Vô Thường

Đường Phong kinh ngạc đứng nhìn, ở cửa thành có mấy người tu luyện cảnh giác nhìn hắn, bời vì trong khoảng thời gian này không yên ổn, chỉ cần là người xa lạ sẽ bị chú ý. Mấy người tu luyện này chính là người Đường gia, được phân công đến gác thành này, nhìn xem có ai khả nghi trà trộn vào trong Đường Gia Bảo hay không.

Mà biểu hiện của Đường Phong lúc này, thật sự quá khả nghi, muốn người ta không hoài nghi cũng khó.

Đường Gia Bảo, chỉ là tên tòa thành trấn này thôi, chỗ Đường gia chính thức, phải đặt trong thành trong trấn, muốn tiến vào Đường gia, phải qua thành môn.

Đường Phong điều chỉnh tâm tình, cất bước đi vào nội thành. Hắn đi chưa được vài bước, mấy tên đệ tử Đường gia tiến lên ngăn cản hắn, thực lực mấy người này không cao, đều là Địa giai, một đại hán cầm đầu mặt chữ quốc, cầm trong tay một thanh Cửu Nhĩ Bát Hoàn Đao, uy phong lẫm lẫm nhìn hắn.

- Bằng hữu từ đâu tới đây?

Đại hán mặt chữ quốc cau mày, nhìn Đường Phong tử trên xuống dưới, mở miệng hỏi

Tuy thực lực của hắn kém Đường Phong, nhưng nơi này là Đường Gia Bảo, hắn phụng mệnh gia chủ tới nơi này làm việc, cho nên không thể tỏ vẻ yếu thế. Huống chi, hắn không nhìn ra thực lực của Đường Phong, trong mắt hắn, Đường Phong chẳng qua là người bình thường không thể tu luyện, nhưng có điều chỉ linh động hơn mà thôi.

Đường Phong dừng bước, trầm ngâm nói:

- Từ bên ngoài đến.

Hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói mình từ thế tục Thiên Tú tông đến? Không nói mấy người kia đã nghe qua tên Thiên Tú chưa, cho dù nghe qua, cũng không cho mình đi vào.

Đại hán mặt chữ quốc cau mày, mặt có chút không vui nhìn Đường Phong, hiển bởi vì đáp án của Đường Phong cho hắn không làm hắn thỏa mãn, lại mở miệng hỏi:

- Bằng hữu muốn đi tới nơi đâu?

Đường Phong chậc chậc miệng, thành thật vô cùng, chỉ vào Đường gia Bảo nói:

- Tới nơi đây.

Hắn đến đây để tìm phụ mẫu, đương nhiên phải tiến vào Đường Gia Bảo.

- Bằng hữu là đệ tử nhà ai?

Tính tình đại hắn mặt chữ quốc không tệ, tuy trong lòng có chút căm tức, vẫn nhịn xuống không phát tác.

Đường Phong thở dài, lau trán nói:

- Ta nói ta là người Đường gia, các ngươi tin sao?

Đại hán mặt chữ quốc cười lạnh hai tiếng, đám người đệ tử Đường Phong đứng phía sau liếc Đường Phong. Đường gia đệ tử xác thực không ít, bọn họ không thể nhận biết hết mọi người, nhưng bộ dáng mỗi người họ đều nhớ trong lòng, trên ngực áo của đệ tử Đường gia, phải có tiêu chí ở đó, tiêu chí hình gốc cây, đây là dấu hiệu nhận biết.

Tuy áo mũ Đường Phong chỉnh tề, nhưng ở ngực áo không có dấu hiệu này, đại hán mặt chữ quốc làm sao tin hắn chứ?

- Ai, ta biết rõ các ngươi không tin.

Đường Phong bất đắc dĩ, tâm tư của hắn đến nơi này chỉ để tìm Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, nhưng hắn quên hỏi cách chứng minh thân phận thế nào, nếu không thể chứng minh thân phận, không thể tiến vào Đường Gia Bảo, chẳng lẽ lúc này chính là thời điểm gia tộc so đấu? Những người này đều là đệ tử Đường gia, chẳng lẽ động tay động chân với người nhà? Tuy hiện giờ bọn họ ngăn hắn lại, nhưng đây là chức trách của họ. Huống chi, đại hán mặt chữ quốc này làm việc cẩn thận, không có đắc tội hắn.

- Vị huynh đệ kia.


Đường Phong nhìn đại hán mặt chữ quốc vẫy vẫy tay, hạ giọng nói:

- Ta thật sự là đệ tử Đường gia, tới nơi này tìm một người, ngươi nhất định đã nghe qua, hắn tên là Đường Đỉnh Thiên.

Hai mắt đại hán mặt chữ quốc tỏa sáng, không khỏi ah một tiếng.

Đường Phong đại hỉ, nhìn thần sắc của hắn, còn tưởng đã giải quyết xong, nhưng không ngờ sắc mặt đại hán mặt chữ quốc đại biến, cầm Cửu Nhĩ Bát Hoàn Đao chém tới, trên miệng gọi đồng bọn sau lưng:

- Bắt lại cho ta!

Đám người lập tức vây quanh Đường Phong.

Đường Phong ngạc nhiên, vội vàng triển khai thân pháp, tả xung hữu đột, tuy mấy Địa giai này hắn không đặt vào mắt, nhưng hắn không động thủ đả thương người nào, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

- Những huynh đài này, có chuyện gì từ từ nói.

Đường Phong nhàn nhã tránh né công kích của mấy người này, mở miệng nói.

Không có gì hay nói.

Sau lưng đại hán mặt chữ quốc có Đường gia làm chỗ dựa, tuy thực lực kém Đường Phong, ra tay rất nghiêm túc, chiêu chiêu đánh vào chỗ hiểm của Đường Phong.

- Đường Ngũ Gia đã biến mất từ hai mươi năm trước, hôm nay ngươi tới tìm hắn, chẳng lẽ muốn giỡn mặt người Đường gia chúng ta? Đường gia ta sao có thể để ngươi làm càn như vậy.

Nghe đại hán mặt chữ quốc nói, Đường Phong nghĩ đến một chuyện.

Chuyện Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô trở về Đường gia, chỉ sợ không được tiết lộ ra ngoài, nếu là như vậy, chỉ có một nhóm ít người mới biết được, còn đại hán mặt chữ quốc này không có tư cách biết được.

Mạnh mẽ xông vào! Chỉ trong nháy mắt, Đường Phong đã hạ quyết tâm, không khua môi múa mép đấu khẩu với những người này là vô dụng, vì kế hoạch hôm nay, chính là mạnh mẽ tiến vào Đường Gia Bảo.

- Đắc tội!

Đôi mắt Đường Phong phát lạnh, chuyển thủ thành công, song chưởng đánh ra, chưởng ảnh đầy trời, giống như sấm vang chớp giật, tấn công về phía đại hán mặt chữ quốc.

Sắc mặt đại hán mặt chữ quốc thay đổi, hắn không nghĩ Đường Phong lợi hại như vậy, vốn hắn cảm thấy Đường Phong rất lãnh đạm, không khác gì người bình thường, đối mặt vây công lại có thể né tránh thành thạo, đại hán mặt chữ quốc biết rõ hắn là cao thủ, bây giờ vừa ra tay, cảm thấy mình không có lực phản kháng.

Đại hán mặt chữ quốc cảm thấy mình như bị vô số bàn tay dẫn dắt, thân thể không thể hành động theo ý muốn, khổ tu vài thập niên trong thời khắc này toàn bộ biến thành chê cười.

Người này... Đã đạt tới Thiên giai! Trong lòng đại hán mặt chữ quốc hoảng sợ. Sau một khắc, đám người té xuống đất, tuy chật vật không chịu nổi, nhưng lông tóc không bị tổn thương.

- Thật có lỗi thật có lỗi!

Đường Phong ra vẻ vô tội, cất bước tiến vào Đường Gia Bảo, chưa đi được hai bước, trước mặt đã truyền đến một tiếng quát mắng:

- Người nào dám đến Đường Gia Bảo chúng ta làm càn!


Ngay sau đó, một bóng áo trắng lao tới, một đạo kiếm quang như phiên nhược kinh hồng, đánh tới Đường Phong, công kích chưa tới, kiếm khí lạnh thấu xương đã tới.

Cao thủ! Đường Phong không dám lãnh đạm, chuôi Thiên binh Độc Ảnh có lực sát thương quá lớn, chỉ cần vận công là độc lập tức tràn ra, không thích hợp sử dụng ở đây, bất đắc dĩ lấy một chuôi phi đao ra, vận phi đao làm kiếm, dùng ba chiêu phá kiếm quang.

Đương đương đương ba tiếng, kiếm quang tán đi, Đường Phong điểm hai chân một cái, lui về phía sau.

- Ồ?

Bạch y nhân ngạc nhiên không thôi, thời điểm Đường Phong động thủ, cảnh giới đã không thể che giấu, bạch y nhân kỳ quái, chẳng lẽ Thiên giai hạ phẩm hiện giờ đều có thể thoải mái phá giải công kích của hắn sao. Hắn không truy kích, liếc mắt nhìn bọn người đại hán mặt chữ quốc một cái, cảm giác thân thể của họ một lần.

Trên người bọn người đại hán mặt chữ quốc không có thương thế, xem ra người này không có ác ý với Đường Gia Bảo, hắn không phải là người không nói đạo lý, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, hắn không tiếp tục xuất chiêu.

Cong tay bắn vài đạo kình khí ra, bắn vào người đám người đại hán mặt chữ quốc, cởi bỏ cấm chế trên người họ, sau đó nhìn Đường Phong đứng cách đó mười trượng.

Cho tới bây giờ Đường Phong mới nhìn rõ bộ dáng của người tới, người này tuổi chừng ba mươi, tướng mạo đường đường, công chính. Hơn nữa, người này có một cổ khí thế kỳ quái, cổ khí thế này không xấu, nhìn qua hắn có cảm giác như nhìn thấy một thanh trường kiếm thà gãy không cong.

Có ít người, trời sinh đã có một cổ khí tràng, có thể ảnh hưởng đến người bên cạnh hắn, giống như người trước mặt này.

Đây nhất định là người cương nghị! Trong nội tâm Đường Phong phán đoán. Nhưng hắn không biết người trước mắt này là ai, đêm hôm đó trò chuyện với Đường Đỉnh Thiên không nhiều, Đường Đỉnh Thiên cũng không đề cập đến người trong nhà. Nhưng người này có thực lực Thiên giai thượng phẩm, chắc hẳn địa vị trong Đường gia không thấp.

Trong cảm giác của Đường Phong, người này đã bước một chân vào Linh giai, kém một chút là có thể đột phá, nếu cho hắn cơ hôi, lâu thì mấy năm, nhanh thì nửa năm, là có thể tấn chức Linh giai.

Không hổ là Linh Mạch Chi Địa! Đường Phong cảm khái một tiếng, thực lực cỡ này đặt tại thế tục, đủ để khai tông lập phái.

- Đại thiếu!

Đám người đại hán mặt chữ quốc bò dậy, đứng sau lưng bạch y nhân, sắc mặt đỏ bừng, bản thân bị người ta đánh ngã trước cửa gia môn, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

- Vất vả các ngươi rồi.

Bạch y nhân mỉm cười với đại hắn mặt chữ quốc, bọn người đại hán mặt chữ quốc cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng nói:

- Không khổ cực, không khổ cực!

Đại thiếu? Trong lòng Đường Phong khẽ động, nghĩ thầmchẳng lẽ người này là Đường gia đại thiếu gia? Nếu là như vậy, chẳng lẽ là đường huynh của mình? Lấy niên kỷ của mình, có thể xếp thứ mấy trong đám hậu bối Đường gia đây?

Nhưng Đường gia đại thiếu này rất biết làm người, chỉ mỉm cười, nói một câu đơn giản, đã làm cho lòng người sinh cảm kích, rất biết lôi kéo nhân tâm.

- Vị huynh đài này họ gì?

Đại thiếu mỉm cười nhìn Đường Phong, dùng vẻ tươi cười nói chuyện.

- Ta họ Đường.


Đường Phong đáp.

Đại thiếu cười nói:

- Thật trùng hợp, trong Đường Gia Bảo có tám phần là người họ Đường, người trong cả Linh Mạch Chi Địa, phàm là họ Đường cơ bản là người của Đường Gia Bảo, bất quá thứ cho ta mắt kém vụng về, ta chưa bao giờ nhìn thấy huynh đài bao giờ?

- Ta lần đầu tiên tới đây, đại thiếu chưa gặp qua là phải.

- Xin hỏi huynh đài đến Đường Gia Bảo ta là muốn làm gì, vì sao lại ra tay công kích đệ tử Đường gia ta?

Ngữ khí Đại thiếu lạnh dần, mặc kệ Đường Phong là ai, mặc kệ hắn có làm bọn người đại hán mặt chứ quốc bị thương hay không, chỉ cần dám ra tay công kích đệ tử Đường gia, chính là tát vào mặt Đường gia, thân là Đường gia đại thiếu, hắn phải lấy lại công đạo.

Đường Phong còn chưa trả lời, đại hán mặt chữ quốc đã mở miệng trước:

- Đại thiếu, người là kẻ dối trá, hắn nói mình là đệ tử Đường gia, tới đây tìm Đường Ngũ gia đã mất tích hai mươi năm trước, rõ ràng là mật thám của gia tộc khác, muốn trà trộn vào Đường Gia Bảo chúng ta làm xằng làm bậy, đại thiếu đừng nên bị hắn lừa dối.

Ánh mắt đại thiếu thay đổi, biến hóa tuy nhẹ, nhưng bị Đường Phong nhìn thấy.

Người này hắn đã biết rõ Đường Đỉnh Thiên đã trở lại, trong lòng Đường Phong vui vẻ, nếu thật là như vậy, việc này dễ xử lý hơn rồi.

- Ah, nguyên lai ngươi là... Người đó ah...

Đường gia đại thiếu đột nhiên tươi cười rạng rỡ, biến hóa này làm cho đại hán mặt chữ quốc và Đường Phong sửng sôt.

Vừa nói, đại thiếu tiến lên, khoác vai Đường Phong, dẫn hắn vào bên trong Đường Gia Bảo:

- Tại sao không nói trước một tiếng lại chạy tới đây, ai, thực không dám dấu diếm, từ lúc Ngũ thúc mất tích hai mươi năm trước, đi theo ta, vi huynh mang ngươi trở về gia tộc, trước tiên gặp tộc trưởng rồi nói sau.

Đường Phong không hiểu ra sao, không biết trong hồ lô vị đường huynh này bán thuốc gì, về phần bọn người đại hán mặt chữ quốc, vẫn đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

- Được.

Đường gia đại thiếu xoay người nhìn bọn người đại hán mặt chữ quốc mở miệng nói:

- Vị huynh đệ này là bà con xa của Đường gia, ta cũng vừa gặp mặt lần đầu, nhất thời không nhận ra, các ngươi làm không tệ, sau khi trở về trong tộc đi lãnh mấy miếng Hồi Nguyên Đan, còn nữa, việc lần này không được nói ra ngoài.

Bọn người đại hán mặt chữ quốc gật đầu. Đợi đến lúc Đường gia đại thiếu dẫn Đường Phong đi rồi, bọn người đại hán mặt chữ quốc mới gãi gãi đầu, một người bên cạnh hắn hỏi:

- Lão đại, Đường gia chúng ta có bà con xa sao? Tại sao ta chưa từng nghe qua?

Đại hán mặt chữ quốc trừng trừng mắt:

- Đừng hỏi ta, ta cũng mới nghe lần đầu, nhưng đại thiếu đã nói có, chắc chắn là có.

- Không quản chuyện này nữa, hôm nay trở về phải đi lĩnh Hồi Nguyên Đan.

Nghe được ba chữ Hồi Nguyên Đan, sắc mặt đám người lập tức đại hỉ.

Đường Phong cùng Đường gia đại thiếu sóng vai đi, trên mặt đại thiếu tràn đầy nhiệt tình và bộ dáng tươi cười, thân mật kéo tay Đường Phong, cảm giác này, giống như huynh đệ thất lạc nhiều năm mới gặp lại. Đường Phong cũng rất phối hợp, vẻ mặt tươi cười, ngoại nhân nhìn vào, cảm thấy hai huynh đệ này cảm tình thân thiết.

Kì thực, mượn quần áo làm vật che chắn, Đường Phong chế trụ mệnh môn trên tay đại thiếu, đại thiếu chế trụ mệnh môn trên cổ tay Đường Phong, kình khí hai người phun ra nuốt vào không ngớt, ẩn mà không phát.


Dưới sự dẫn dắt của đại thiếu, hai người tiến vào trong một gian phòng, sau khi đóng kỹ cửa phòng, hai người nhìn nhau, dáng tươi cười trên mặt dần thu liễm.

- Phản ứng không tệ.

Đại thiếu tán thưởng nói, vừa rồi hắn xuất kỳ bất ý chế trụ mệnh môn của Đường Phong, không nghĩ tới Đường Phong cũng làm thế với hắn, vì vậy mà hắn không giãy dụa được.

- Ngươi cũng vậy.

Đường Phong cười mà không như không cười nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Đại thiếu trầm giọng hỏi.

- Vì sao ngươi biết Ngũ thúc của ta đã trở về gia tộc?

- Ta nói ta là đệ tử Đường gia, ngươi lại không tin, còn muốn ta giải thích cái gì?

Đường Phong rất bất đắc dĩ.

- Trong hàng đệ tử Đường gia chúng ta không có ngươi, mà mỗi đệ tử đại tới Thiên giai ta đều nhớ rõ.

- Ta từ thế tục đến, ta là nhi tử của Đường Đỉnh Thiên!

Thần sắc Đường gia đại thiếu khẽ giật mình, thất thanh nói:

- Ngươi nói ngươi là nhi tử của Ngũ thúc? Tín vật đâu?

- Tín vật chó má!

Đường Phong bị phiền chết, tên đại thiếu này lải nhải, giống hệt đàn bà, cũng quá mức cẩn thận.

- Không tín vật muốn ta tin ngươi thế nào được?

Ánh mắt đại thiếu ngưng tụ.

- Đúng.

Đường Phong mở miệng nói:

- Đi theo phụ thân ta hồi tộc còn có mẫu thân của ta Diệp Dĩ Khô, hai người bọn họ một người cầm Khấp Huyết Thương, một người cầm Thủy Hàn Kiếm.

Đại thiếu chau mày, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nhìn một lúc lâu mới yếu ớt hỏi:

- Ngươi thật sự là nhi tử Ngũ thúc?

- Lừa ngươi làm gì?

Mắt Đường Phong trợn trắng.

- Đúng là rồng đến nhà tôm, người một nhà mà lại không biết người một nhà.

Đại thiếu cười ha ha một tiếng, buông mệnh môn Đường Phong ra. Về chuyện Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, cả gia tộc không có bao nhiêu người biết rõ, Đường Phong có thể biết rõ ràng như vậy, chắc chắn không sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui