Vô Thường

Nụ cười trên môi Thang Phi Tiếu chợt tắt, vẻ mặt u ám:

- Tiên sinh hỏi vậy chỉ khiến ta thêm xấu hổ vô cùng. ngay cả ngươi cũng biết tên con gái ta, còn ta thì hoàn toàn không biết gì cả.

Đường Phong cười lớn:

- Phải mất đi mới biết quý trọng. May mà ngươi vẫn còn cơ hội cứu vãn, mau vào đi, ta nghĩ Tứ Nương hiện tại nhất định rất đau lòng, cần có người bên cạnh an ủi.

Thang Phi Tiếu rụt cổ lại:

- Ta sợ Tứ Nương nổi giận sẽ rút Viêm Nhật chém ta.

- nghe lời ta thì không sai đâu!

Đường Phong nhìn hắn khinh bỉ,

- nam nhân cần phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm của mình, ngươi định trốn tới khi nào?

Thang Phi Tiếu cúi đầu nghĩ một lúc rồi hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết định vô cùng trọng đại, nhìn Đường Phong mỉm cười cảm kích một cái, sau đó lấy một loại khí thế hiên ngang bất khuất đi tới hướng phòng của Tần Tứ Nương.

Lát sau, trong phòng liền truyền tới tiếng Tần Tứ Nương hạ giọng trách cứ và nhục mạ, còn có tiếng đổ vỡ, bất quá Đường Phong nghe ra Thang Phi Tiếu hoàn toàn không đáp trả, mặc cho Tần Tứ Nương mắng nhiếc và đánh mình.

Qua đi một lúc lại có tiếng khóc nức nở, đứt quãng của Tần Tứ Nương từ trong phòng truyền ra:

- Cái tên cầm thú này, từ lúc ngươi không từ mà biệt năm năm trước, ta liên tục mang theo con gái đi tìm ngươi, ngươi thật sự không xứng là nam nhân!

Đường Phong nhìn mấy thân ảnh đang lén lút ngồi xổm xuống đất dán tai lên tường nghe ngóng liền đi qua vỗ vỗ bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc trách cứ:

- nghe lén chuyện riêng nhà người ta là hành vi không tốt.


Mộng Nhi giơ lên một ngón đặt lên môi xuỵt một tiếng:

- nhỏ tiếng một chút.

Bảo Nhi nắm tay Đường Phong kéo xuống, nói:

- Bên trong có kịch hay để nghe.

Bạch Tiểu Lại ngồi bên cạnh kinh thường nhìn Đường Phong một cái, nghe vô cùng chăm chú.

Mạc Lưu Tô vừa nghe lén vừa bất an nói:

- Chúng ta làm vậy hình như hơi thiếu đạo đức?

Đường Phong cũng dán tai lên tường, mặt mày hớn hở nói:

- Lâu lâu mới làm một lần cũng không sao!

Trong phòng, Tần Tứ Nương đấm thùm thụm vào ngực Thang Phi Tiếu, Thang Phi Tiếu cười nói:

- Tứ Nương, ta xin lỗi muội, muội cứ đánh, cứ mắng, cứ khinh bỉ, phỉ nhổ ta đi, ta đúng là không xứng là nam nhân, cô phụ tâm ý của muội.

Đường Phong bĩu môi:

- Ta buồn nôn quá.

Mấy nữ hài nhất tề gật mạnh đầu.

Tứ Nương nói:


- Nếu ta không nói cho ngươi biết ngươi còn có một đứa con gái thì ngươi sẽ đồng ý theo ta sao?

Thang Phi Tiếu nói:

- Tuy lúc trước không biết nhưng dạo gần đây ta vẫn một mực suy nghĩ về chuyện này, chẳng lẽ muội không phát hiện ta ở lì Tĩnh An thành không đi sao? Chính là muốn để muội tìm được ta, muốn nhìn thấy dáng vẻ của muội, Tứ Nương, kì thật trong lòng ta từ trước tới nay đều luôn yêu muội.

Tứ Nương hỏi:

- Yêu ta ở điểm nào?

Thang Phi Tiếu nói:

- Thích sự ngay thẳng, tính khí nóng nảy, thích mỗi một sợi tóc, mỗi tấc da của muội!

- Dẻo mồm quá.

Mấy nữ hài bên ngoài mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên là chưa từng nghe qua lời phiến tình trắng trợn như vậy. Đường Phong bĩu môi nói:

- Các ngươi còn đơn thuần quá.

Thang Phi Tiếu nói:

- Tứ Nương, cảm giác ôm muội trong tay rất hạnh phúc, ta nghĩ cả đời này ta cũng sẽ không rời khỏi muội và Manh Manh.

Tứ Nương cười khẽ:


- Huynh thật ghê tởm, bên ngoài còn có người kìa.

Thang Phi Tiếu cười lớn:

- Sợ gì chứ? Ta chính là muốn để cho người khác biết tình cảm ta dành cho muội, Thang Phi Tiểu ta hiện tại hận không thế cho toàn thiên hạ biết ta có một đứa con gái, còn có một nữ nhân ta yêu nhất trên đời!

Đường Phong phủi bụi dính trên mũi, nói:

- Tốt lắm, bọn họ cũng biết chúng ta ở ngoài đây rồi! Các ngươi còn muốn nghe lén không?

- Bọn họ đã không ngại xấu hổ thì chúng ta sợ gì chứ?

Mộng Nhi dùng vẻ mặt không sao cả nói.

- Đừng để cho tiểu bối chê cười, ta còn phải giúp Manh Manh tắm rửa!

Tần Tứ Nương ôn nhu nói.

- Ta giúp muội.

Trong phòng rất nhanh liền truyền đến tiếng tát nước, thanh âm vui sướng cực điểm của Thang Phi Tiếu từ trong vọng ra:

- Nhìn cánh tay này xem, trắng mềm như đậu hủ ấy, chỉ có Thang Phi Tiếu ta mới có thể sinh ra được đứa con gái thế này, ha ha ha!

- Đắc ý gì chứ? Con là ta sinh, huynh chẳng có chút công nào đâu.

- Sao lại không? Không có ta góp sức thì muội sinh con thế nào được? Thang Manh Manh, tên rất dễ nghe, rất hay, ta bây giờ thật muốn con bé mở mắt gọi ta một tiếng phụ thân!

Lúc Thang Phi Tiếu nghe được tên con gái mình từ miệng Đường Phong liền biết được mấy năm nay Tần Tứ Nương không hận hắn, nếu không thì sao lại cho con gái mang họ Thang chứ?

Nghe được lời này, thần sắc của Tần Tứ Nương thoáng chốc tối sầm lại:

- Tiên sinh nói độc tố trong người Manh Manh vẫn chưa bức ra hết, sau này còn có khả năng ảnh hưởng tới sự phát triển của nó!


Thang Phi Tiếu thần sắc chấn động, trở nên khó coi vô cùng.

Đường Phong đứng bên ngoài nói vọng vào:

- A, không cần lo lắng quá, đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi, hơn nữa tỷ lệ rất thấp.

Nghe hắn nói vậy, hai người trong phòng liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

chỉ một lát cả hai đã tẩy rửa sạch sẽ cho Thang Manh Manh, một thùng nước đều biến thành màu đen tuyền.

Đường Phong nói với hai người:

- Sau này mỗi ngày đều tắm rửa cho Manh Manh một lần như thế này, sau đó đút cô bé uống chút thuốc, nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì nửa tháng, độc tố còn lại trong người cô bé sẽ biến mất, đến lúc đó lại trở lại là một tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát thôi, mấy loại dược liệu đó Thiên Tú đều có cả, Bảo Nhi và Mộng Nhi sẽ giúp hai người chuẩn bị tốt.

Lại một đêm không ngủ.

Đường Phong ngồi một mình trong viện, tay cầm vò rượu, mắt nhìn vào màn đêm rồi nhấp một ngụm rượu.

Rượu này chính là rượu thuốc đã ngâm lần đầu tiên, dược tính của Thất Tình Cô và cồn xung đột với nhau, khiến vị cam thuần trogn rượu còn phát ra chút hương thơm, rượu vừa vào bụng, trong nháy mắt có một dòng ôn thủy dâng lên, hóa thành năng lượng chú nhập vào tứ chi bách hài của Đường Phong.

Quả nhiên đúng như lời mấy lão gia hỏa Đường Môn đã nói, rượu thuốc do Thất Tình Cô ngâm ra chẳng những có thể giúp người uống gia tăng thực lực, uống trường kỳ còn có thể khiến người ta bách độc bất xâm.

Bất quá thực lực gia tăng cũng không được nhiều lắm, Đường Phong cũng không để ý, tùy ý tiếp nhận mấy năng lượng này vào kinh mạch.

Tuy rằng hôm nay rất vất vả nhưng Đường Phong không thấy buồn ngủ chút nào.

Vừa rồi hắn đã bớt thời gian xem xét trí nhớ của Thường thúc nhưng không tìm được manh mối hữu dụng nào. những gì Thường thúc biết thì mình cũng biết.

Tuy thực lực của Thường thúc cao hơn mấy đệ tử Cự Kiếm Môn kia nhiều, nhưng hắn không phải kẻ thân cận bên Biên Nam Phong, cho nên những gì hắn biết không nhiều bằng mấy nữ nhân kia. chỉ là lúc đó trên thân của mấy nữ nhân kia đều có Độc La Sát nên Đường Phong không dám động vào, cho nên cũng không ngưng luyện âm hồn.

Cự Kiếm Môn trăm phương nghìn kế muốn đưa mình vào chỗ chết, tuy mình may mắn thoát được vài lần, nhưng chỉ cần Cự Kiếm Môn một ngày bất diệt thì Đường Phong hoàn toàn không thể an tâm.

Lần này mình giết Biên Nam Phong, Cự Kiếm Môn trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ cuống cuồng lên vì sự mất tích của vị thiếu chủ này, đợi bọn chúng ổn định lại vẫn sẽ tiếp tục đối phó mình. Đương nhiên là cũng có một khả năng khác, đó chính là cái chết của Biên Nam Phong khiến Cự Kiếm Môn càng gấp rút tiến hành việc tấn công Thiên Tú, dù sao thì Biên Nam Phong cũng mất tích ngay sau khi xảy ra xung đột với Thiên Tú, nhất định sẽ có người nghi ngờ Thiên Tú đã động tay động chân gì trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui