡng ít nhất mười ngày nửa tháng thì thân thể thể mới có thể khỏi hẳn.

Cái giá phải trả khá lớn, nhưng cuối cùng cũng đến được hàn đàm, cũng không phải Đường Phong không có thu hoạch, dù sao mục đích của chuyến đi lần này chính là cửu tinh hàn đàm.

Đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn sự sắp xếp của cửu tinh hàn đàm, hắn thấy nó giống hệt như lúc nhìn thấy trong ảo trận.


- Phong ca ca, sau này ngươi không được làm như vậy, ta rất lo lắng cho ngươi.

Linh Khiếp Nhan nức nở.

- Khóc cái gì chứ?

Đường Phong cười khổ một tiếng.

- Không phải vẫn chưa chết hay sao? Đã vào được thì ta cũng ra được, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.

- Ngươi chỉ biết làm theo ý mình, vạn nhất ngươi có vấn đề gì, nếu ngươi... Ngươi có chuyện gì thì ta phải làm sao? Còn những nữ nhân của người phải làm sao?

Linh Khiếp Nhan gào khóc.

Đường Phong bất đắc dĩ muốn chết, sau khi thôn phệ tinh hồn Vũ Mị, nha đầu càng ngày càng cổ quái, nếu là trước kia, hiện tại nhất định Linh Khiếp Nhan sẽ nổi trận lôi đình, không răn dạy Đường Phong một trận thật khủng khiếp nhất định không bỏ qua, nhưng bây giờ lại nói những lời khiếp người ta đau lòng, chắc chắn là do tinh hồn Vũ Mị tác quái. Tác quai tác quái, Đường Phong vẫn đau lòng, tâm thần đắm chìm vào trong đan điền liên tục an ủi:

- Đã nhìn ra manh mối rồi, đừng khóc nữa!

Linh Khiếp Nhan ngừng khóc, mỉm cười:

- Không được sờ đầu ta, ta không phải tiểu hài tử!

- Được rồi, hiện tại ta muốn khôi phục, ngươi hộ pháp giúp ta, tuy cái mắt trận này rất an toàn, nhưng cũng phải phòng bị một chút.

Đường Phong dặn dò một tiếng.

- Ừ!

Tâm thần rời khỏi đan điền, Đường Phong nhắm mắt tập trung, lấy một khối linh thạch trung phẩm từ trong Mị Ảnh Không Gian ra cầm trong tay, lại phục dụng một ít thuốc chữa thương mà Mạc Lưu Tô đã luyện chế cho hắn, vừa khôi phục cương khí, vừa chờ đợi những tổn thương xương cốt khỏi hẳn.

Khôi phục cương khí không có gì đáng ngại, linh khí ở đây rất sung túc, lại có linh thạch trợ trận, chỉ cần thời gian nửa ngày, đan điền của Đường Phong lại tràn đầy, đạt tới thời kỳ đỉnh phong, nhưng muốn làm cho tổn thương xương cốt khỏi hẳn vẫn cần phải có thời gian.


Đường Phong ngồi như thế trong bảy tám ngày, khi thấy tổn thương xương cốt đã ổn định, lúc này mới mở to mắt. Mấy ngày nay, không có xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào, đúng như hắn đoán từ trước, nơi mắt trận, tuyệt đối an toàn, dù trận pháp ở bên ngoài biến hóa thế nào, nhưng mắt trận chỉ có một, hơn nữa, dù đang ở bên cạnh cửu tinh hàn đàm, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ tia hàn khí nào.

Tỉ mỉ tra xét tình huống thân thể một chút, phát hiện những chỗ tổn hại lúc xông trận đã khỏi hẳn, lúc này Đường Phong mới yên lòng.

Đứng dậy, vẻ mặt Đường Phong hưng phấn nhìn cửu tinh hàn đàm, hắn thiên tân vạn khổ mới đến được cái cửu tinh hàn đàm thần kỳ này, hôm nay mục đích đã hoàn thành, làm sao mà không cao hứng chứ?

Nhưng làm cho Đường Phong kinh ngạc chính là, lần đầu tiên nhìn thấy, có một người đang đứng phía sau lưng của mình, hai tay chắp sau lưng đứng bên cạnh hàn đàm.

Người này mặc một bộ trường bào màu xám, thân hình thẳng tắp như cây tùng, dù đưa lưng về phía Đường Phong, nhưng hắn vẫn cảm thấy một cổ áp lực lớn lao.

- Người nào?

Đường Phong bị cả kinh không nhỏ, mình nhắm mắt điều dưỡng bảy tám ngày, ngay cả lúc người ta đứng ở bên cạnh mà cũng không biết, nếu người này có ác ý với mình từ trước, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Mình không phát hiện cũng bỏ đi, nhưng tại sao Linh Khiếp Nhan cũng không phát hiện? Đường Phong buồn bực nhẹ giọng kêu gọi nha đầu một cái, nhưng lại không có bất cứ lời đáp lại nào.

Trừ cảnh giác ra, Đường Phong vận chuyển cương khí toàn thân, đề phóng người trước mặt, vừa thả thần thức ra nhìn trộm người này.

Lần nhìn trộm này, làm thần sắc của Đường Phong ngẩn ngơ. Hắn phát hiện ngươi đưa lưng về phía mình không còn chút khí tức nào, cũng không có cương khí chấn động, người này chính là một người chết.

Đường Phong nhíu mày, tán cương khí toàn thân đi, từ từ đi về phía trước, đi tới chính diện của người này, phát hiện đúng là hắn đã chết, hơn nữa đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng người này vẫn mở hai mắt, mỉm cười mà chết.

Kiếm Thần Âu Dương Tử!

Đường Phong nhìn thấy liền nhận ra thân phận người này. Âu Dương Tử tiền bối, năm đó là người đầu tiên lĩnh ngộ Thiên kiếm chi cảnh, Âu Dương Tử nhận được thanh danh Kiếm Thần! Cũng là chủ nhân đầu tiên của Tàng Phong.

Từ Âu Dương Vũ và kiếm linh Tàng Phong để lộ ra tin tức, Kiếm Thần Âu Dương Tử trong lúc vô tình tiến vào nơi này, cuối cùng không đi ra ngoài được, sau khi kiếm linh Tàng Phong thức tỉnh, tự hành đào thoát trở về Âu Dương gia, mà Âu Dương Tử, lại chết ở nơi này.

Sau khi biết được thân phận của người này, sắc mặt của Đường Phong nghiêm túc, hướng thi thể Âu Dương Tử vái chào, trên miệng nói:


- Tiền bối chớ trách, ngài là tổ tiên của Âu Dương tiên sinh, vãn bối sẽ mang ngài ra ngoài, cho ngài được nhập thổ an cư.

Đứng lên, Đường Phong nhìn gương mặt Âu Dương Tử mỉm cười mà chết, trong lòng thở dài một tiếng.

Đường đường là Kiếm Thần, chết nơi tha hương cũng bỏ đi, nhưng sau khi chết lại không có chỗ an thân, nếu việc này Âu Dương Vũ biết rõ, nhất định sẽ rất thương tâm.

Đường Phong cũng muốn mang thi thể của Âu Dương Tử ra ngoài, giao cho Âu Dương Vũ mà thôi.

Phong phạm của Kiếm Thần, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, dù Âu Dương Tử đã chết, nhưng vẫn như một thanh lợi kiếm đứng nguyên tại chỗ. Âu Dương Tử đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng thi thể của hắn không có dấu hiệu mục nát và tổn hại chút nào, cũng không biết là do thân thể cường đại hay do vị trí địa lý đặc thù của nơi đây. Nhìn thì nhìn, tròng mắt Đường Phong híp lại, hắn hoảng sợ khi phát hiện, trong tầm mắt của mình, thi thể của Âu Dương Tử thật sự biến thành một thanh lợi kiếm, kiếm ý không gì sánh kịp giống như khốn Long xuất uyên, phóng lên trời, đâm rách tầng mây, cắt phá đại địa, tiến thẳng vào nội tâm của con người.

Trên trán Đường Phong đổ mồ hôi lạnh, từ ngàn vạn lỗ chân lông trên người tràn ra, đều bị kiếm khí ăn mòn. Trước mắt là một thanh lợi kiếm, mạnh mẽ thi triển ra một bộ kiếm pháp.

Bộ kiếm pháp này không tinh diệu, cũng không cao sâu, thậm chí so sánh với một số bộ kiếm pháp nhập môn cũng không bằng, hoàn toàn giống như một người tầm thường đang dùng kiếm luyện tập rèn luyện thân thể, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng có thể thi triển ra.

Nhưng dưới sự biểu thị của chuôi lợi kiếm này, những kiếm pháp sáo lộ bình thường nhất, nhất cử nhất động cũng bao hàm kiếm ý và chân lý chí cao của kiếm, mỗi một cú đâm, mỗi một chiêu thức, giống như nước chảy thành sông, hồn nhiên thiên thành, không thể nhìn ra.

Nguyên lại, kiếm cũng có thể sử dụng như vậy.

Đường Phong nhìn thấy, trong lòng sáng lên, tinh thần càng chuyên chú hơn rất nhiều.

Lợi kiếm không ngừng diễn luyện, vừa bắt đầu là những kiếm pháp cường kiện thân thể, đến kiếm pháp nhập môn, một ít kiếm pháp chí cao thâm sâu, kế tiếp là tuyệt thế kiếm pháp...

Đường Phong nhìn từ đầu tới đuôi, càng nhìn càng cảm thấy tim đập nhanh, càng nhìn càng khủng hoảng.

Trước kia hắn cảm thấy dù mình không sở trường kiếm đạo, nhưng đối với kiếm pháp cũng có lĩnh ngộ không ít, kiếm thuật cũng có những tâm đắc. Nhưng bây giờ, Đường Phong phát hiện kiếm pháp mà mình thi triển trước kia, trước kiếm ý của Kiếm Thần, giống như tiểu hài tử đang cầm cành cây chơi đùa, ngây thơ buồn cười vô cùng.

Nếu như hắn thật sự so chiêu với Kiếm Thần, dù hắn có vận dụng kiếm pháp cao thâm thế nào, cũng bị người ta tiện tay phá vỡ.

Chuyện này không liên quan gì đến cảnh giới và tu vi, mà là chênh lệch về cảm ngộ và tinh túy trong cách sử dụng kiếm.

Kiếm chính là Vương giả chi binh!

Kiếm Thần chi kiếm, chính là vương giả trời sinh!

Múa may cực kỳ nhẹ nhàng, làm cho người ta nhìn thấy giống như đang đắm chìm trong ảo giác.

Nguyên lai, đây mới là kiếm, đây mới là kiếm pháp!


Trong mông lung, Đường Phong nắm chặt tay, thò tay làm ra tư thế rút kiếm.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm có câu: một kiếm một Thiên binh, thân là kiếm, tâm cũng là kiếm, thể xác và tinh thần hợp nhất mới xứng đáng lĩnh ngộ Thiên kiếm chi cảnh!

Kiếm ý xung thiên, một đạo kiếm quang được chém ra, chém vào không khí làm cho nó co rút mạnh mẽ, làm xuất hiện một điểm đen có khí thế thôn phệ tất cả, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm không có tràng cảnh tráng lệ như trước kia nữa, nhưng lúc này thi triển ra, uy lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

- Ai...

Đường Phong thở dài một hơi, quả nhiên là mình không có thiên phú chí cao trong việc luyện kiếm, nếu có thiên phú, vừa rồi có thể mượn kiếm ý của Kiếm Thần lĩnh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh.

Dù là nói như thế, nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy thỏa mãn, ít nhất mình cũng có thu hoạch được rất nhiều, Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn, nếu bây giờ mình thi triển ra Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, so với Thượng tiền bối lúc trước, không kém mảy may.

Tâm niệm vừa động, Đường Phong lấy Độc Ảnh Kiếm ra, đi đến bên cạnh thi thể Kiếm Thần, thi triển ra các loại kiếm pháp mà mình đã học được trong những năm nay.

Thiên Tú tông Tú Thủy Kiếm, Thu Thủy Kiếm, Bình Hồ Kiếm, Cự Kiếm Môn Phách Sát Kiếm, Đoạn Nhạc Kiếm, Bạch Đế thành Tứ Quý kiếm pháp...

Trong đầu Đường Phong tràn ngập bóng dáng kiếm ý của Kiếm Thần, Độc Ảnh kiếm huy động trên tay không biết mệt mỏi, đơn giản, không có hoa lệ, nghiêm túc thi triển từng chiêu từng thức.

Thời gian dần qua, vô số bộ kiếm pháp được dung hợp thành một, kiếm thuật của Thiên Tú thanh dật thoát tục, kiếm thuật của Cự Kiếm Môn bá đạo tuyệt luân, kiếm thuật của Bạch Đế thành linh xảo biến hóa, nhiều kiếm pháp như vậy đã dung hợp thành một.

Một ngày qua đi hai ngày qua đi... Đường Phong dùng thời gian ba ngày, lúc này mới ngừng lại một kiếm đâm ra.

Không có sáo lộ, không có chiêu số, nhưng một kiếm này lại tập trung tất cả chỗ tinh diệu của các kiếm pháp mà Đường Phong học được trước đây.

- Ông ông...

Độc Ảnh kiếm kêu boong boong, sau khi đâm ra một kiếm này, kiếm ý của Kiếm Thần đã cộng minh với nó một hồi.

Đường Phong cười lên, kiếm pháp tinh tiến cũng là một thu hoạch tình cờ.

Thu kiếm trở lại, Đường Phong khom người bái Âu Dương Tử một cái thật sâu, mình có thể trong thời gian ngắn như vậy cảm ngộ kiếm pháp đến tình độ này, hoàn toàn là nhờ có Kiếm Thần.

Dù Kiếm Thần đã chết, nhưng thân hình giống như kiếm, chất chứa kiếm ý chí cao vô thượng!

Trong lòng Đường Phong tính toán, nếu như là Âu Dương Vũ đến đây, chỉ sợ thu hoạch sẽ nhiều hơn mình rất nhiều, nhưng dù sao hắn thật sự là người có thiên phú sở trường trong việc dùng kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui