Thấy rõ được khuôn mặt người này, trong cổ họng Bố Liên Chu phát ra một tiếng cười lớn.
Đường Đỉnh Thiên từ trên khán đài chạy xuống cũng không kịp thời gian. Ngăn chặn Bố Liên Chu lại chính là Đường Phong, Đường Phong nhanh đến bên người Đường Tuấn nâng hắn dậy, đặt một chưởng ở phía sau lưng hắn, trầm giọng nói:
- Vận công, bức Huyết Chưởng Ấn ra ngoài.
Giờ đây Huyết Chưởng Ấn lưu lại trong thân thể, Bố Liên Chu chỉ cần nhấc tay là có thể kết liễu tính mệnh Đường Tuấn, tự nhiên là phải bức Huyết Chưởng Ấn ra trước.
Đường Tuấn khẽ mở mắt ra, nhìn thoáng qua thân ảnh của Bố Liên Chu ở phía trước, thấp giọng nói:
- Thập Thất đệ… Người này rất mạnh!
- Ừm, đệ thấy rồi.
Đường Phong thu lại Độc Ảnh kiếm ở bên người, ánh mắt âm trầm nhìn vào Bố Liên Chu, trong sát na sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, khuôn mạnh lạnh băng không có biểu cảm gì, yên lặng như trên mặt biển.
Thời khắc mấu chốt cứu Đường Tuấn tất nhiên là Đường Phong, Đường Đỉnh Thiên thấy được sự tình không ổn tuy rằng vội chạy tới nhưng mà vẫn không kịp, từ phía trên đài quan sát này tới lôi đài bên kia có cự ly không ngắn.
Mà Đường Phong ở ngay bên cạnh lôi đài, lấy tốc độ của hắn tự nhiên có thể xông lên tại thời điểm mấu chốt.
Chẳng qua nếu làm vậy thì sẽ phá hư quy củ của Đại bỉ, dù sao lôi đài chiến cũng chỉ là chuyện tình của hai người, kẻ thứ ba không được nhúng tay vào. Nhưng mà nếu lấy quy củ ra mà nói, tính mệnh của Đường Tuấn không thể nghi ngờ là quan trọng hơn. Hơn nữa quy củ là do Bố Liên Chu phá hủy trước, nếu như muốn truy cứu trách nhiệm thì Bố Liên Chu cũng không thể thoát khỏi can hệ.
Có thể nói rằng Đường Phong không hề sợ hãi.
Bên trong phạm vi lôi đài, Đường Phong và Bố Liên Chu đối diện nhìn nhau, chiến ý hừng hực bốc lên, sát khí cuộn lên tận trời. Đường Phong tức giận Bố Liên Chu dám hạ sát thủ đối với Đường Tuấn khi đã nhận thua, mà Bố Liên Chu thì cũng đã muốn đánh một trận đối với Đường Phong.
Ngay khi ở trong sơn cốc phía trong Vân Liên sơn, Đường Phong nhận một chiêu Huyết Thủ Ấn không tổn hao tí gì, điều này vẫn làm cho Bố Liên Chu nhớ mãi không thể nào quên, kế tiếp trong tỉ thí, Đường Phong lại một đường xuôi buồm thuận gió, biểu hiện ra thực lực viễn siêu cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, thậm chí còn có thể chiến thắng được Thiên Giai thượng phẩm một cách dễ dàng.
Trực giác của Bố Liên Chu đã tự mách bảo cho mình rằng, đệ tử mạnh nhất của Đường gia không phải là Đường Tuấn danh tiếng như cồn ở bên ngoài mà là Đường Phong không có tiếng tăm gì, cho đến tận lúc Đại bỉ này mới tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Tuy rằng chỉ có cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm nhưng mà tuyệt đối không thể coi thường được! Cao thủ luôn luôn muốn cùng cao thủ so đấu, Bố Liên Chu tự nhiên cũng muốn xác minh thực lực của Đường Phong xem có thể cường đại đến mức nào.
Bài danh đệ nhất không nói đến, linh thạch đỉnh cấp được thưởng cho cũng không nói đến, Bố Liên Chu muốn chứng minh rằng mình ở Linh Mạch Chi Địa mới là người trẻ tuổi mạnh nhất.
- Ngươi đã đến rồi.
Bố Liên Chu cười tà nhìn lại, miệng nói như gặp lại lão bằng hữu nhiều năm không thấy.
Đường Phong híp mắt nhìn hắn trong chốc lát. Lúc này mới quay sang đám cao thủ Linh Giai trên đài ôm quyền nói:
- Các vị tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng, mong rằng các vị đáp ứng cho.
Tuy rằng Bố Trường Hải không thích Đường Phong nhưng dù sao Đường Phong cũng vừa mới cứu Đường Tuấn, hóa giải được thù hận của Bố gia cùng Đường gia, nghe lời hắn nói xong liền gật đầu:
- Nói ta nghe một chút.
Đường Phong cất cao giọng nói nói:
- Hôm nay Đại bỉ chỉ còn một trận chiến cuối cùng, không bằng cứ dừng lại tại đây đi? Bố huynh cùng đại ca của vãn bối đã đại chiến với nhau nửa ngày trời, chắc rằng cương khí tiêu hao cũng không hề ít, Đường Phong có thể chờ Bố huynh điều tức mấy canh giờ để khôi phục thể lực và cương khí.
Bố Trường Hải nghe xong liền nhướng mày, ngay cả cao thủ Linh Giai lúc này ở trên khán đài cũng đều nghị luận, Đường Phong nói chắc nịch như vậy làm cho bọn họ sản sinh ra một loại ảo giác đó là hắn căn bản không thèm đặt Bố Liên Chu ở trong mắt.
Một Thiên Giai hạ phẩm lại càn rỡ như vậy? Hắn tự tin có thể đánh thằng Bố Liên Chu ư?
Hắn dựa vào cái gì? Nhìn sắc mặt đạm nhiên của Đường Phong, Bố Trường Hải hy vọng tìm thấy được một tia khủng hoảng và thiếu tự tin trong mắt hắn, nhưng đáng tiếc là không thấy được điều gì.
Đường Phong không phải càn rỡ mà cho đến tận bây giờ, phần thưởng của đệ nhất cá nhân đã được xác định, cho dù trận chiến cuối cùng thằng hay thua thì khối linh thạch đỉnh cấp đều đã là của họ Đường.
Thế nhưng mà Đường Phong biết rằng rất nhiều người không phục, hắn cần đường đường chính chính đánh bại Bố Liên Chu. Để cho những người đó biết được bài danh đệ nhất không phải dựa vào ba nữ nhân tương trợ mà chính là dựa vào bản lĩnh của mình.
Hơn nữa Bố Liên Chu vừa rồi còn muốn mưu đồ tính mệnh của Đường Tuấn, còn có Trang Tú Tú hồ ngôn loạn ngữ một trận khiến cho trong lòng Đường Phong giận dữ đến nghẹn lại, hiện giờ đang rất muốn chiến đấu luôn để còn phát tiết một hồi.
Ở trên khán đài, Bố Trường Hải cùng các cao thủ Linh Giai trao đổi với nhau trong chốc lát, lúc này Bố Trường Hải mới quay đầu lại, mở miệng nói:
- Các vị tiền bối đều đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, Chu nhi, ý của con thế nào?
Những cao thủ Linh Giai ở trên khán đài đều tất nhiên đáp ứng. Dù sao đi nữa Đường Phong và Bố Liên Chu cũng không phải là đệ tử của bọn họ, hai người liều mạng với nhau cùng không có quan hệ tí nào đối với bọn họ. Chẳng qua cho dù trưởng bối đã đáp ứng rồi thì cũng phải hỏi ý kiến đương sự.
- Có thể!
Bố Liên Chu lên tiếng, vốn Bố Trường Hải cho rằng với cá tính của Bố Liên Chu sẽ dõng dạc nói rằng không cần điều tức vẫn có thể chiến đấu vậy mà hắn lại nói như vậy. Bố Liên Chu ngồi xuống móc ra một lọ đan dược trong lòng, mở miệng ra nhét đan dược vào miệng, ngồi khoanh chân tại chỗ, cũng không ngại vô số người đang vây xem, điềm nhiên nhắm mắt lại khôi phục cương khí.
Bố Trường Hải thấy vậy liền mỉm cười, tâm tư Bố Liên Chu cẩn thận như vậy là điều hắn hy vọng thấy nhất.
Trận chiến cuối cùng này nếu như Bố Liên Chu chiến thắng được Đường Phong, vậy thì bài danh đệ nhất của Đường Phong đều là hư vô mà thôi. Đến lúc đó xem Đường gia còn có mặt mũi nhận phần thưởng của bài danh đệ nhất hay không nữa.
Tốt nhất là nên đánh chết tiểu tử Đường gia này, vậy thì bài danh đệ nhất kia tự nhiên sẽ rơi xuống đầu Bố gia.
Trong lòng Bố Trường Hải lại miên man bất định.
- Tất cả lui ra phía sau trăm trượng, nếu không muốn sống nữa thì cứ việc tiếp tục ở lại chỗ này.
Một đám cao thủ Thiên Giai đứng dậy, đuổi đoàn người đi khỏi chỗ này, đuổi đến tận ngoài trăm trượng mới ngừng tay lại.
Trận chiến cuối cùng của Đại bỉ, bất kể Bố Liên Chu hay là Đường Phong đều sẽ xuất toàn lực của mình ra, cũng không thể vì hạn chế trong lôi đài mà làm cho bọn họ không thể phát huy hết khả năng, do vậy nên lôi đài thi đấu cần phải mở rộng ra nữa.
Lôi đài không còn nữa, loại lôi đài này căn bản không thể chống đỡ loại công kích cuồng bạo này, trận chiến kế tiếp không có hạn chế về phạm vi, hoàn toàn có thể thỏa thích phát huy khả năng của mình, ai thắng ai thua đều do bản lĩnh cá nhân hết.
Đường Phong đứng cách Bố Liên Chu mười trượng lẳng lặng chờ đợi, không nói một lời nào, trên khuôn mặt không có cảm xúc.
Mà vài người Đường gia đều đã tụ tập tới đây rồi, Huyết Chưởng Ấn của Đường Tuấn cuối cùng cũng bị bức ra, chẳng qua khi hắn đánh một trận cùng với Bố Liên Chu thì cùng bị trọng thương, phải cần một ít thời gian thì mới khôi phục lại được thực lực. Vốn dĩ Đường Đỉnh Thiên muốn hắn quay về nghỉ ngơi nhưng mà Đường Tuấn lại muốn lưu lại xem cuộc đấu, hắn đã cố ý như vậy thì Đường Đỉnh Thiên cũng không thể mạnh mẽ ép buộc.
Đường Điểm Điểm gấp gáp giống như kiến bò chảo lửa, vẻ mặt cực kỳ lo lắng, tuy nàng biết được bản lĩnh của Thập Thất đệ rất cao nhưng lại không biết khả năng tột cùng của Đường Phong là ở mức nào, có thể chiến thắng được Bố Liên Chu hay không.
Không chỉ có Đường Điểm Điểm, sắc mặt Đường Long cùng Đường Tuấn đều không tốt, không còn bầu không khí thoải mái lúc trước.
Nửa canh giờ đã trôi qua, một canh giờ trôi qua tiếp, hai canh giờ lại trôi qua, thời gian như là con dao nhỏ cứ lăn đi lăn lại trên dây thần kinh mọi người. Đoàn người tuy rằng lo lắng nhưng mà lặng ngắt như tờ, bọn họ đều đang nhìn lại, đều đang chờ đợi.
Ở trung tâm của sân, Đường Phong vẫn bảo trì một tư thế đặc biệt kia, không hề nhúc nhích, mà Bố Liên Chu ngồi dưới đất khôi phục thể lực cùng với tinh thần đã đạt được trạng thái đỉnh.
- Lúc nào bắt đầu đây, mắt ta mỏi lắm rồi.
Có người không chịu được loại buồn tẻ này nhẹ giọng nói một câu, lời vừa mới nói ra, lập tức bị vô số người quay sang nhìn với ánh mắt căm giận, người này hoảng sợ rụt đầu lại không dám nói nữa.
Mỗi một thời một khắc trôi qua Đường Phong đều mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hằn của Bố Liên Chu.
Qua hai canh giờ điều tức, khí thế trên người Bố Liên Chu không thể nghi ngờ là mãnh liệt hơn rất nhiều, hiển nhiên đã khôi phục hoàn toàn, hắn chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, đứng đối diện về phía Đường Phong.
Cương khí trên người hai người đều không có dấu hiệu phát ra, một thân quần áo bay phấp phới.
Bỗng nhiên, khí tức toàn thân của Đường Phong thu lại, toàn thân không hề có nửa điểm cương khí ba động, gió thổi quanh mình hắn cứ quay liên tiếp, một vòng rồi lại một vòng, mỹ lệ giống nhưa là bông vụ.
Nhãn thần Bố Liên Chu ngưng trọng lại, hắn cực kỳ kinh ngạc đứng dậy. Hắn tuyệt đối không thể nào ngờ được Đường Phong lại thu liễm toàn bộ thực lực, giống như một người bình thường.
Nhưng mà hiện giờ Đường Phong còn trông nguy hiểm hơn rất nhiều. Lúc nãy là bộc lộ tài năng của mình, nhưng còn hiện giờ thì giống như giấu kim trong bọc tùy thời đâm ra.
- Bắt đầu rồi, Bố huynh cẩn thận, Đường mỗ sẽ dùng toàn bộ thực lực của mình đánh bại Bố huynh!
Lời nói nhàn nhạt như tuyên ngôn cực kỳ quyết đoán, giống như là thẩm lý cùng phán quyết cho số mệnh của Bố Liên Chu vậy, lộ ra vẻ tự tin cực kỳ cường đại cùng với cuồng vọng không thèm kiềm chế.
- Đến đây đi, ta đã đợi thời khắc này lâu rồi.
Bố Liên Chu cười ha ha đứng dậy, âm thanh vang lên như sấm, cùng với tiếng cười vang lên là cả người tràn đầy huyết vụ.
Độc Ảnh kiếm trên tay Đường Phong nhẹ nhàng run lên, thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ.
Hai tay Bố Liên Chu vung lên, đánh ra ba đạo Huyết Chưởng Ấn tấn công vào ba hướng trong không trung.
Một chưởng ấn đang bay đến đột nhiên tiêu tán mà không có một dấu hiệu gì, ngay sau đó là đạo Huyết Chưởng Ấn thứ và thứ ba cũng phảng phất như đậu phụ đều bị chém tan.
- Phá?
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô liên tiếp, tràn ngập một loại vị đạo không thể tưởng tượng được.
Huyết Chưởng Ấn này là chiêu thức mà Bố Liên Chu hay dùng nhất tại lôi đài, đại đa số đối thủ hắn đánh đều là Thiên Giai thượng phẩm, từ khi xem cho tới tận bây giờ chưa có ai có thể phá tan được Huyết Chưởng Ấn của hắn, cho dù là có một hai lần bị đánh tan nhưng mà cũng tiêu hao thời gian không ít.
Nhưng mà hiện tại ba đạo chưởng ấn đánh ra không tới một tức thời gian đều bị chém tan, thẳng thắn lưu loát không có chút dây dưa nào cả, loại chuyện này lam sao không khiến cho người ta sợ hãi đây?
Huyết Chưởng Ấn sẽ không vô duyên vô cớ tan mất, chỉ có một khả năng duy nhất đó là bị Đường Phong chém tan.
Nhưng mà tất cả mọi người đang xem đều không thấy được thân ảnh của Đường Phong, chỉ có thế nhìn theo được một chút kim quang nhàn nhạt lờ mờ hiện ra. Đạo kim quang lúc chém tan Huyết Chưởng Ấn với một tốc độ cực kỳ nhanh rồi đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, thân ảnh của Đường Phong xuất hiện lần thứ hai, ở ngay trước mặt Bố Liên Chu ba thước, phảng phất như hắn đã ở đây từ đầu rồi.
Hai con mắt đỏ ngầu của Bố Liên Chu mở to ra, thân thể mạnh mẽ ngửa ra phía sau, Độc Ảnh kiếm trên tay Đường Phong chém ra một đạo kình khí sắc bén thẳng đến mũi của hắn, chiêu thức còn chưa xong thì hắn đã vội bay đi.
Bố Liên Chu điểm một cước xuống mặt đất, thân thể xoay tròn giống như là con quay gian nan đứng dậy, khó khăn lắm hắn mới tránh được một kích này của Đường Phong, hai tay chống ngược trên mặt đất bay ngược về phía sau.
Vài đoạn đất cỏ đang phát tán trong không khí liền bị cương khí hung mãnh chấn thành bột mịn.
Không chờ cho Bố Liên Chu rơi xuống mặt đất, Đường Phong đã ném Độc Ảnh kiếm ra ngoài, sau đó cả người đuổi theo, hai tay nắm sáu chuôi phi đao bắn ra, phốc phốc phốc phốc, phi đao lao đến liên tục, vọt tới quanh thân ảnh của Bố Liên Chu, nhằm những đại huyệt toàn thân của hắn mà bắn tới.
Trong lúc đuổi theo, Đường Phong đã nắm lại Độc Ảnh kiếm trên tay, xoay kiếm lại triển khai một kiếm Phách sát mang theo một cỗ khí thế tuyệt luân hung hăng chém tới Bố Liên Chu.
Ánh mắt Bố Liên Chu đỏ lừ tỏa ra ánh sáng kỳ dị liên tục, hai tay phất lên một cái, trong nháy mắt huyết vụ ngưng tụ lại thành một mảnh, giống như là một tấm hồng bố (vải màu hồng) rắn chắc. Hồng bố trên tay hắn cuồn cuộn phiêu đãng, bao vây sáu thanh phi đao lại. Sáu thanh phi đao rung lên mạnh mẽ một lần nữa, vụt thẳng tới ngực của Đường Phong mà phóng đến một đường thẳng tắp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...