Đứng cách đối thủ vài chục trượng, người kia dùng tay bịt vào vết thương phần eo, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi không biết làm thế nào. Ngược lại, người cầm kiếm và kẻ đồng hành, đầy đắc ý nhìn hắn ta, dáng vẻ đã nắm chắc thắng lợi.
- Đã sớm đoán được ngươi không phải chỉ có một mình. Quả thế, thực sự là đê tiện!
Người bị thương cố nén đau đớn, vẻ mặt đầy hối hận.
- Ha ha.
Người cầm kiếm cười lớn một tiếng:
- Ngươi đã đoán được, vì sao còn muốn dừng lại. Lẽ nào ngươi có tính toán gì khác sao? Ngươi để mảnh tàng bảo đồ nhỏ đặt ở bên kia, thu hút sự chú ý của ta, tính tùy thời mà đánh lén, lẽ nào hành vi như vậy thì không đê tiện sao? Binh bất yếm trá mà thôi.
- Các ngươi thắng rồi, cứ cầm mảnh nhỏ mà đi đi.
Mặc dù trong lòng người bị thụ thương đang vô cùng tức giận, nhưng cũng biết đạo lý hai tay khó địch nổi bốn tay. Hôm nay, tuy rằng hắn thụ thương không nặng, nhưng hai người này có thực lực tương đương với thực lực của mình đều là Thiên Giai trung phẩm, nếu thực sự muốn đánh thì hắn không có được nửa điểm phần thắng. Hiện tại hắn thầm nghĩ bảo vệ tính mạng và thẻ bài của mình. Chỉ cần tính mạng được bảo vệ, thẻ bài còn, hắn vẫn có cơ hội thua keo này bày keo khác.
Người cầm kiếm cười nói:
- Huynh đệ Lý gia ta coi trọng điều đó tất nhiên sẽ không để điều đó chạy mất! Lão nhị, đi lấy mảnh nhỏ qua đây, ta phải để ý thật kỹ vị bằng hữu này, miễn cho hắn lại gây rắc rối.
Một người huynh đệ Lý gia khác nhất thời lên tiếng, đi về phía trước, nhặt mảnh nhỏ vừa rồi lên, mặt mày không khỏi rạng rỡ quay trở về, nói:
- Đại ca, cái này quả thực là mảnh ta chúng ta muốn tìm, vận khí thật tốt.
Người cầm kiếm nhận mảnh nhỏ từ tay của đối phương, kiểm tra một chút, thoả mãn nhét vào trong người.
- Các ngươi đã có được mảnh tàng bảo đồ, từ đây cáo từ, sau này còn gặp lại!
Người thụ thương không muốn tiếp tục lưu lại ở đây, vừa nói xong liền xoay người bỏ đi. Chẳng ngờ đúng lúc đó thân hình hai huynh đệ Lý gia chợt lóe, một trước một sau chắn lấy lối đi của hắn.
- Các ngươi lại muốn làm gì nữa?
Người thụ thương lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Mặc dù hắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng hai người này, nhưng vừa dùng hai tay đưa mảnh nhỏ lên đã khiến hắn cảm thấy bị lăng nhục, thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi hắn là một Thiên Giai trung phẩm, nếu hai người này đẩy hắn đến đường cùng, nói không chừng còn phải đánh một trận ác liệt.
Người cầm kiếm vẫn ung dung nhìn hắn, biểu tình trên mặt của lão nhị cũng rất âm hiểm, không ngớt cười nhạt. Người cầm kiếm mở miệng nói:
- Vừa rồi đã nói, cái gì đã bị huynh đệ Lý gia ta coi trọng thì không thể chạy thoát. Mảnh tàng bảo đồ có giá trị, nhưng thẻ bài trên người các hạ cũng có giá trị. Hôm nay ngươi đã thụ thương, thực sự không thích hợp để tiếp tục nán lại trong Vân Liên Sơn, không bằng cũng đưa thẻ bài cho hai người huynh đệ ta, rồi rời khỏi cuộc tỷ thí, ngươi thấy thế nào? Cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.
- Vọng tưởng!
Sắc mặt người thụ thương tái nhợt, mảnh nhỏ trên tay hắn bị mất, hắn còn có thể có cơ hội cướp được từ trên tay người khác, nhưng một khi thẻ bài mất, vậy hắn đã hoàn toàn để mất đi tư cách tham dự cuộc tranh tài. Lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, nếu cứ như thế này ảo não đi ra ngoài, không chỉ khiến bản thân mình xấu hổ, cũng sẽ mang đến sỉ nhục cho gia tộc.
- Ngươi phải hiểu rõ, đây không phải là đang thương lượng với ngươi.
Vẻ tươi cười trên mặt người cầm kiếm chợt lạnh xuống:
- Nếu không giao thẻ bài ra, nói không chừng hai người huynh đệ ta cũng phải đoạt tính mạng của các hạ để lại nơi đây! Oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần ngươi giao thẻ bài ra, chúng ta cũng sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi!
Lão nhị của Lý gia cũng đứng ở một bên tiếp lời nói:
- Bằng hữu, tuy rằng vừa rồi hai người huynh đệ chúng ta sử dụng chút quỷ kế, nhưng cũng không phải là người đê tiện gì, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chúng ta chỉ cần thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ, cũng không có bất cứ hứng thú gì đối với tính mạng của các hạ.
Sắc mặt người thụ thương lúc xanh lúc đỏ, nét mặt vô cùng do dự, hiển nhiên không biết nên lựa chọn thế nào. Hôm nay, địch mạnh ta yếu, nếu hắn không giao thẻ bài ra, tất nhiên đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng giao thẻ bài ra, khác nào mình sẽ lập tức mất đi tư cách tỷ thí.
Nhìn thấy ba người phía dưới đang tranh luận gay gắt, Đường Phong trốn ở trên cây đại thụ không khỏi chậm rãi lắc đầu. Tuy rằng hai huynh đệ Lý gia nói thực sự quang minh chính đại, nhưng thực tế cũng là chuyện sau này.
Bọn họ cũng biết không nên hợp nhau lại đẩy một cao thủ Thiên Giai trung phẩm đến bước đường cùng, ngay cả lấy hai đánh một, nói không chừng cũng sẽ phải trả một cái giá lớn. Kẻ địch trước khi chết sao có thể không quay lại phản công. Cho nên bọn họ mới có thể lấy dùng tâm lý chiến, để đối phương ý thức được có một con đường sống có thể đi, như vậy cũng có thể khiến đối phương bỏ đi ý niệm phản kháng trong đầu.
Căn cứ vào suy đoán của Đường Phong, người thụ thương kia ngay cả khi giao ra thẻ bài của bản thân, chỉ sợ cũng sẽ không có được một kết quả tốt. Oan gia nên giải không nên kết, những lời này thực sự không tồi, nhưng hai huynh đệ Lý gia và người thụ thương đã kết oán, sao có thể cởi ra một cách đơn gian như vậy được? Biện pháp Duy nhất chính là một bên phải bỏ mạng mà thôi.
- Các hạ nghĩ xong chưa? Huynh đệ chúng ta không kiên trì cho lắm. Ngươi cũng biết hiện tại cao thủ trong Vân Liên Sơn nhiều như mây, Thiên Giai trung phẩm cũng không được cho là cái gì. Chúng ta thực sự không muốn dừng lâu ở chỗ này.
Người cầm kiếm mở miệng thúc giục.
Người thụ thương cắn răng, chần chờ một lát, rốt cục đưa ra quyết định, đưa tay gỡ tấm thẻ bài từ bên hông xuống, hung hăng ném về phía người cầm kiếm, mở miệng nói:
- Thẻ bài cho ngươi!
Trong nháy mắt, thẻ bài vừa được ném ra, người này liền vội vàng lùi lại, tính chạy trốn.
Biểu tình của hai huynh đệ Lý gia thật vui vẻ, vừa rồi còn nói lời thề son sắt trong nháy mắt liền được thay thế bằng vẻ hung ác. Căn bản, người cầm kiếm chưa cầm tấm thẻ bài, thì lão nhị Lý gia đã dùng thực lực toàn thân, đánh vào sau gáy của người thụ thương.
Căn bản, người thụ thương không nghĩ đối phương lại tuyệt tình đến như vậy, đoạt mảnh bản đồ của mình, bắt mình giao thẻ bài ra nhưng vẫn không chịu thu tay lại, ngược lại còn lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Hắn chỉ lo chạy, thì phía sau đã có kiếm khí lao tới. Chưởng phong Lão nhị Lý gia đột nhiên mạnh lên, khiến hắn buộc phải lùi lại một bước, hoàn toan bị vây trong lưới kiếm.
Dù chiến đấu, hắn cũng không thể duy trì được bao lâu, người thụ thương với số phận bi thảm liền toàn lực phản công, cũng mang đến không ít phiền phức cho huynh đệ Lý gia. Nhưng dù sao hắn đã bị thụ thương, lại lấy một đánh hai, hiện tại huynh đệ Lý gia chỉ cần nỗ lực một chút, rốt cục người cầm kiếm thành công đâm một kiếm vào ngực hắn.
- Vì sao...
Đến khi ngã vào trong vũng máu, người này vẫn còn cảm thấy có chút không dám tin tưởng:
- Vì sao lại tuyệt tình như vậy? Ta cũng đã đưa thẻ bài cho các ngươi rồi.
Người cầm kiếm nhẹ nhàng lau miệng. Vừa rồi đối thủ này trước khi trúng một kiếm đã đánh một quyền vào ngực hắn, khiến sắc mặt của hắn cũng có chút trắng bệch, khí huyết đảo lộn, đá một cước vào ngực đối phương. Người cầm kiếm lạnh lùng nói:
- Ngươi đã biết mặt hai người huynh đệ ta, chúng ta sao có thể thả ngươi rời đi? Sau này ngươi suốt ngày tìm tới trả thù không phải là rất phiền phức sao!
- Ngươi… Đê tiện!
- Có trách thì nên trách bản thân ngươi quá đơn thuần. Trong cuộc tranh tài còn dễ dàng tin tưởng lời nói của kẻ địch!
Người cầm kiếm cũng sẽ không cùng hắn dong dài, quay trường kiếm lại, chỉ một kiếm liền chặt đứt cổ hắn. Ngay sau đó đặt mông xuống dưới đất, cắn răng trợn mắt tỏ vẻ rất khó chịu.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
Lão nhị Lý gia tiến tới hỏi.
Người cầm kiếm chậm rãi lắc đầu:
- Bị thương một chút, đại khái phải điều dưỡng một ngày đêm mới có thể tiếp tục hành động. Cuộc buôn bán này quả thực quá vất vả. Mới đụng tới con mồi đầu tiên đã hung hiểm như vậy, nếu là đụng tới Thiên Giai thượng phẩm, hai người chúng ta cũng không biết có thể bảo toàn tính mạng mà trở ra hay không nữa!
Khuôn mặt lão nhị Lý gia cũng đầy lo lắng, trấn an nói:
- Hẳn là không có việc gì. Cùng lắm thì bỏ quyền thi đấu rời khỏi cuộc tỷ thí đó là được.
- Nếu người khác cũng nghĩ giống đệ và ta, muốn giết người diệt khẩu thì làm thế nào?
Người cầm kiếm mở miệng hỏi.
Lão nhị Lý gia không thể nói gì để chống đỡ. Nếu mỗi người đều có phương pháp và cách làm giống bọn họ vậy, một khi đụng tới một thành viên tham dự, hẳn sẽ là một kết cục không chết không dừng rồi.
Ai cũng sợ bị người nhận ra mặt, sau này sẽ bị trả thù, cũng chỉ có thể giết chế người khác cho xong việc.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân này tuy nhẹ, cũng không khỏi được khuyếch đại trong lòng hai huynh đệ Lý gia, khiến hai người vô cùng sợ hãi.
Đang trầm mặc, hai người chợt ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động, đồng thời quát một tiếng:
- Người nào?
Kẻ có thể lặng yên không một tiếng động tới gần hai người có trình độ Thiên giai trung phẩm như vậy, thì thực lực của người này tuyệt đối không thấp. Hiện tại, hai người bọn họ lại đang bị thụ thương, tất nhiên sẽ như gặp phải kẻ địch lớn.
Mà khi hai người huynh đệ Lý gia thấy rõ diện mạo của người này, sau đó kiểm tra thực lực cảnh giới của đối phương, tâm tình khẩn trương mới được thả lỏng xuống.
Bởi vì người xuất hiện trước mặt bọn họ, là một thanh niên tuổi khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, toàn thân mặc một trường bào màu đỏ tím cùng với vẻ phong thần tuấn lãng. Nhìn qua, khí thế của hắn thật không tầm thường, nhưng cảnh giới lại chỉ mới đạt tới Thiên Giai hạ phẩm mà thôi. Thiên Giai hạ phẩm, trong cuộc tranh tài cũng chỉ là tồn tại cấp thấp nhất!
Nhìn nhìn, nhất thời hai người huynh đệ Lý gia thấy người này có chút quen mặt, sau khi tỉ mỉ ngẫm lại, không khỏi nhớ tới thân phận của người này.
Đây không phải là một trong năm thành viên được chọn lựa của Đường gia, người có thực lực thấp nhất Thiên Giai hạ phẩm sao? Hôm qua trên đài cao, còn bị rất nhiều người vây lại nhìn như con khỉ đấy sao. Khi nhận ra được điều này, Huynh đệ Lý gia không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý.
Vừa rồi, để đối phó với một người Thiên Giai trung phẩm, bọn họ cần một ít thủ đoạn, nhưng với một Thiên Giai hạ phẩm thì bọn họ thật sự không thèm để vào mắt.
Đường Phong cũng đợi được tới khi ba người kia chiến đấu xong, mới từ trên cây nhảy xuống. Hắn không quan tâm tới sống chết của người khác. Nếu đã tới tham gia cuộc tranh tài gia tộc, khẳng định đã chuẩn bị tốt tư tưởng ra trận không không bao lâu đã phải chết. Mục đích của hắn, chính là tấm thẻ bài của người vừa mới chết!
Tấm thẻ bài vẫn nằm trên mặt đất, chưa có ai đi nhặt.
Không mất công mà thấy một tấm thẻ bài giá trị một đồng tiền đang ở ngay trước mắt, tất nhiên Đường Phong không muốn buông tha. Khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ bụi dính trên mặt, lại lật lên thoáng nhìn qua. Trên thẻ bài có khắc một chữ "Lương".
Thẻ bài này đại khái là của một đệ tử của gia tộc họ Lương. Đường Phong có nghe qua về gia tộc này, thực lực của họ cũng không mạnh. Trong gia tộc cũng không có cao thủ Linh Giai. Đại khái miễn cưỡng góp cho đủ số để tới cuộc tranh tài, thuận tiện sử dụng vận may. Đáng tiếc vận may của hắn ngay ngày đầu tiên đã phải kết thúc.
Nhìn Đường Phong vẫn ung dung nhét thẻ bài vào trong người, sắc mặt hai huynh đệ Lý gia dần dần trầm xuống, đó là chiến lợi phẩm của bọn họ, chỉ bởi vì tạm thời chưa nhặt đã bị người khác cầm mất, bọn họ phải giải quyết thế nào bây giờ? Hơn nữa, đối phương là một người Thiên Giai hạ phẩm, từ lúc xuất hiện đến bây giờ, còn chưa thèm liếc mắt nhìn bọn họ, khiến huynh đệ Lý gia có cảm giác nhục nhã vì bị coi thường.
Quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo! Đường gia rất giỏi sao? Chẳng qua chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, hai người huynh đệ tùy tiện cũng có thể bắt hắn phế bỏ.
Nhưng, không đợi bọn họ tức giận, Đường Phong lại nói ra một câu khiến cho bọn họ liên tục kinh ngạc, chỉ thấy Đường Phong nhếch môi cười nhạt, vừa đi về phía bọn họ, vừa lạnh lùng nói:
- Cướp đây, mang toàn bộ thẻ bài, mảnh tàng bảo đồ giao ra đây.
Hai người huynh đệ Lý gia sau một lát sợ run, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến mức chảy ra nước mắt.
- Lão nhị...
Người cầm kiếm thật vất vả mới ép được khí huyết quay cuồng, bị Đường Phong kích thích như vậy, ngực lại mơ hồ có chút. Hắn cười đến mức không thể tiếp tục ép khí xuống được, liền ngồi dưới đất nói rằng:
- Ta không có nghe sai chứ? Một Thiên Giai hạ phẩm chạy đến trước mặt ta đến muốn đánh cướp sao?
Lão nhị Lý gia cũng rất vui, cười đến run cả hai vai, nghe được câu hỏi của đại ca, không khỏi trả lời:
- Hình như là không nghe sai, thói đời bây giờ thật là thú vị!
Đường Phong đứng cách họ năm trượng, mỉm cười nhìn hai người, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.
Nụ cười trên mặt người cầm kiếm chợt tắt, lạnh lùng nói:
- Lão nhị, thay trưởng bối của hắn quản giáo kỹ càng một chút, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng!
- Được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...