- Chỉ có điều kẻ đánh cuộc đó không có ánh mắt, lấy công pháp ra đánh cuộc, còn có thể trách được ai nữa chứ?
Chu Chính buồn bực uống một ngụm rượu nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng người đó sợ tin tức bị tiết lộ ra ngoài, hiện tại đúng là Chu gia gặp phiền toái. Khi ta và tiểu muội ở Bố gia trang đã muốn trả bản công pháp này cho hắn, nhưng hắn lại trốn nhanh như chớp.
- Cho nên khi đó các ngươi mới vội vã rời khỏi Bố gia trang, thì ra vì chuyện này.
Đường Phong suy nghĩ nói.
- Đúng, hôm đó vừa về đến nhà, sau khi đêm xuống, trong nhà bỗng xuất hiện một người người bịt mặt. Mặc dù hắn che mặt, nhưng nhìn hình thể, hắn chính là đệ tử Đỗ gia. Sau khi tiến vào Chu gia, hắn cũng không nói lời nào đánh đập tàn nhẫn. Nếu không có gia gia và phụ thân liều chết ngăn cản, đêm đó chỉ sợ Chu gia lại có thêm mấy vong hồn.
Trong sân lớn của Chu gia vẫn còn vết máu lưu lại và dấu tích sau trận đấu, có lẽ do đại chiến đêm đó làm ra.
Chu Chính càng nói càng oán giận, tinh thần kích động nói:
- May mắn thực lực của tên họ Đỗ đó cũng không phải cao lắm, chỉ có Thiên Giai trung phẩm, gia gia và phụ thân của ta đều là Thiên Giai hạ phẩm, một phen đại chiến, hai vị tiền bối đều bị thương, gia gia nhận thấy thương thế đặc biệt nghiêm trọng, mấy ngày liền cứ nằm trên giường, không chịu ăn uống gì, thật ra cũng vì kinh sợ tên họ Đỗ đó. Chính vì chuyện này, tiểu muội và ta mới bị các trưởng bối trong nhà trách cứ không nên ham bản công pháp kia, dẫn tai họa đến nhà, Chu Chính ta làm gì có lòng tham đó? Những năm nay tiểu muội càng là vì gia tộc, quản lý sản nghiệp gia tộc mà vứt bỏ tu luyện của bản thân, nếu không với tư chất của tiểu muội, thành tựu hôm nay sao có thể thấp hơn ta? Bọn họ cũng không có mắt nhìn xem, những năm này an cư lạc nghiệp rốt cuộc là nhờ phúc của ai, nếu không phải tiểu muội tính toán tỉ mỉ, bọn họ có thể sống thoải mái như vậy sao?
Nói xong, vành mắt Chu Chính đỏ ửng, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Tiểu Điệp đanng nằm trên giường, tinh thần hao tổn, trong nội tâm hắn cũng cảm thấy không đáng cho Chu Tiểu Điệp. Nếu sớm biết có đãi ngộ như hôm nay, muội muội cứ một lòng tu luyện là được rồi, cần gì phải lao tâm lao lực lo lắng cho gia tộc?
Đường Phong cũng cảm thấy cảm khái cho bi ai của tiểu gia tộc này.
- Tên họ Đỗ kia bây giờ muốn thế nào? Đêm hôm trước đến còn chưa nói gì sao?
Đường Phong trầm ngâm một lát hỏi.
- Hắn vẫn chưa nói gì, nhưng nhìn tư thế là muốn giết người diệt khẩu, tiêu diệt cả nhà Chu gia chúng ta, phong bế chuyện hắn thua cược công pháp Đỗ gia, đúng là quá khi dễ người khác!
Đường Phong nghe xong cũng cười lạnh một hồi, họ Đỗ đó hiển nhiên có chút khinh người quá đáng. Công pháp kia nói cho cùng vẫn là vì nguyên nhân hắn thua cược, căn bản không thể trách người khác, nhưng hiện tại, vì cuốn công pháp này mà muốn tiêu diệt trên dưới mấy chục người nhà người ta, hoàn toàn không xem trọng nhân mạng của người khác.
Đường Phong cũng từng tiêu diệt cả nhà người khác, nhưng cho tới bây giờ đều do người khác khiêu chiến với hắn trước. Làm gì bản thân đứng ở bên chịu thiệt mà còn hành xử như vậy?
- Hôm nay đã qua ba ngày, đêm đó gia gia và phụ thân liên thủ tấn công, mặc dù có khiến hắn bị thương nhẹ, nhưng đoán chừng hắn cũng ngóc đầu trở lại rồi.
Chu Chính giương mắt nhìn Đường Phong, đột nhiên đứng dậy như muốn quỳ xuống cúi lạy Đường Phong.
Đường Phong sao có thể để hắn như ý? Thò tay phất một cái đã khiến động tác của hắn dừng lại.
Chu Chính vội vàng kêu lên:
- Đường huynh, Chu Chính khẩn cầu Đường huynh xuất thủ tương trợ, giúp đỡ Chu gia vượt qua cửa ải khó khăn này, ta biết rõ với thực lực của Đường huynh muốn đối phó người đó tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần Chu gia vượt qua khó khăn này, Chu Chính ta có làm trâu làm ngựa, cũng muốn báo đáp ân tình của Đường huynh!
Đường Phong vỗ vỗ vai hắn nói:
- Chu huynh nghiêm trọng rồi, nếu ta đã ở đây, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn bỏ qua.
- Đường huynh đồng ý?
Chu Chính vô cùng vui mừng.
Đường Phong khẽ gật đầu.
- Thật tốt quá.
Chu Chính không khỏi thở dài một hơi, tuy nhiên hắn vẫn không biết thực lực thật sự của Đường Phong rốt cuộc như thế nào, nhưng ở Bố gia trang Chu Chính đã từng tận mắt nhìn thấy Đường Phong tả xung hữu đột khiến một tên Thiên Giai trung phẩm rớt khỏi lôi đài, hơn nữa người kia cũng là đệ tử Đỗ gia.
Hai huynh muội Chu Chính sớm rời khỏi Bố gia trang, kết quả cuối cùng của trận đấu vẫn chưa được truyền đến nơi này, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa biết Đường Phong đã đoạt được xếp hạng số 1 cá nhân, đánh bại cả thiên tài Bố Liên Chu của Bố gia.
Tuy nhiên cho dù đáp ứng, Đường Phong cũng đang suy nghĩ phải giải quyết chuyện này như thế nào?
Giết người vốn là chuyện rất đơn giản, tên đệ tử Đỗ gia kia chẳng qua chỉ là Thiên Giai trung phẩm, Đường Phong muốn giết hắn rất dễ dàng, thế nhưng sau khi giết thì làm thế nào? Chắc chắn sẽ chỉ mang phiền toái lớn hơn cho Chu gia, trừ phi tiêu diệt toàn bộ Đỗ gia mới thành.
Chu gia chỉ là một tiểu gia tộc, hiện giờ một Thiên Giai trung phẩm cũng khiến bọn hắn sứt đầu mẻ trán, nếu mình giết người đó sẽ trêu chọc đến cả Đỗ gia, đến lúc đó hậu quả sẽ còn lớn hơn nhiều.
Khi Đường Phong đang suy nghĩ, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một tiếng la:
- Xảy ra hoả hoạn rồi, xảy ra hoả hoạn rồi!
Chu Chính biến sắc, liếc nhìn Đường Phong, trầm giọng nói:
- Đến rồi!
Hắn vừa đứng người chuẩn bị chạy ra ngoài, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn muội muội đang nằm trên giường, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu đệ tử Đỗ gia kia thừa dịp trong phòng không có người chạy đến nơi này, Chu Tiểu Điệp đang ngủ say rất có thể gặp nguy hiểm.
- Chu huynh ngươi tự đi được rồi, ta sẽ trông coi muội muội.
Đường Phong nhìn ra lo lắng của hắn, liền mở miệng nói.
- Vậy làm phiền Đường huynh rồi.
Chu Chính yên lòng, quay người chạy ra ngoài.
Mặc dù người Đường Phong đang ở trong phòng, nhưng cảm giác đã bao trùm toàn bộ đại viện Chu gia. Sau tiếng la kia, toàn bộ Chu gia đều hoảng sợ, vô số người vội vàng cứu hoả, người hơi có thực lực thì ra sức tìm kiếm thân ảnh của đệ tử Đỗ gia.
Đại viện của Chu gia không có đạo lý vô duyên vô cớ xảy ra hoả hoạn, khả năng duy nhất là người khác cố ý làm, mà người này, ngoài tên đệ tử Đỗ gia kia còn có thể là ai?
Căn bản cũng không cần tìm kiếm, thân ảnh của người đệ tử Đỗ gia đã xuất hiện ngay phía trước đình viện, vẫn che mặt, đứng ở chỗ đó, cầm trong tay một thanh trường kiếm, thanh kiếm này chỉ là mặt hàng bình thường, cương binh trước đó của hắn đã thua cược cho Chu Chính, nên đành phải mua một thanh từ bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...