Vô Thường

- Chỉ là tu vị hơi thấp một chút

Ở trước mặt Linh giai cao thủ Đường Phong nào dám ẩn dấu thực lực, hắn cố ý phóng ra một chút cương khí để người khác có thể cảm nhận được cảnh giới của mình.

Đường Đính Thiên ở một bên nhẹ giọng nói:

- Tổ gia gia, Phong nhi năm nay còn chưa đến mười tám nữa ...

- Cái gì?

Đường Ngạo nhẹ giọng kinh hô, vẻ mặt Đường Duệ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hai vị này chỉ lo chú ý đến cảnh giới của Đường Phong lại không nhớ đến Đường Đính Thiên mới chỉ đến thế tục được hai mươi năm, dù cho Đường Đính Thiên vừa đến thế tục đã cùng với Diệp Dĩ Khô sinh ra Đường Phong, năm nay hắn cũng chỉ chừng hai mươi thôi.

- Mười tám tuổi đã là Thiên giai hạ phẩm?

Lông mày của Đường Ngạo nhíu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Vẫn luôn tu luyện ở thế tục sao?

Ở thế tục linh khí mỏng manh, có thể tu luyện Thiên giai hạ phẩm ở độ tuổi còn chưa đến mười tám, vậy tư chất tu luyện của người này yêu nghiệt đến mức nào chứ?

Bởi vì ở nơi như linh mạch chi địa thì cũng không có người nào có thể tu luyện đến trình độ đó ở độ tuổi này cả. Trăm ngàn năm qua, người có thể chỉ dùng một vài năm đã tu luyện đến Thiên giai thì ngày sau không ai không có thành tựu to lớn cả


Nghe đồn lão gia tử Bố Trường Hải của Bố gia lúc còn trẻ đã tấn thăng Thiên giai ở độ tuổi mười bảy mà giờ hắn cũng đã là Linh giai trung phẩm rồi. Nếu tính ra thì Bố Trường Hải tấn chức Thiên giai còn chậm hơn Đường Phong một chút, bởi vì hoàn cảnh tu luyện của hai người căn bản không thể so sánh được

Lúc Đường Duệ và Đường Ngạo nhìn Đường Phong giống như thấy được tương lai xa xa vô số năm sau, Đường gia cũng xuất hiện một Linh giai trung phẩm giống vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác hưng phấn.

- Tốt.

Trên khuôn mặt của Đường Ngạo rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười nói với Đường Đính Thiên

- Ngũ oa, hài tử này của người không tệ.

- Tổ gia gia quá khen rồi.

Đường Đính Thiên cười đến trên mặt mở hoa nhưng ngoài miệng lại không thể không khiêm tốn. Đấng phụ mẫu sinh thành nghe được người khác khen ngợi còn mình thì còn vui sướng hơn cả khi mình được khen nữa.

Kỳ thật Đường Đính Thiên vẫn cảm thấy có chút ủy khuất cho Đường Phong. Bời vì lúc ở Bạch Đế thành hắn đã biết đứa con trai này của mình tuy chỉ có cảnh giới Thiên giai hạ phẩm, nhưng lực chiến đấu chân chính thì không thể đánh đồng với cảnh giới được. Hắn từng lấy sức một người đánh chết Thiên giai thượng phẩm, đây chính là một kỳ tích, cũng là một hành động vĩ đại không kẻ nào làm được.

Có điều loại chuyện này Đường Đính Thiên sẽ không nói ra để tránh kẻ khác đố kị, rất có khả năng sẽ mang nguy hiểm đến cho Đường Phong nữa.

Đường Ngạo móc từ trong ngực ra một cái bình, đưa cho Đường Phong nói:

- Đám thúc thúc bá bá của ngươi đều tặng ngươi lễ gặp mặt, chúng ta đương nhiên sẽ không ngoại lệ rồi. Ở trong bình này còn có một hạt đan dược, cầm lấy dùng đi.

Đường Phong còn chưa có phản ứng gì, sắc mặt Đường Đính Thiên đã đại biến vội vàng nói:

- Tổ gia gia, ngàn vạn lần không được, đan dược này quá mức quý trọng, Phong nhi sao có thể cầm nổi?

Đường Ngạo cười nói:

- Tặng cho hắn đương nhiên hắn cầm nổi rồi, chỉ là một hạt đan dược thôi mà, quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Nói đến cũng kì quái, tất cả mọi người ở đây vốn vẫn luôn chú ý đến Đường Phong, ban nãy khi thấy Đường Ngạo lấy ra cái bình kia thì tràng diện lập tức ở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Đan dược này chắc rất trân quý, nội tâm Đường Phong thầm đoán.

- Thế nhưng ...

- Không có nhưng nhị gì hết, cũng không phải cho ngươi đồ, ngươi từ chối cái gì?


Đường Ngạo khẽ cười một tiếng

Giờ hai chúng ta đã lớn tuổi, qua một số năm nữa đã phải tiếp bước tổ tiên rồi, đan dược này đối với chúng ta cũng chỉ như gân gà thôi. Chi bằng tặng cho người hữu dụng, lúc mấu chốt có thể cứu được hắn một mạng. Thân là trưởng bối chẳng lẽ không thể ban thưởng cho hậu bối một hạt đan dược sao?

Miệng Đường Đính Thiên cứng đờ, cuối cùng cũng nói:

- Nếu đã thế ... Phong nhi, ngươi hãy nhận đi.

- Tạ gia chủ.

Đường Phong cung kính nhận lấy cái bình.

Đường Đính Thiên nói:

- Trong bình này chính là một hạt Bất Tử Kim Đan, Bất Tử Kim Đan chân chính. Mặc kệ bị trọng thương thế nào, cho dù tâm mạch bị hủy, đan điền nghiền nát, chỉ cần còn sót lại chút hơi thở, nếu trong vòng mười lần hô hấp dùng viên đan dược này là có thể khiến ngươi cải tử hồi sinh, khôi phục lại tất cả thương tổn.

Đường Phong nghe xong lòng liền chấn động, trách không được ban nãy Đường Đính Thiên nói đan dược này quá mức quý trọng. Quả thật không sai chút nào, nếu có đan dược này trong tay thì chẳng khác nào có thêm một tính mạng a.

Thuốc tốt trên thế gian nhiều vô số, nhưng còn chưa nghe đến loại đan dược nào có thể khiến cho người tâm mạch bị nát, đan điền bị hủy có thể cả tử hoàn sinh cả.

Nếu bình thương, tâm mạch bị hủy thì hẳn phải chết, đan điền bị nát thì võ công sẽ bị phế bỏ hoàn toàn, căn bản không có cách nào khôi phục được cả.

Thế nhưng Bất Tử Kim Đan này lại có thể!

Trong Mị Ảnh không gian của Đường Phong có một cây Hoàng Kim Tham được hái lúc ở Bạch Đế Bí Cảnh. Nó cũng có tác dụng trị thương, hiệu quá cũng rất tốt nhưng nếu sánh với Bất Tử Kim Đan thì lại cách nhau một trời một vực. Hoàng Kim Tham tuy giữ cho người khác một hơi thở, đảm bảo không chết nhưng Bất Tử Kim Đan lại có thể chữa trị được toàn bộ thương thế.


Cả phòng đều quăng ánh mắt hâm mộ về phía Đường Phong, ai không muốn có được đan dược này chứ? Nhưng vật này là do Đường Ngạo ban cho Đường Phong, bọn hắn dù muốn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.

Vì dù cho năm đó Đường Đính Thiên ly khai Đường gia tiến vào thế tục để tránh họa thì Đường Ngạo cũng không cam lòng mang Bất Tử Kim Đan này ra cho hắn, nhưng giờ lại cho Đường Phong... Vậy mới thấy được hắn chờ mong đối với Đường Phong thế nào.

- Thanh trường kiếm này ở cùng ta trên trăm năm, đã sinh ra một chút linh tính. Ta giờ đã già, lúc chơi đùa cũng không còn động đến vũ khí nữa rồi, ta cũng không có gì cho ngươi nên ngươi nhận lấy thanh kiếm này đi.

Đường Duệ ở cạnh lấy một thanh trường kiếm ra tặng cho Đường Phong.

- Tạ gia chủ.

Đường Phong nhận lấy. Hắn biết chắc chắn không thể nào từ chối được, nói thêm cũng chỉ lãng phí nước bọt thôi. Trưởng bối ưu ái thì vãn bối cứ nhận, đùn đẩy cũng chỉ là sĩ diện cãi láo thôi.

Nháy mắt lúc nhận lấy thanh trường kiếm, thân kiếm vậy mà lại phát ra một tiếng thanh minh mơ hồ, ông ông run lên.

Đường Phong nhướng mày, không ngờ thanh kiếm này lại có linh tính.

Nhìn nhìn chuôi kiếm, trên đó có khắc hai chữ to: Hoan Ca!

Kiếm danh thật cổ quái... Bất quá cầm lấy chuôi kiếm này liền cảm giác được một cỗ vui vẻ lan khắp toàn thân.

Bên cạnh lập tức có một đạo ánh mắt cực kì u oán cứ nhìn chằm chằm khiến Đường Phong rất không tự nhiên. Lần theo ánh mắt liền thấy được Đường Điểm Điểm đang đứng ở đằng kia cực kì hâm mộ nhìn Đường Phong, chiếc miệng nhỏ xinh khẽ vểnh lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui