Thực lực của Đường Phong ra sao, Trang Tú Tú rõ ràng hơn ai hết, nữ nhân kia tuy cũng không yếu kém, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Cảnh tượng này càng nhìn càng thấy chướng mắt! Lúc đầu Đường Phong đối đãi với nàng cũng đâu có hạ thủ lưu tình đến thế! Trên ngọn cô phong, thiếu chút nữa còn đánh nàng rơi xuống núi luôn rồi. Cho nên khi so sánh với nữ nhân kia, trong lòng Trang Tú Tú bỗng cảm thấy chua xót khổ sở.
Trong cơn tức giận, Trang Tú Tú liền gia nhập vào chiến trường, vốn đang hận không thể một kiếm đâm chết tên nam nhân kia, nhưng khi thật sự tham gia vào cuộc chiến thì không biết sao lại đỡ cho hắn một chiêu nữa chứ.
Trong nháy mắt, hai nữ nhân này lao vào đánh nhau thành một cục, cả hai đều là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, Trang Tú Tú có thiên tư bất phàm, tu luyện công pháp hàng đầu của Trang gia, sức chiến đấu há có thể khinh thường, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn chẳng bao lâu sau sẽ rơi vào thế hạ phong. Còn Dung thiếu nãi nãi cũng không hề thua kém, Thiên Huỳnh Công của Dung gia là công pháp nổi danh trên toàn bộ Linh Mạch Chi Địa, lại thêm Cương Tâm của nàng giống như được đo ni đóng giày chuyên dành cho Thiên Huỳnh Công, có thể phát huy mười hai thành uy lực của bộ công pháp này.
Thân hình hai người hết sức nhanh nhẹn, trường kiếm không biết giao nhau bao nhiêu lần rồi, kiếm khí tung hoành, cương khí va chạm nhau, tư thế cứ như là liều mạng với nhau vậy. Ngươi một chiêu ta một chiêu, đánh nhau hăng say đến cực điểm, đặc biệt hai người đều là mỹ nữ, trong lúc thân hình tung người lên càng khiến người ta có cảm giác hưởng thụ về thị giác khó tìm thấy được.
Cứ đánh mãi đánh mãi, hai người đột nhiên phát giác có chút gì đó không đúng, hai người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời chém ra một kiếm rồi lập tức nhảy lui về sau.
Khi hai người quay lại nhìn về phía Đường Phong thì không khỏi ngạc nhiên, người có còn đấy nữa đâu? Không biết từ khi nào Đường Phong đã sớm như bôi mỡ dưới chân, chạy đâu mất không thấy bóng dáng.
- Người đâu?
Trang Tú Tú đảo một vòng, vẫn không phát hiện tung tích của Đường Phong, bất giác nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng một tiếng:
- Đồ vô sỉ!
Nàng vàn lần cũng không ngờ rằng mình chống đỡ kẻ địch giùm cho hắn, hắn không những không đến hỗ trợ, ngược lại còn nhân cơ hội chạy mất, hắn có còn là đàn ông không vậy?
Dung thiếu nãi nãi cũng ngây người, lần này nàng gọi Đường Phong ra, chính là để hỏi chuyện xảy ra hôm đó, vừa rồi nhất thời bị ma chướng, không biết sao lại một lòng muốn giết chết hắn. Nhưng đại chiến một hồi, toàn thân ra đầy mồ hôi, bây giờ bị gió lạnh thổi qua, đầu óc lập tức tỉnh táo trở lại rất nhiều.
Sự việc kia, mặc dù hắn có sai thì cũng không thể trách hắn, nói cho cùng, hắn cũng vì cứu mình nên mới xảy ra cớ sự này, muốn trách thì chỉ có thể tự trách tâm mình không kiên định, sau khi thụ thương liền bị hung thú lợi dụng sơ hở, làm mê mẩn tâm trí.
Thế nhưng... Hiện tại nàng nên làm gì đây? Tấm thân băng thanh ngọc khiết này đã bị vấy bẩn rồi.
Tuyết trắng sau khi tưới dầu lên thì còn có thể rửa sạch được nữa sao? Cho dù có tan chảy ra thì cũng sẽ lưu lại vết tích.
Nhất thời trong lòng Dung thiếu nãi nãi thấy nhói đau, thanh trường kiếm đang nắm trên tay cũng rơi xuống đất.
Chính chủ đã biến mất không thấy đâu, hai nữ nhân tự nhiên không có lý do để tái chiến, hơn nữa lúc này Dung thiếu nãi nãi bỗng nhiên như người mất hồn, tuy không biết vì sao nàng ta lại như vậy, nhưng Trang Tú Tú cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nên tra bội kiếm vào vỏ, liếc xéo Dung thiếu nãi nãi, nói:
- Trừ khi trong cuộc tỷ thí, nếu ngươi còn dám xuất thủ với hắn ở bất kỳ nơi nào thì ta bảo quản Dung gia của ngươi sẽ bị san bằng thành bình địa trong vòng một tháng!
Câu nói này này chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên không phải nói đùa. Sau khi nói xong, Trang Tú Tú liền triển khai thân pháp tung người đi về Bố gia trang.
Gió đêm thổi tới, thân ảnh Dung thiếu nãi nãi đích vô cùng cô độc, thê lương. Nàng ngây ngốc đứng đó, rất lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.
Cách đó nửa dặm, Đường Phong thu liễm khí tức toàn thân, tay che trên mi mắt, vận đủ thị lực nhìn về phía bên kia.
Hắn cũng không đi xa, chỉ là hắn không muốn dây vào hai nữ nhân kia, cho nên nhân lúc các nàng đại chiến liền bỏ chạy, tuy đây không phải là hành vi của đàn ông, nhưng Đường Phong cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhìn được một lúc, Đường Phong phát hiện tình trạng của Dung thiếu nãi nãi có gì đó không ổn, nhưng hắn không biết nên an ủi thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt nàng, bằng không thì càng ngày càng rối hơn.
Dung thiếu nãi nãi đột nhiên khom người nhặt thanh trường kiếm của mình lên, Đường Phong nhìn thấy nàng lấy tay lau chùi lưỡi kiếm, sau đó liền chậm rãi nhắm đúng vào trái tim mình...
Không được đâu! Trong lòng Đường Phong kêu gào, một kiếm này nếu đâm xuống dưới, Đường Phong tuyệt đối sẽ phải hổ thẹn cả đời. Nhưng hắn bây giờ đang cách nàng đến nửa dặm, khoảng cách tuy không xa lắm, nhưng căn bản không kịp cứu viện.
Đường Phong chỉ có thể cầu khẩn chính cô ta nghĩ thoáng một chút.
Thanh trường kiếm như thuỷ tinh kia chỉa ngay vào vị trí trái tim nàng, trù trừ mãi vẫn chưa đâm vào được, một lúc sau, Dung thiếu nãi nãi bỗng nhiên hít sâu một hơi, bỏ thanh trường kiếm xuống, tra vào vỏ, loạng choạng đi về Bố gia trang, hết sức cô độc lẻ loi.
Đường Phong sợ toát mồ hôi lạnh, vừa rồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà dường như đã trải qua một trận ác chiến, may mà đến lúc cuối cùng, không biết nàng nghĩ tới cái gì mà từ bỏ ý định tự vẫn.
Đặt mông ngồi bệch trên đất, Đường Phong thở hổn hển, giống như sắp chết vậy.
Nửa đêm trở về nơi cư ngụ của Đường gia, cả đêm hắn không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy cảnh tượng mỹ phụ chết thảm trước mặt mình, khiến hắn phiền muộn không thôi.
Ngày hôm sau là lúc tỷ thí hạng mục thứ ba rồi.
Hạng mục tỷ thí này rất đơn giản và trực tiếp, đó là đánh lôi đài giữa người này và người kia.
Tỷ thí của những năm trước đều sử dụng hình thức này, mỗi gia tộc tham chiến đưa ra một đệ tử, phân cao hấp trên lôi đài, mười gia tộc đứng đầu sẽ chia nhau linh thạch.
Nhưng lần này do xuất hiện thêm một viên linh thạch đỉnh cấp, nên tăng thêm một bảng xếp hạng cá nhân, cho nên quy tắc đánh lôi đài lần này có chút sửa đổi, tuy vẫn là phân cao thấp trên lôi đài, nhưng không lấy danh nghĩa gia tộc, mà là lấy danh nghĩa cá nhân để tham gia. Đấu loại từng vòng một, mỗi lần đánh thắng kẻ địch thì người thắng sẽ được một số điểm nhất định.
Sau khi hạng mục tỷ thí thứ ba kết thúc, thành tích lúc trước cộng dồn vào thành tích lần này, rồi sắp xếp vào bảng xếp hạng cá nhân, tổng thành tích của các đệ tử trong gia tộc đó cộng lại chính là điểm số của gia tộc đó.
Trong hạng mục tỷ thí thứ ba, mỗi một hạng mục tỷ thí đều đã đào thải ra không ít người, đến hôm nay, có gia tộc đã sớm bị loại bỏ ra rồi, nhiều gia tộc chỉ còn lại một hai đệ tử, số gia tộc còn cả năm đệ tử tham chiến như Đường gia cũng không nhiều, số đệ tử còn lại của gia tộc càng nhiều thì gia tộc đó càng chiếm ưu thế lớn hơn. Phương thức như thế mặc dù có chút không công bằng, nhưng lại có thể bộc lộ được thực lực tổng thể của gia tộc đó.
Những quy tắc này, đêm qua Đường Đỉnh Thiên đã thông báo cho bọn người Đường Tuấn biết rồi, chỉ có Đường Phong đêm qua có việc ra ngoài, không có mặt ở đấy. Sáng nay Đường Đỉnh Thiên nói lại một lượt cho Đường Phong biết.
Ngoại trừ những quy tắc này, số điểm dành cho mỗi người cũng khác nhau. Ví dụ như đánh thắng một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm sẽ thu hoạch được ba mươi đồng tiền. Đánh thắng một Thiên Giai trung phẩm sẽ thu hoạch được hai mươi đồng tiền. Về phần Thiên Giai hạ phẩm thì chỉ có mười đồng tiền mà thôi.
Trong suốt cuộc tỷ thí, bây giờ Thiên Giai hạ phẩm còn lại chỉ có một mình Đường Phong! Cũng có nghĩa là, dù ai gặp phải hắn cũng đều bị thiệt thòi.
Đánh thắng hắn chỉ được có mười đồng tiền, nếu đánh thua thì lại càng mất mặt hơn.
Chính vì những quy tắc này, cho nên khi đoàn người của Đường gia đi tới nơi tỷ thí, không ít người vừa giận vừa hận nhìn về phía Đường Phong, trong lòng thầm cầu mong cho mình ngàn vạn lần đừng gặp tên này.
Trong hai hạng mục tỷ thí trước, Đường Phong có biểu hiện không tầm thường, mặc dù có người cho rằng thực lực hắn không kém, nhưng càng nhiều người hơn nghĩ rằng hắn chỉ gặp vận may nên mới được như vậy.
Hạng mục thứ ba bây giờ là đánh lôi đài, hoàn toàn là so đấu thực lực của bản thân, vận khí cho dù tốt cũng không làm nên chuyện gì.
Nơi tỷ thí là một khoảng đất trống rộng lớn trong Bố gia trang, ở đây đã dựng sẵn hai mươi cái lôi đài, phía trước lôi đài là một đài cao, trên đó có đặt sẵn bàn dài và ghế ngồi, trên bàn dài có mâm trái cây và trà thơm, chỗ này là dành cho cao thủ Linh Giai của các đại gia tộc.
Còn ở bên ngoài lôi đài, đầu người nhấp nhô, những kẻ lưu lại xem náo nhiệt này đều tập trung lại đây, có thể nói, bọn họ đợi suốt một tháng nay chính là để chờ thời khắc ngày hôm nay.
Dù là hạng mục tỷ thí thứ nhất hay thứ nhì, tình hình thật sự chỉ có đệ tử tham chiến mới biết, những kẻ xem náo nhiệt kia chỉ có thể nhìn thấy kết quả. Nhưng bây giờ lại khác, trong hạng mục tỷ thí thứ ba, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Ngoài cuộc tỷ thí lớn nhất giữa các tinh anh trong khắp Linh Mạch Chi Địa thì còn có cái gì có thể khiến người ta kích động đến thế?
Tổng số đệ tử của các gia tộc tham dự hạng mục tỷ thí thứ ba có gần một trăm người, vòng thứ nhất tất nhiên là vòng đấu loại, trực tiếp đào thải phân nửa số người tham gia.
Bất quá, để phòng ngừa các tinh anh như Trang Tú Tú và Bố Liên Chu chạm trán nhau, gây nên những tổn thất không thể lường hết được, cho nên mười cá nhân đứng đầu trong bản xếp hạng tự động được chuyển vào vòng hai, không cần tỷ thí vòng một.
Tin này vừa lan ra, khiến Đường Phong có chút sửng sốt. Tự động được đưa vào vòng hai, tuy dễ dàng nhưng cũng ý nghĩa là số điểm của hắn sẽ thu hoạch ít lại một chút.
Bất quá cũng không sao, hắn và Bố Liên Chu suýt soát nhau, giữ một khoảng cách khá xa so với người khác, trong lần tỷ thí này, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hắn và Bố Liên Chu sẽ tranh đoạt hạng nhất.
Cuộc tỷ thí áp dụng hình thức rút thăm, rút được thăm của lôi đài nào thì lên lôi đài đó. Đường Phong rảnh rỗi không có gì làm, tất nhiên muốn đi quan sát chiến đấu của những người khác trong Đường gia.
Đường Tuấn cũng giống như hắn, trong lúc chờ ba đệ tử khác của Đường gia rút thăm, hai huynh đệ liền đứng một bên chờ đợi.
Một lúc lâu sau, ba người đều đã trở về, Đường Long nói:
- Ta số ba.
Đường Tử Thư giơ thẻ bài trong tay lên:
- Số sáu.
Đường Điểm Điểm bỗng nhiên có chút nhỏ khẩn trương, nhẹ giọng nói thầm trong miệng:
- Ngàn vạn lần lần đừng đụng phải các ngươi nha.
Vừa lẩm bẩm vừa hé mắt nhìn vào thẻ bài trên tay.
Nếu ba người của Đường gia gặp nhau trong trận đầu thì hiển nhiên sẽ mất đi một người trong đó đó, điều này chẳng có lợi gì trong bảng xếp hạng gia tộc cả.
Đến khi nhìn thấy rõ con số trên thẻ bài, Đường Điểm Điểm mới vỗ vỗ ngực với vẻ mặt còn sợ hãi:
- Số mười ba.
Ba người được phân ra ở ba lôi đài thì còn gì bằng nữa.
Đường Phong không lo lắng cho Đường Long, hắn tuy không được tính là cao nhất hàng đầu tại Linh Mạch Chi Địa, nhưng cũng không phải hạng kém cỏi, người bình thường không phải đối thủ của hắn. Còn về phần Đường Tử Thư, chỉ mới thăng bậc lên Thiên Giai thượng phẩm không bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn luôn dùng linh thạch tu luyện, thực lực ổn định rất nhanh, tuy không bằng Đường Long nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu vận khí không quá xui xẻo thì tiến vào vòng hai hẳn là không có vấn đề gì.
Người duy nhất mà Đường Phong lo lắng chính là Lục tỷ. Nàng chỉ mới đạt cảnh giới Thiên Giai trung phẩm, mặc dù trong tay có Thiên binh Hoan Ca Kiếm, nhưng nếu là gặp phải cao thủ Thiên Giai thượng phẩm thì e rằng cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Hay nói cách khác, lục tỷ có thể nói là nhân vật yếu nhất trong hạng mục tỷ thí lần ba này.
Quay đầu nhìn về phía lôi đài số mười ba, sự lo lắng của Đường Phong liền được thả lỏng đi nhiều. Trên lôi đài số mười ba, lúc này đã có một đại hán vạm vỡ đi lên, gã đại hán này phanh hở ngực, mặt mày đầy râu ria, đứng trên kia nắm chặt nắm đấm, nhìn xung quanh tìm đối thủ của mình, miệng không ngớt kêu la on sòm. Điều khiến Đường Phong yên tâm chính là gã đại hán này chỉ có thực lực Thiên Giai trung phẩm, so với Đường Điểm Điểm thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Điều này cũng khó trách, trong số gần trăm đệ tử tham dự hạng mục tỷ thí thứ ba, ngoại trừ Đường Phong là Thiên Giai hạ phẩm ra, còn lại đều là Thiên Giai trung phẩm và Thiên Giai thượng phẩm, trong đó số lượng Thiên Giai trung phẩm nhiều nhất.
- Lục tỷ, đó chính là đối thủ của tỷ.
Đường Phong chỉ chỉ về hướng lôi đài số mười ba, Đường Điểm Điểm nhìn theo hướng hắn chỉ, thân hình không khỏi run lên, toàn thân nổi da gà.
- Nhiều lông như vậy, buồn nôn muốn chết!
Đường Điểm Điểm hờn dỗi không ngớt.
Đường Tuấn cười khà khà:
- Lên hạ gục hắn nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...