Vô Thường

Giữa lúc Đường Phong cho rằng bản thân mình lại phải ngã xuống, giữa
không trung đột nhiên có một võ kiếm bay qua. Đường Phong cũng là nhanh
tay nhanh mắt, đưa tay bắt được võ kiếm, thân thể chợt dừng một lát, con đau quặn cũng dần hết.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, khiến
người ta rất sảng khoái còn gì? Đường Phong ngẩng đầu nhìn, chính thấy
Trang Tú Tú đang nằm mép núi, một tay chống lên mặt đất, một tay cầm đầu kia võ kiếm, đầu khác thì mình đang tóm lấy, nghiến răng, mồ hôi trên
trán lấm tấm, đôi mắt tràn ngập vẻ phức tạp, nhìn thẳng vào mình. Đường
Phong giống như con diều giấy, treo giữa vách núi, lên cũng không lên
được, xuống cũng không xuống được, khỏi phải nói là xấu hổ tới mức nào.

- Người tốt quả nhiên được đền đáp!

Đường Phong khẽ nhếch miệng, khẽ cười với Trang Tú Tú. Không có cách nào,
người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Người này với mình có cừu oán, vạn nhất lúc này định trả thù, thì Đường Phong khóc như chưa
từng được khóc. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, mình cũng từng chiếu cố tới
nàng, cứu mạng nàng, chỉ cần nàng còn có chút lương tâm, hẳn sẽ không
buhắny mặc kệ mình.

Nghe Đường Phong nói xong, đôi mắt Trang Tú Tú lại càng thêm phức tạp, đầy vẻ đấu tranh và do dự.

- Nàng sẽ không thả đúng không?

Đường Phong lo lắng gần chết, người này rõ ràng đang suy nghĩ tới việc đó. Vẻ mặt lường lự đã hoàn toàn bán đứng ý định của nàng.

Trang Tú Tú mấp máy miệng, vẫn nhìn Đường Phong không trả lời, cũng không có ý muốn kéo hắn lên.

- Tú Tú, nàng là người tốt, tuy rằng bề ngoài trông ngươi lạnh lùng,
nhưng ta biết trong lòng nàng còn nhiệt tình hơn so với bất cứ ai khác,
không thể có hành vi thấy chết mà không cứu được.

Đường Phong lấy tình nghĩa để cảm động cô.

- ít ở đó mà hoa ngôn xảo ngữ đi!

Trang Tú Tú lạnh lùng nói.

- Trước tiên, nàng nên kéo ta lên thì hơn.

Đường Phong thầm nghĩ đại trượng phu có thể co có thể duối, chờ thiếu gia lên rồi ngươi sẽ biết tay.

- Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta kéo ngươi lên.

Giờ phút này, tức giận trong một tháng qua của Trang Tú Tú, rốt cục đã bộc
phát ra. Khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt đầy đắc ý. Đây là lửa giận
cho nhộng ong, đây là máu và nước mắt của một nữ nhân được phát tiết.

- Kẻ sĩ có thể bị giết chứ không chịu nhục!

Suy nghĩ này vang lên trong đầu Đường Phong.

- Tốt, ta biết ngươi thực sự cứng rắn. Ta xem ngươi có thể kiên trì hay
ta có thể kiên trì. Nói trước một tiếng, ta đã không còn bao nhiêu sức
lực đâu.


Trang Tú Tú cười càng đắc ý hơn:

- Bất luận là ai không kiên trì trước, ngươi vẫn là kẻ bị thiệt!

Đường Phong thở dài một tiếng, mở miệng nói:

- Không phải chỉ là cho ngươi ăn chút nhộng ong sao? Ta còn đặc biệt bôi
mật lên. Lúc đó chẳng phải để cho người khôe hơn sao. Chẳng lẽ ngươi lại có thể lấy oán trả ơn sao?

- Ngươi câm miệng, không cho phép ngươi nói nữa!

Mật Trang Tú Tú trắng không còn chút máu.

- Được, được ta không nói.

Đường Phong bất đắc dĩ đành chấp nhận:

- Nhưng ngươi cũng nên thẳng thắn một chút, quyết định cho xong đi. Ta bị treo ở chỗ này rất khó chịu.

Đường Phong đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Người này sẽ không bỏ
mình lại, bằng không vừa rồi sẽ không cứu mình. Chỉ là trong lòng nàng
có chút ác cảm, khiến nàng cảm giác không muốn kéo mình lên. Hiện tại,
nàng đang ở trong tình cảnh chọn lựa khó khăn, chỉ cần đưa cho nàng một
bậc thang để bước xuống, nàng có thể kéo mình lên rồi.

- Tú Tú à, ta đã cứu ngươi không chỉ một lần. Hiện tại, ngươi cũng có thể cứu ta một mạng.

Đường Phong hiểu điều đó, giọng nói có vẻ khẩn thiết.

- Ta không cầu ngươi cứu ta, là chính ngươi tự nguyện cứu.

Trang Tú Tú không thay đổi nét mặt, liên tục cười nhạt:

- Ngươi chưa từng nghe qua một câu nói sao? Rắn độc ở miệng, ong vàng đốt bằng đuôi sao, hai thứ này cũng chưa đủ độc, độc nhất vẫn là phụ nhân
tâm!

Trầm tư một lát, Trang Tú Tú lại nói:

- Muốn ta cứu ngươi cũng rất đơn giản, ngươi đáp ứng ta một điều kiện!

-Nói!

- Ngươi không được gia nhập vào cuộc tí thí giữa các gia tộc! Nếu không
đáp ứng, ta tình nguyện cả đời áy náy, cũng bỏ ngươi lại mà đi!

Ánh mắt Trang Tú Tú đầy hung dữ nói, sau đó giọng nói lại mềm xuống, ôn nhu nói:

- Bất quá ngươi yên tâm, chờ khi cuộc tranh tài trong gia tộc kết thúc,
ta sẽ tới cứu ngươi, nếu như lúc đó ngươi còn chưa có chết.

- Ta đáp ứng!

Đường Phong không hề nghĩ ngợi, liền hoàn toàn nhận lời.


- Thực sự?

Trên mật Trang Tú Tú hiện ra một nụ vười mỉm.

- Từ trước đến nay, bản thiếu gia một lời nặng tựa chín đỉnh.

Đường Phong nói rất chắc chắn.

Trang Tú Tú chăm chú nhìn sắc mặt của Đường Phong, chỉ nhìn thấy một sự chính khí, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi dùng sức kéo Đường Phong đi lên.

Vừa lên khỏi Vân Hải Chi nhai, Đường Phong liền phát hiện rõ ràng cương khí bị phong bế trong người mình rốt cục bắt đầu lưu chuyển. Điều này giống như đã mất đi mà bây giờ lại được phục hội lại, khiến tâm tình tức giận không nhịn được mà bớt đi.

Vỗ vỗ bụi bặm trên người, sửa sang lại y phục, Đường Phong có cảm giác như vừa sống lại.

Trang Tú Tú vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Phong, đợi một lát mới mở miệng nói:

- Ngươi sẽ làm đúng như lời ngươi vừa đáp ứng ta chứ?

- Ta nói cái gì chứ?

Đường Phong nghiêng đầu nhìn nàng.

Trang Tú Tú liền lạnh xuống, hơi thở có chút căng thẳng, bàn tay nắm chuôi
kiếm có chút trấng bệch, cố gắng cường chế lửa giận trong lòng, ngừng
lại một lúc mới nói:

- Ngươi đáp ứng ta, sẽ không tham gia cuộc thi đấu trong gia tộc!

- Ta chưa từng nói như vậy!

Đường Phong nghiêng đầu như cố nhớ.

- Ngươi...

Trang Tú Tú chán nản.

- Ban này chẳng qua là do ngươi uy hiếp ta, bản thiếu gia mới thuận miệng đáp ứng một chút mà thôi. Ngươi còn tường thật sao? Mau thân ngươi
không từng dạy cho ngươi biết, lời nam nhân nói không thể tin hay sao?
Tiểu cô nương, ngươi cứ như vậy mà đi lại trong giang hồ, rất dễ bị
người ta lừa đấy.

Ngực Trang Tú Tú càng nhấp nhô mạnh, dùng một
ánh mắt như muốn ăn thịt người để trừng mắt nhìn Đường Phong. Một lát
sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi thực sự muốn tham gia cuộc thi đấu trong gia tộc?

- Ta đã nói ta chỉ là một người dự phòng, rốt cuộc tham gia không tham
gia còn phải xem vị huynh đệ kia của ta có dường thương tốt hay không.
Nếu đã chừa lành vết thương rồi, đại khái ta sẽ không tham gia.


- Tốt nhất, ngươi đừng để cho ta nhìn thấy ngươi trong cuộc thi đấu ở gia tộc, bằng khhắn nhất định sẽ tự tay giết ngươi!

- Tùy ngươi.

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Nói đến cuộc ti thí giữa gia tộc, hình như cũng sắp đến rồi.

- Chúng ta đã ở chỗ này bao lâu rồi?

Trang Tú Tú cũng thay đổi sắc mặt. Thời gian ở dưới Vân Hải Chi nhai quá dài, Trang Tú Tú cũng bị bệnh nhiều ngày, căn bản không biết bây giờ còn
cách kỳ hạn thi đấu của gia tộc có vài ngày.

- Nếu như ta nhớ không lầm nói, năm ngày nữa sẽ bắt đầu rồi.

Đường Phong mim cười nhìn nàng:

- Với tình hiện hiện tại của nàng, liệu có thể chạy tới Bố gia trong năm ngày sao? Đoạn đường này có lẽ là hơi xa.

- Không cần ngươi quan tâm!

Trang Tú Tú quay đầu nhìn phương hướng một chút, nhanh chóng triển khai thân pháp, cấp tốc chạy về phía Bố gia.

Đường Phong lắc đầu. quay đầu lại liếc mắt nhìn sự biến đổi khó hiểu dưới Vân Hải Chi nhai. Đợi bên dưới đã gần hai tháng. Chỉ có điều cuối cùng cũng có thể hàng phục được con chim ưng bay lên đây, cũng không biết tình
hình của Âu Dương Vũ bây giờ ra sao.

Tận đáy lòng, Đường Phong
không hy vọng hắn chết tại bên dưới, ngược lại không muốn nhằm vào hắn,
mà là manh mối về Kiếm Linh trên tay hắn! Kiếm Linh kia là do hai linh
hồn Linh Khiếp Nhan hợp thể. Đường Phong quyết chí nhất định phải làm gì đó, nếu Âu Dương Vũ thực sự chết ở dưới kia, thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Sau này, không chừng mình còn phải xuống dưới đó tìm xem sao.

Đường Phong cũng thấy tiếc cho con chim ưng kia. Nó đã dùng đến sinh lực cuối cùng, để đưa mình và Trang Tú Tú lên đây. Đáng tiếc là nó lại kiệt sức
mà chết. Bao nhiêu người hi vọng có thể có một con linh thú bay trên
không như vậy mà không cách nào đáp ứng được mong muốn. Mặc dù trước đây có rất nhiều người đã chế ngự được vạn thú, nhưng cũng chưa từng chế
ngự được một con linh thú cấp 5 nào biết bay cả.

Đường Phong từng có, nhưng chỉ ngắn ngủi trong vài canh giờ.

Chỉnh đốn lại tâm tình, Đường Phong cũng cấp tốc chạy về hướng Bố gia. Thời
gian chỉ còn trên dưới năm ngày, lấy tốc độ của Đường Phong, khẳng định
là kịp, cũng không biết Trang Tú Tú có thể vượt qua hay không.

Dọc đường, Đường Phong chạy đi nhanh như chớp, lại không thấy được bóng
dáng của Trang Tú Tú. Đường Phong cũng không biết nàng đi theo hướng
nào.

Mười năm một lần lại diễn ra cuộc tranh tài trong gia tộc.
Toàn bộ Linh Mạch Chi Địa đều có vẻ náo nhiệt. Đội ngũ các gia tộc lớn,
đều đồng loạt vì cuộc đua tài trong gia tộc mà chạy tới Bố gia. Phần lớn những người này là muốn đến xem náo nhiệt. Chỉ có một vài người là thực sự đi tham chiến, còn lại một vài người khác là muốn đi tới để phát
tài.

Trong Linh Mạch Chi Địa, các gia tộc lớn đều tự mình chiếm
lấy vài khu đất, cắm rễ sinh sôi nảy nở, rất khó có cơ hội tụ tập cùng
nhau. Mà cuộc thi tài trong gia tộc cứ mười năm lại tổ chức một lần này
chính là một cơ hội. Ba ngày trước khi diễn ra cuộc đua tài lớn trong
gia tộc, đều có một trận giao dịch trên quy mô khổng lồ. Không ai tổ
chức, nhưng rất nhiều người, nhất là thanh niên đều ngầm trao đổi thứ gì đó trong tay mình, dùng một ít vật mà mình không dùng đến để đổi lấy
những vật hữu dụng. Ví dụ như vũ khí, đan dược, võ điển và vân vân. Việc này hầu như là một thỏa thuận ngầm ngay trước cuộc tranh tài hệ trọng
của gia tộc.

Trong Linh mạch to lớn có rất nhiều gia tộc nhỏ,
cũng có vô số còn chưa được biết tới. Mỗi người đều có cơ duyên của
riêng mình. Chung quy cũng có rất nhiều thứ tốt trôi giạt ở bên ngoài.

Những thứ này không bị những gia tộc lớn có thực lực hùng mạnh nắm giữ.
Bình thường sẽ có người dùng một số

tiền lớn đổi lấy bảo bối vô
giá. Đường Phong ngược lại cũng không thèm để ý đến trận giao dịch này.
Trong không gian mị ảnh của hắn có vô số bảo bối. Cái gì cần có đều có,
muốn cái gì có cái đó, tự nhiên sẽ không mơ ước vật của người khác. Chỉ
là khi buồn chán có thể tới nơi giao dịch nhìn một chút cho đỡ buồn.

Dọc đi đường, hắn gặp rất nhiều đoàn người đang đi tới Bố gia. Mọi người
đều đang cao hứng bán tán về tình hình cuộc tranh tài trong gia tộc.
Trên mặt những người thanh niên tràn đầy đắc ý, tự tin. Gió hiu hiu,
lòng người hoan hi, như con chim được sổ lồng, ngẩng cao đầu, vừa đi về
phía trước, vừa lắng nghe các trưởng bối giáo huấn.

Đi theo
phương hướng của những người này, Đường Phong cũng sẽ không bị lạc
đường. Mặc dù hắn biết Bố gia ở chỗ nào, nhưng dù sao cũng chưa từng tự
mình tới, không giống người khác đều sinh trường ở địa phương này.

Đường Phong không quên trong người mình còn có loại chất độc kỳ lạ. Những lời mà Độc vương Thương Bất Khải nói chắc chắn không phải là giả. Lúc còn ở Vân Hải Chi nhai, do không thể vận dụng cương khí nên căn bản hắn không phát hiện được dấu hiệu trúng độc, nhưng vừa ra khỏi Vân Hải Chi nhai,
thử vận công là có thể rõ ràng cảm nhận được trong đan điền của mình có
một năng lượng cực kỳ yếu ớt hơn nữa không thuộc chính mình đã bắt đầu
khởi động.

Năng lượng này, rõ ràng chính là độc tố.

Đường
Phong chưa bao giỜ gặp phải độc tố có hiện tượng quái dị như vậy. Thoạt
đầu, nó giống như một dải tơ tằm hẹp dài, ở ngay trong đan điền, chưa
gây ra bất kỳ ảnh hưởng đến mình. Mặc kệ là vận công, đẩy cương khí, hay làm cái gì cũng không ảnh hưởng đến nó. Trên thân thể cũng không có bất cứ cảm giác không khôe nào, lại càng không đau không ngứa.

Do
thời gian đi đường cấp bách, Đường Phong cũng chưa từng thử nghiên cứu
nó, chỉ thử vận công đẩy nó đi ra, nhưng không có tác dụng gì.

Không hổ danh là chất độc do Độc vương nghiên cứu ra. Đường Phong tính sau
khi cuộc tranh tài trong gia tộc lần này kết thúc sẽ đi tới Khổ Thủy
Thành, tìm một vài người còn sống trong gia tộc, xem họ có biết con gái
của Thương Bất Khải là Thương Hàng Đình đã qua đời hay chưa... Những
chuyện này cũng rất phiền toái.

Ba ngày sau, cuối cùng Đường Phong cũng chạy tới địa phương Bố gia: Bố gia trang!

Vốn là một trong hai gia tộc lớn mạnh nhất trong Linh Mạch Chi Địa, sản
nghiệp và địa bàn do Bố gia quản lý so với bên Đường gia còn lớn hơn vài lần. Bố gia trang nằm ở phía nam Linh Mạch Chi Địa, Trong phạm vi hai,
ba nghỉn dặm đều là địa bàn của Bố gia, phía sau có núi, mặt trước có
sông, long bàn hùng cứ, phong cảnh tuyệt đẹp.

Trong địa bàn quản
lý của Bố gia, không có thành trì, chỉ có một thôn trang dường như kiến
trúc quần tụ, đây đó gần xa phối hợp với nhau, trước sau đều liên quan
chặt chẽ, trong hơn hai nghìn dặm liên tiếp toàn bộ đều là thế lực của
Bố gia! Mà Bố gia trang, chính là thôn trang lớn nhất của Bố gia. Nơi
đây hội tụ toàn bộ đệ tử tinh anh cao thủ Linh Giai của Bố gia.

Trong toàn bộ Linh Mạch Chi Địa, chỉ có hai vị cao thủ Linh Giai trung phẩm,
đó là Bố gia - Bố Trường Hải, cùng với gia chủ Trang Trang gia Trang
Chính Dương! Trong hai người đó ai có thế lực mạnh hay yếu hơn ai cũng
khó có thể nói được, bởi vì bọn họ chẳng bao giờ ra tay. Thế nhưng theo
như phòng đoán của người trong Linh Mạch Chi Địa mà phòng chừng, đại
khái hai người bọn họ có lực lượng ngang nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui