- Vậy thật sự phải cảm tạ hảo ý của hai vị rồi!
Đường Phong cũng cười nói.
Nam tử thấp bé nói:
- Cảm tạ thì không cần, thức thời thì giao vật ra đây, Lâm gia ta cùng Đường gia ngươi quan hệ không tệ, thực sự không muốn gây khó dễ cho ngươi, đổi lại kẻ khác, lúc này sợ rằng đã máu ngập đương trường rồi!
- Nếu như ta không giao?
Đường Phong ánh mắt lạnh lẽo, Lâm gia, cũng là một gia tộc Linh giai có thực lực không tệ, so với Đường gia cũng không kém bao nhiêu, quan hệ hai nhà trước giờ vẫn tốt, bất quá trong tỷ thí, tất cả mọi người đều là địch nhân, tự nhiên không phải lúc nói đến vấn đề tình cảm.
- Tiểu tử!
Nam tử thấp bé mơ hồ có chút nổi nóng:
- Ngươi muốn bức huynh đệ ta xuất thủ với ngươi hay sao, thực sự động thủ ngươi sẽ không nuốt trôi đâu.
Nếu như hai nam tử này vừa tới liền xuất thủ, Đường Phong tự nhiên sẽ không để ý mà tung ra toàn bộ thực lực đánh chết ngay. Thế nhưng hai người tuy rằng muốn có được yêu bài cùng tàng bảo đồ trên người Đường Phong, hành vi có phần vô sỉ, nhưng cũng không lập tức xuất thủ với Đường Phong mà chỉ dùng lời lẽ uy hiếp.
Nam tử thấp bé kia nói không sai, nếu đổi lại là người khác, bây giờ nhất định không có khả năng nói chuyện dong dài cùng Đường Phong, hai Thiên giai thượng phẩm đối phó với một Thiên giai hạ phẩm, chỉ cần ra tay đánh chết là xong, trong nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không ai phát hiện được.
Hai người bọn họ, có lẽ cũng cố kỵ giao tình giữa Đường gia cùng Lâm gia, không muốn làm quá phận cho nên mới như vậy. Hành động này quả thực không chút quyết đoán nào, cướp đoạt yêu bài cùng tàng bảo đồ của Đường Phong sẽ đắc tội Đường gia, mà giết Đường Phong cũng sẽ đắc tội Đường gia, bất kể làm thế nào cũng sẽ phá vỡ giao tình Đường gia cùng Lâm gia. Nếu đổi lại là Đường Phong mà nói, đơn giản hoặc là không làm, mà nếu đã làm, nhất định là giết người diệt khẩu.
Bọn họ nếu dám làm mùng một, Đường Phong cũng không bận tâm làm mười lăm, Độc Ảnh Kiếm chếch chếch bên người, ngạo nghễ cười nói:
- Nếu như thế, hai vị huynh đài cẩn thận, đao kiếm vô tình, tính mệnh tự lo!
- Tiểu tử thật càn rỡ!
Nam tử thấp bé nhận thấy mình đã nói tới mức này, coi như cũng cấp đủ thể diện cho đối phương, nhưng đối phương dĩ nhiên lại không thức thời, vậy không thể trách huynh đệ mình thủ đoạn độc ác.
- Giết!
Nam tử trầm mặc ít lời bên phải từ trong miệng phun ra một từ, trên đôi thiết quyền cương phong gào thét, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, tại chỗ hắn đứng nổ tung đào thành một hố sâu ba thước, thân hình như mũi tên rời cung lao thẳng tới Đường Phong, cùng lúc đó, thân hình nam tử thấp bé đồng dạng cũng nghiêng đi, triển khai thân pháp tựa như ảo mộng, chỉ trong nháy mắt liền đột ngột hiện ra trước mặt Đường Phong, dĩ nhiên so với nam tử bên phải tốc độ còn nhanh hơn một bậc.
Hai Thiên giai thượng phẩm đồng thời xuất thủ, thần sắc Đường Phong cũng không khỏi trở nên cẩn trọng, Độc Ảnh Kiếm hung hăng quét về phía trước, một đạo kiếm mang cùng độc khí sặc sỡ từ mũi kiếm bắn ra, đâm thẳng đến ngực nam tử thấp bé.
Nam tử thấp bé hú lên quái dị, thân thể rụt xuống, tránh thoát đạo kiếm mang này, thuận thế hướng về phía hạ bàn Đường Phong phát động cường công, từng luồng âm thanh xé toạc không khí truyền ra, hai tay nam tử thấp bé hiện ra hai vệt hàn quang, trên tay nhiều thêm hai thanh chủy thủ chuyển động như hồ điệp xuyên hoa, vừa đâm vừa chém về phía những bộ vị yếu hại ở nửa thân dưới của Đường Phong, hàn quang trên thân chủy thủ hầu như nối liền thành một vệt sáng, tốc độ vô cùng kinh khủng.
Ngắn một tấc hiểm một tấc, nam tử thấp bé này đã tận dụng được ưu thế chiều cao của mình, lại sử dụng thêm vũ khí âm hiểm như chủy thủ, không đi theo lộ tuyến tầm thường, chuyên tấn công hạ bàn kẻ địch, thường thường khiến đối phương chịu thiệt thòi rất lớn.
Hai chân Đường Phong không ngừng dịch chuyển, tránh né công kích của nam tử thấp bé, trường kiếm trên tay cũng không ngừng lại chút nào, lực đạo trên đôi thiết quyền của nam tử trầm mặc ít lời kia cũng nặng như Thái Sơn, mỗi một quyền đánh tới, đều phảng phất như có thể làm không gian tan vỡ.
Hai người này phối hợp hầu như đã đạt tới trình độ thiên y vô phùng, vừa mới xông lên đã đánh cho Đường Phong liên tục lui về phía sau, hầu như chỉ có thể dùng phòng ngự cùng né tránh để ngăn cản đòn hợp kích của đối phương, căn bản không có cơ hội thi triển sát chiêu, nhìn qua tình cảnh tràn ngập nguy cơ, tựa như con thuyền độc mộc giữa sóng to gió lớn, lúc nào cũng có khả năng bị lật.
Hai Thiên giai thượng phẩm, hơn nữa lại là Thiên giai thượng phẩm có thể kiên trì đến tận giờ, thực lực tự nhiên không giống người thường, Đường Phong cũng biết muốn đánh chết đối phương là phải phí tay chân, cho nên mới tỏ ra yếu nhược, khiến địch nhân lơ là, rồi sau đó tùy thời tung ra đòn diệt sát.
Giao thủ vẻn vẹn chỉ trong thời gian mười hơi thở, Đường Phong đã liên tiếp lui lại ba mươi trượng, tràng diện càng lúc càng trở nên kinh tâm động phách.
Nam tử thấp bé cùng đồng bạn tuy rằng ngạc nhiên khi Đường Phong có thể chống đỡ lâu đến vậy, nhưng mắt thấy chiêu thức của Đường Phong càng ngày càng chậm chạp, không khỏi cười dài một tiếng:
- Tiểu tử, hiện tại hối hận vẫn còn kịp, hẳn là ngươi cũng nhìn ra chúng ta không muốn lấy tính mệnh của ngươi.
Ngay khi nói chuyện, chủy thủ trên tay nam tử thấp bé đâm thẳng tới vị trí hạ âm của Đường Phong, thủ đoạn xảo quyệt, xuất thủ tàn nhẫn, căn bản không phải người thường có thể so sánh.
Ánh mắt Đường Phong trầm xuống, vội vã nhảy lên, khó khăn lắm mới tránh được một kích này của hắn, đang ở giữa không trung, nắm đấm của tên còn lại đã gào thét lao tới.
Không có nơi nào để mượn lực, tránh cũng không thể tránh, một quyền này không muốn đỡ cũng phải đỡ, hơn nữa địch nhân nhìn thấy sắp đắc thủ, ít nhiều trong lòng cũng có chút hả hê cùng lơi lỏng.
Là lúc này, Đường Phong đang chuẩn bị quán nhập Duệ Kim Chi Khí vào trong Độc Ảnh Kiếm, dùng trường kiếm phá vỡ quyền thế của đối phương, nhưng không đợi hắn động thủ, bỗng nhiên lại cảm thấy có một cỗ khí tức khác đang cấp tốc tiếp cận về phía bên này.
Vội vàng hoành ngang Độc Ảnh chắn trước ngực, quyền phong đánh trúng lên trường kiếm, truyền ra một tiếng vang nhỏ, nương theo quyền kình của đối phương, Đường Phong ở giữa không trung xoay người mấy vòng, bạo lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hắn với đối phương.
Vừa mới đứng vững thân hình, một bóng dáng màu tím đã lọt vào mắt Đường Phong, nương theo làn gió thơm ngát, một thân ảnh thướt tha đẫy đà xông vào vòng chiến, một thanh trường kiếm tựa như thủy tinh tuôn ra tinh quang rực rỡ, dường như rừng sao trên bầu trời đều rơi xuống, vô cùng mỹ lệ.
Những điểm tinh quang này lại như những con đom đóm vũ động, nương theo thân hình màu tím, tản ra bốn phía, bao bọc lấy nam tử thấp bé cùng đồng bọn ở trong đó.
- Dung gia Thiên Huỳnh Công!
Nam tử thấp bé biến sắc, mở miệng nói ra tên công pháp mà phụ nhân áo tím sử dụng, lời vừa ra khỏi miệng, liền vội vàng nín thở, vận khởi cương khí hộ thân, cùng với đồng bạn vội vã thoát khỏi vòng chiến.
Tiếng đánh nhau trong nháy mắt liền biến mất, trong tràng diện bốn người phân thành ba góc, tâm tư bất đồng.
Cho tới giờ khắc này Đường Phong mới phát hiện người tới dĩ nhiên lại chính là mỹ phụ kia đã từng có duyên gặp mặt hai lần trong sơn cốc, hiện tại nàng đang che ở phía trước bản thân, trên tay cầm một thanh trường kiếm thoạt nhìn mỹ lệ phi thường, khí thế toàn thân ôn hòa mà mạnh mẽ.
Từ sau lưng nhìn lại, Đường Phong tuy chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn bên dưới mái tóc dài, thế nhưng từ trang phục toàn thân lại khiến Đường Phong nhận ra nàng.
- Tiểu huynh đệ không sao chứ?
Mỹ phụ cũng không quay đầu lại, mở miệng hỏi một câu.
Đường Phong cười khổ một tiếng, từ trước tới nay đều toàn là hắn đi cứu người khác, thật không ngờ hôm nay lại được người ta tới cứu, hơn nữa còn là một nữ tử không có giao tình quá lớn.
Quả thật là thiện hữu thiện báo, người tốt suốt đời bình an a. Tuy nói Đường Phong vừa rồi hoàn toàn có thể xuất kỳ bất ý, lực lượng dùng cương tâm Duệ Kim Chi Khí đánh trọng thương nam tử ít lời kia, nhưng dù sao người ta cũng đã có lòng tới cứu mình, Đường Phong nào dám có ý trách cứ.
- Không việc gì!
Đường Phong lắc đầu.
- Hai vị huynh đệ Lâm gia, khi dễ một tiểu hài tử các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Mỹ phụ nhìn hai người đối diện mở miệng hỏi.
Đường Phong thiếu chút nữa bị những lời này khiến cho uất nghẹn mà chết!
Mỹ phụ này nhìn qua chắc tối đa ba mươi tuổi, bản thân mình dù gì cũng đã mười bảy mười tám, vậy mà vào trong miệng nàng dĩ nhiên lại biến thành một tiểu hài tử.
Nam tử thấp bé phía đối diện sau khi nghe xong, liền cười hắc hắc hai tiếng quái dị, nói:
- Xem ai kìa, dĩ nhiên lại là Dung thiếu nãi nãi. Dung thiếu nãi nãi cũng gặp chuyện bất bình bạt kiếm tương trợ sao?
Mỹ phụ bị gọi là Dung thiếu nãi nãi vẫn thản nhiên nói:
- Tiểu huynh đệ này có chút ân tình đối với ta, ta không thể nhìn hắn bị người khi dễ được.
Nam tử thấp bé âm hiểm cười một tiếng:
- Là có chút ân tình, hay là ngươi cũng mơ ước bảo bối trên người hắn, huynh đệ ta sao biết được, Dung thiếu nãi nãi ngươi nhất định phải lội vào vũng nước đục này sao?
- Ta chỉ làm hết khả năng mình mà thôi!
Dung thiếu nãi nãi vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Nam tử thấp bé hận đến ngứa răng, nếu không phải nữ nhân này chạy tới quấy rối, hai huynh đệ mình đã sớm bắt được Đường Phong, đoạt lấy bảo bối trên người hắn rồi. Hiện tại nữ nhân này đột nhiên nhảy ra chặn ở phía trước, hơn nữa thực lực của nàng thực sự khiến người ta kiêng kỵ, hai huynh đệ mình tuy rằng không sợ nàng, nhưng thật sự đánh nhau phỏng chừng cũng không dễ dàng chiến thắng được, huống chi tiểu tử Thiên giai hạ phẩm kia cũng không phải bất tài, trong trận chiến ngắn ngủi vừa rồi đã làm hắn nhận ra điểm này.
- Dung thiếu nãi nãi, ta có một đề nghị, không ngại nghe một chút chứ?
Nam tử thấp bé tròng mắt đảo loạn, cũng không chờ mỹ phụ trả lời, liền nói luôn:
- Ngươi cùng huynh đệ ta liên thủ, đoạt lấy đồ trên người tiểu tử này, sau đó ba người chia đều, đồ trên người hắn cũng không ít, dù chia làm ba ngươi cũng có được thu hoạch không nhỏ.
Mỹ phụ chậm rãi lắc đầu.
- Sáu bốn, ngươi bốn, huynh đệ ta sáu!
Nam tử thấp bé khẽ cắn môi.
Mỹ phụ vẫn lắc đầu.
- Năm năm! Nhiều hơn nữa thì không thể.
- Ta đã nói rồi, vị tiểu huynh đệ này có chút ân tình với ta.
Dung thiếu nãi nãi mở miệng nói:
- Hai vị huynh đệ Lâm gia mời đi thôi, ta cũng không muốn giao thủ cùng các ngươi.
- Xú nữ nhân!
Nam tử tiếc lời như vàng nhịn không được mơ miệng mắng.
Mỹ phụ nhướng mày, cố nén tức giận trong lòng, cũng không tiện phát tác.
Nam tử thấp bé âm hiểm cười hắc hắc một tiếng, chủy thủ trên tay không ngừng múa máy, mở miệng nói:
- Dung thiếu nãi nãi ngươi không phải là muốn độc chiếm sao? Hay là... Thiếu nãi nãi hạn hán cần mưa móc, muốn nuốt tên tiểu tử này? Hắc hắc, tiểu tử này lớn lên mi thanh mục tú, cũng thật là anh tuấn.
Sát khí trên người mỹ phụ bắn ra mãnh liệt, trường kiếm giống như thủy tinh trên tay một lần nữa lại tản ra những ánh sáng như đom đóm, lạnh lùng nói:
- Mồm miệng sạch sẽ một chút!
Nam tử thấp bé sắc mặt ngượng ngùng, vội ho khan một tiếng:
- Khụ, hai huynh đệ ta ngày hôm nay liền bán cho Thiếu nãi nãi ngươi mặt mũi! Bất quá Thiếu nãi nãi ngươi nên giữ cho chắc vào, cách thời điểm kết thúc tỷ thí đầu tiên vẫn còn chút thời gian, chớ để huynh đệ ta bắt được sơ hở!
Sau khi nói xong vạn phần chán nản nhìn Đường Phong nói:
- Tiểu tử, coi như vận khí ngươi tốt!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, ai vận khí tốt, chỉ có trời mới biết.
- Đi!
Nam tử thấp bé cất chủy thủy vào lòng, dẫn nam tử trầm mặc nhanh chóng rời đi.
Sau khi bóng dáng hai người biến mất, mỹ phụ mới xoay người lại, tra lợi kiếm vào vỏ, nhìn Đường Phong nói:
- Ngươi thực không cẩn thận, ở trong sơn cốc không nên làm như vậy.
Đường Phong cười cười, cũng không muốn giải thích gì nhiều, chỉ ôm quyền nói:
- Đa tạ Thiếu nãi nãi vừa rồi giải vây cho Đường mỗ.
- Việc nhỏ mà thôi.
Mỹ phụ gật đầu.
Bất quá Đường Phong lại biết, đại khái là sau khi bản thân rời cốc nàng vẫn luôn đi theo phía sau, lo rằng người khác sẽ đánh chủ ý lên bản thân, bằng không vừa rồi cũng không thể xuất hiện đúng lúc được. Nữ nhân này có tâm nhãn cũng không tệ, chỉ vì mình tặng cho nàng vài mảnh tàng bảo đồ mà có thể làm được như vậy, coi như là người biết tri ân báo đáp.
Hơn nữa, từ phản ứng của hai huynh đệ Lâm gia, Đường Phong cũng có thể mơ hồ đoán ra được thực lực của nàng không phải Thiên giai thượng phẩm phổ thông có thể bằng được.
Hai huynh đệ Lâm gia kia đều là Thiên giai thượng phẩm, Dung thiếu nãi nãi nếu không có chút bản lĩnh, sao có thể khiến bọn họ kinh sợ, biết khó mà lui?
Vừa rồi nam tử thấp bé kia đã gọi ra công pháp của Dung thiếu nãi nãi, Dung gia Thiên Huỳnh Công! Đường Phong chưa từng nghe thấy bao giờ, bất quá có lẽ cũng là một loại công pháp không tệ, mỹ phụ này vô luận là công pháp, cương tâm lực lượng hay thanh trường kiếm giống như thủy tinh trên tay, đều là vật phi phàm, chẳng trách có thể đi tới bước này.
- Tiếp theo ngươi muốn làm thế nào?
Dung thiếu nãi nãi nhìn Đường Phong hỏi.
- Đi tìm đồng tiền, sau đó rời khỏi nơi này.
Đường Phong đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...