Trong Linh Mạch Chi Địa rất ít khi nhìn thấy thâm sơn cổ lâm mô hình rộng lớn như vậy, dù sao Linh Mạch Chi Địa cũng chiếm diện tích không quá lớn.
Nhận biết phương hướng, Đường Phong liền đi về hướng Thiên Tú tông, Chu Tiểu Điệp chăm chú theo sát.
Cái gọi là xa quê thì tình cảm, vừa nghĩ tới mấy ngày nữa có thể nhìn thấy các nữ nhân quen thuộc của mình còn có bọn người Tiếu thúc, Đường Phong không kiềm giữ được tâm tình nhộn nhạo.
Ba ngày sau, trong Thiên Tú tông, mấy đệ tử Thiên Tú dáng vẻ thanh thuần đang gác cửa, tranh thủ tán chuyện phiếm, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Thiên Tú hiện giờ đã không còn cảnh tượng suy sụp tiêu điều mấy năm trước, trong tông có vô số cao thủ tọa trấn, sau lưng còn có bóng dáng của hai đại thế lực đỉnh cao Bạch Đế Thành và Đại Tuyết Cung, có thể nói Thiên Tú hiện tại mơ hồ có xu thế sánh ngang với hai đại thế lực, chỉ có điều số lượng cao thủ trong tông vẫn chưa thể bằng Bạch Đế Thành và Đại Tuyết Cung.
Mấy năm trước nếu Thiên Tú có được uy danh như hôm nay, loại nhân vật nhị lưu như Cự Kiếm môn căn bản không dám tới Thiên Tú vuốt râu hùm. Đệ tử Thiên Tú cũng đã trở thành bánh trái thơm ngon của cả Lý Đường đế quốc, mỗi ngày có không ít môn phái và gia tộc muốn liên thủ với Thiên Tú, con đường trước cửa Thiên Tú đã bị san bằng ba tấc.
Thiên Tú đang trên đà phát triển mạnh mẽ, thân là đệ tử Thiên Tú, bọn họ đương nhiên cảm thấy tự hào và vui vẻ.
Mấy nữ đệ tử gác trước cửa chính đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có một cơn gió thổi qua, làm mép váy các nàng tung bay, mái tóc cuồng loạn nhảy múa.
Mấy người kinh hô một tiếng, vội vàng giữ mép váy xuống, đưa mắt nhìn nhau, không khỏi vô cùng mê man.
- Làm sao vậy?
Một người trong đó chớp mắt hỏi.
- Gió thổi thôi.
Một đệ tử khác thoạt nhìn hơi lớn tuổi đáp.
Người làm gió thổi chính Đường Phong. Đường Phong đã sớm cảm nhận được nhiệt tình của các sư tỷ sư muội mình, đương nhiên sẽ không quang minh chính đại từ cửa chính đi vào. Một tay túm lấy Chu Tiểu Điệp, triển khai thân pháp trực tiếp lóe vào từ cửa chính, nhanh chóng phóng về hướng Yên Liễu Các.
Trong mấy giây đã tới phía trước Yên Liễu Các.
Đường Phong nhẹ nhàng buông Chu Tiểu Điệp ra, trong lòng đầy kích động và hưng phấn, cất bước đi vào.
Trong Yên Liễu Các, Bảo nhi đang cúi đầu quét rác, đột nhiên phát hiện trước mặt có một người, ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt bất giác hoen đỏ.
- Tiểu nha đầu, mấy tháng không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.
Đường Phong dùng ngón tay vuốt ve cằm nàng, nước mắt Bảo nhi lập tức chảy xuống, run giọng nói:
- Thiếu gia!
- A....Phong thiếu trở về rồi….
Tiếu thúc đang ngồi xổm súc miệng bên cạnh, nghe vậy giương mắt nhìn Đường Phong, trong miệng ấp úng không gọi ra tiếng.
Mộng nhi đang cầm khăn mặt trên tay cho Tiểu Manh Manh rửa mặt, nghe thấy động tĩnh bên đó liền quay đầu lại nhìn, thân thể không nhịn được run lên, cả người giống như bị hóa đá.
Đường Phong vỗ vỗ đầu Bảo nhi, vẻ mặt tươi cười, giơ tay chào Tứ nương đang vuốt vuốt mái tóc:
- Chào Tứ nương.
- Phong thiếu gia về rồi?
Tứ Nương vui mừng cười nói.
- Về rồi.
Đường Phong mỉm cười ha ha.
Đoạn Thất Xích đang bận việc trong bếp nghe thấy động tĩnh, cầm thiên binh thái đao chạy ra, dò xét liếc nhìn Đường Phong, lại quay đầu chạy vào phòng bếp làm việc.
- Phu quân về rồi sao?
Cửa lớn phòng ngủ Đường Phong bị kéo mạnh ra, ngay sau đó Phi Tiểu Nhã mặc một bộ quần áo đỏ hồng xuất hiện trước mặt Đường Phong.
Cung Chủ đại nhân dâng trào cảm xúc đến cực điểm, sau khi nhìn thấy Đường Phong, thân thể lóe lên, vọt tới trước mặt Đường Phong, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ Đường Phong, đôi môi đỏ mọng giống như hồng ngọc kiều diễm ướt át nhanh như chớp đè xuống.
- A....
Đường Phong trở tay không kịp, trong nháy mắt rơi vào trong cảm giác mê man.
Tiếu thúc há to miệng, không để ý nuốt toàn bộ nước súc miệng vào trong bụng, ho sặc sụa.
Trong đình viện, khuôn mặt mấy cô gái đỏ hồng như ráng chiều, Bảo Nhi cúi đầu tiếp tục quét rác, Mộng Nhi che mắt Tiểu Manh Manh, trong lòng âm thầm trách cứ Tiểu Nhã cô nương tại sao không nhìn trường hợp mà hành động như vậy, ngay cả Tứ Nương cũng ngượng ngùng không thôi. Chu Tiểu Điệp thì chết đứng tại chỗ, đứng sau lưng Đường Phong ra sức chà xát góc áo, khuôn mặt nóng bừng như có lửa thiêu đốt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ giằng co của Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, lại vội vàng e lệ cúi thấp đầu. Tiểu cô nương từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy, nhất thời giống như một chú nai con đi lạc.
- Hắc hắc, đã ghiền chứ.
Tiếu thúc không biết đứng bên cạnh Chu Tiểu Điệp từ lúc nào, thích thú đánh giá nàng.
- Ngươi thấy cũng đừng trách, Cung Chủ đại nhân của chúng ta thường xuyên làm việc này.
Chu Tiểu Điệp lén lút chuyển dời cách xa Tiếu thúc một đoạn, nàng cảm thấy ánh mắt nam nhân có dáng người hổ báo này nhìn mình rất mập mờ.
Phi Tiểu Nhã vừa hôn Đường Phong vừa lén lút dò xét Chu Tiểu Điệp, khẽ cắn bờ môi Đường Phong, dùng thanh âm cực nhỏ nói:
- Mới ra ngoài mấy tháng lại tìm được một tiểu cô nương, đợi lát nữa xem đại tỷ xử trí ngươi như thế nào.
- Tiểu Nhã nàng hiểu lầm rồi.
Đường Phong đang muốn nói chuyện, miệng lại bị Cung Chủ đại nhân khóa chặt không thoát.
- Còn ra thể thống gì!
Một giọng nói trách cứ ôn nhu truyền vào tai mọi người, nghe thấy thanh âm này, Đường Phong giương mắt liếc nhìn Lại tỷ đứng cách đó không xa, tựa hồ cắn môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đang nhìn mình và Phi Tiểu Nhã. Nàng vừa dậm chân vừa trách cứ:
- Hai người các ngươi còn không nhanh chóng tách ra, còn ra bộ dạng gì nữa.
Cung Chủ đại nhân ai nói cũng không nghe, duy chỉ nghe lời Bạch Tiểu Lại đấy, nghe vậy vội vàng thả Đường Phong ra, đôi mắt mê ly, khuôn mặt đỏ ửng, phong tình vô cùng.
Đường Phong cười hì hì vẫy vẫy tay với Lại tỷ, Bạch Tiểu Lại lạnh lùng đi tới, mở miệng nói:
- A Phong ngươi cũng thật là, Tiểu Nhã hồ đồ được rồi, ngươi còn hồ đồ theo cô ta, Tiểu Manh Manh còn đang ở đây…
Lời còn chưa nói hết, đã bị Đường Phong kéo vào trong ***g ngực.
Nhìn khuôn mặt mấy tháng không gặp, ngửi mùi khí tức quen thuộc, thần sắc Bạch Tiểu Lại lập tức có chút bối rối :
- A Phong ngươi muốn làm gì?
Đường Phong ôm chặt nàng, dùng sức lớn đến mức Lại tỷ buồn bực hừ một tiếng, giống như muốn dung nhập thân thể đối phương vào cơ thể mình.
- Lại tỷ, ta làm phu quân, cũng nên xử làm việc công bằng mới đúng.
Đường Phong nghiêm mặt, chậm rãi cúi thấp đầu, hướng về phía bờ môi Bạch Tiểu Lại.
- Không được, mọi người đều đang ở đây.
Lại tỷ hoảng hốt, nàng cũng không to gan và mặt dày như Phi Tiểu Nhã, kêu nàng vuốt ve an ủi Đường Phong trước mặt mọi người, loại chuyện này nàng hoàn toàn không dám nghĩ.
Cung Chủ đại nhân âm hiểm đến cực điểm, dùng ngón tay tạm thời phong bế cương khí toàn thân Bạch Tiểu Lại, vừa tháo chạy vừa cười khanh khách không ngừng.
- Tiểu Nhã….
Thân thể Bạch Tiểu Lại mềm nhũn, triệt để mất đi năng lực phản kháng, sau một khắc, liền bị Đường Phong cực kỳ bá đạo phong bế bờ môi.
Bạch Tiểu Lại hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nhưng việc đã đến nước này, phản kháng lại cũng vô dụng. Lại tỷ chỉ có thể nhắm mắt lại, cố nén ngượng ngùng, hai tay dần dần ôm qua cổ Đường Phong.
Mạc sư tỷ mặt đỏ bừng, rón rén đi qua người Đường Phong, đang chuẩn bị lao ra khỏi Yên Liễu Các, lại bị Đường Phong túm trở lại.
- Sư tỷ, nàng muốn đi đâu?
Đường Phong buông Lại tỷ đã mềm nhũn như bùn nhão, đẩy nàng vào ***g ngực Phi Tiểu Nhã, cười mỉm nhìn Mạc Lưu Tô.
- Ta... Ta... Ta muốn đi dược phòng...
Mạc Lưu Tô khẩn trương chết được, Đường Phong trở về, nàng vốn không thể chờ đợi muốn gặp vị sư đệ mình ngày nhớ đêm mong, nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi lại khiến nàng thất sắc.
Mạc sư tỷ còn ngại ngùng hơn Lại tỷ, nhìn thấy cánh tay Đường Phong vươn về phía mình, làm sao còn dám ở lại Yên Liễu Các? Vốn định tranh thủ chạy đi, nhưng không ngờ bị bắt giữ.
- Mấy tháng không gặp, chẳng lẽ sư tỷ không nhớ sư đệ sao?
Đường Phong thâm tình chân thành liếc nhìn nàng.
Mạc Lưu Tô cúi đầu, cắn chặt hàm răng, dùng sức nhẹ gật đầu.
Đường Phong kéo nàng lại sát hơn, ngửi ngửi mùi thơm trên cơ thể, cắn lỗ tai của nàng nói:
- Nhiều người ở đây như vậy, chúng ta vào nhà đi.
Mạc Lưu Tô gật đầu như gà con mổ thóc.
Đường Phong cười nham hiểm, bế bổng Mạc Lưu Tô, vẫy tay nói với Phi Tiểu Nhã:
- Tiểu Nhã mang Lại tỷ lên, đi theo ta, mấy tháng không gặp, để phu quân xem xem các ngươi mập hay gầy!
Lời nói này khiến Mạc Lưu Tô ngượng ngùng không chịu nổi, vùi đầu vào ***g ngực Đường Phong, chết cũng không chịu thò đầu ra.
- Phong thiếu.
Thân thể Tiếu thúc chợt lóe lên, chắn trước mặt Đường Phong.
- Đừng vội chiếu cố các cô nương của ngươi trước, còn có chuyện chờ ngươi xác nhận.
- Tiếu thúc, ngươi làm vậy là không phúc hậu!
Đường Phong liếc nhìn Thang Phi Tiếu
- Ngươi chỉ có Tứ Nương, ghen ghét diễm phúc của thiếu gia ta cũng không thể tùy tiện làm rối như vậy.
Tiếu thúc nghiêm mặt nói:
- Làm gì có chuyện đó, thật sự có việc quan hệ trọng đại, nhất định phải lập tức xác nhận mới được.
Đường Phong vỗ vỗ bả vai Tiếu thúc nói:
- Trời sập xuống Tiếu thúc ngươi hãy đỡ lấy trước, chờ ta xử lý xong bên này sẽ tới tìm ngươi nói chuyện!
- Phong thiếu, cho ngươi thời gian một nén nhang, tốc chiến tốc thắng!
Thang Phi Tiếu cao giọng hô sau lưng.
Trong Yên Liễu Các cả ngày đều có thể nghe thấy các loại tiếng vang cổ quái, quấy nhiễu tâm trí của mọi người.
Chu Tiểu Điệp vừa tức vừa giận, mình đi theo Đường Phong ngàn dặm xa xôi, từ Linh Mạch Chi Địa tới đây, vậy mà hắn trực tiếp vứt bỏ mình ở đây, cùng ba nữ tử mình không quen biết tiến vào phòng rồi không thấy ra.
Cũng may Bảo Nhi, Mộng Nhi tạm thời vẫn đóng vai chủ nhân, chiếu cố đến Chu Tiểu Điệp, trong ba nữ hài nhi thanh thuần, Chu Tiểu Điệp nhỏ tuổi nhất, Bảo Nhi Mộng Nhi đều dịu dàng chăm sóc nàng, xem như cũng làm Chu Tiểu Điệp tạm thời quên đi không vui trong lòng.
Lại có tiểu cô nương Tiểu Manh Manh chạy đi chạy lại, Chu Tiểu Điệp phát hiện bản thân thoáng cái đã thích thú nơi xa lạ này.
Lúc trước, ngoại trừ bên tai thỉnh thoảng vang lên thanh âm. Thanh âm này như ma âm rót vào tai, nghe ra lại khiến người ta ngượng ngùng vạn phần.
Tứ nương ở trước mặt cũng là ôn nhu dịu dàng, hiển thị rõ phong phạm bà chủ. Khi ở cùng Chu Tiểu Điệp cũng đã lòng vòng tìm hiểu được tình huống của nàng, sau khi biết được tiểu cô nương này xuất thân từ Linh Mạch Chi Địa, mọi người lại ngạc nhiên một hồi. Tình huống trong Linh Mạch Chi Địa, tất cả mọi người trong Yên Liễu Các đều không biết, đương nhiên muốn nghe nhiều một chút.
Chu Tiểu Điệp cũng vui vẻ hòa thuận trả lời câu hỏi của mọi người.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, cửa phòng Đường Phong cuối cùng mới mở ra, Đường Phong hăng hái, bước đi mạnh mẽ từ bên trong đi ra, ba nữ tử hai gò má đỏ bừng theo đuôi phía sau, tương tư mấy tháng khiến mấy người trong phòng thỏa thích phóng thích ra nỗi nhớ trong lòng và khát khao của cơ thể, sau khi mưa móc, bọn người Lại tỷ càng trở nên xinh đẹp mê hoặc.
Đoạn thúc sớm đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn, còn có canh đại bổ.
Tất cả mọi người trong Yên Liễu Các ngồi trước bàn, Tiểu Manh Manh ngồi trên đầu gối Đường Phong, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với bọn người Tiếu thúc.
Sau một hồi tâm tình, Đường Phong cũng dần dần dần hiểu được những ngày tháng phát triển của Thiên Tú sau khi mình rời đi.
Khi mình rời đi, trong Thiên Tú tông chỉ có hai vị Thiên Giai cao thủ, tông chủ Bạch Tố Y là Thiên Giai hạ phẩm, Lâm Nhược Diên là Thiên Giai trung phẩm, nhưng có Thiên đan hỗ trợ, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn, Thiên Tú Tông thoáng cái đã có thêm mười lăm vị cao thủ Thiên giai, mấy vị trưởng lão như Dịch Nhược Thần và Hàn Nhu, Thiết Lạc Hồng cũng sớm tấn chức Thiên Giai.
Nhiều cao thủ Thiên Giai như vậy, mặc dù nói có đan dược hỗ trợ mới tấn chức, nhưng vì Thiên Tú đã mang đến nội tình không thể đo lường. Hiện tại Thiên Tú tông ở Lý Đường đế quốc, cũng chỉ kém hơn Bạch Đế Thành, Đại Tuyết Cung và Thiên Công Sơn Trang mà thôi, tổng hợp thực lực đã áp đảo các môn phái khác, triệt để khôi phục ánh sáng huy hoàng hơn mười năm trước.
Môn phái lớn mạnh, cũng hấp dẫn ngày càng nhiều người muốn gia nhập Thiên Tú.
Nhưng Bạch Tố Y và mấy vị trưởng lão bàn bạc, quyết định đi lộ tuyến tinh anh, cho nên hiện tại tiêu chuẩn lựa chọn người của Thiên Tú không thấp, dù như thế, toàn bộ đệ tử tông môn cũng đã đột phá hai vạn người.
Con số này thật sự có chút khổng lồ, so sánh với Thiên Tú trước kia mà nói, số lượng đệ tử đã nhiều hơn gấp mấy lần. Đệ tử nhiều, nhu cầu vật tư tu luyện cũng nhiều hơn. Với nội tình vốn có của Thiên Tú, căn bản không cách nào thỏa mãn nhu cầu của nhiều đệ tử như vậy. Nhưng trước kia Hoàng Đạo môn liên hợp với hai tông môn khác đến Thiên Tú gây chuyện phiền toái, bị Đường Phong đánh lui, về sau những tông môn này biết được Thiên Tú tông cũng có quan hệ với Bạch Đế Thành và Đại Tuyết Cung, sợ rước họa vào thân, lúc ấy tham dự tông môn cũng đều đưa đến rất nhiều vật tư dùng cho tu luyện để tạ lỗi với Thiên Tú.
Những vật tư này vừa vặn thỏa mãn yêu cầu của đệ tử Thiên Tú.
Hơn nữa, Bạch Tố Y cũng tiếp nhận lại địa bàn trước kia của Cự Kiếm môn và Nhất Đao môn, Thiên Tú trước kia nội tình mỏng, cho dù Cự Kiếm môn và Nhất Đao môn bị diệt môn, cũng không có bao nhiêu năng lực quản lý, nhưng hiện tại thì hoàn toàn khác, Thiên Tú uy danh, ở Lý Đường đế quốc tựa hồ không có ai dám gây sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...