Đường Phong cười lạnh một tiếng, đẩy mạnh trường kiếm tới trước một chút:
- Ngươi nghĩ ta tin ngươi nói sao?
Nếu như tên này thật sự là người Hạ gia, như tại sao khi Đường Phong nhìn thấy hắn thì hắn lại co giò chạy trốn chứ? Cái này rõ ràng là có tật giật mình, nếu thật sự là người Hạ gia thì không cần phải làm thế. Hơn nữa, lúc Bạch Nguyệt Dung còn ở đó tại sao hắn lại không đi xuống?
Đường Phong làm sao có thể bị mấy lời nói ngây thơ này lừa gạt được? Chỉ có điều Đường Phong cũng rất tò mò về thân phận của người này và thầm đoán có lẽ là người của Hàn gia còn sót lại.
Bất quá cái này cũng có chút không đúng, người Hàn gia đều tu luyện Hàn băng kình khí, mà người này vừa rồi sử dụng thân pháp lại dựa vào phong linh khí.
Hắc ảnh có lẽ cũng biết lí do hắn vừa nói cũng không thể nào gạt được người khác, mắt hắn hiện lên vẻ oán độc và hối hận, hắn thực sự không hiểu được tại sao tên tiểu tử trước mặt này lại có thể phát hiện ra hắn.
Công phu ẩn nấp của hắn ở dưới Linh giai có thể xem như là vô địch, cũng chỉ có Linh giai cao thủ mới có thể nhìn ra một chút.
Tối nay, Bạch Đế Thành xảy ra động tĩnh lớn như thế, tứ quý lực đều hội tụ tại cấm địa của Bạch Đế Thành, tứ quý thành chủ hợp lực mở ra Bạch Đế Cảnh, đều có chấn động cương khí mãnh liệt truyền ra.
Người này thân mang sứ mạng của gia tộc ở bên ngoài tìm kiếm thứ gì đó, tối nay lại vừa vặn đang ở cách Bạch Đế Thành khoảng năm mươi dặm nghỉ ngơi lại cảm nhân được linh khí ba động ở Bạch Đế Thành cho nên mới chạy tới xem. Hắn dựa vào bản lĩnh ẩn nấp của bản thân nên không hề sợ các cao thủ trong Bạch Đế Thành phát hiện ra, dù sao ở thế giới này cũng rất hiếm gặp được Linh giai cao thủ. Hơn nữa tối nay Bạch Đế Thành xảy ra việc lớn như vậy, cũng không có ai chú ý tới hắn cho nên mới khiến hắn nhẹ nhàng đi vào Bạch Đế Thành như vậy.
Nếu là bình thường, mặc dù hắn có thể đi vào Bạch Đế Thành chỉ sợ cũng phải hao phí không ít sức lực và thời gian, làm sao có thể dễ dàng như hôm nay, giống như đi vào hậu hoa viên của nhà hắn như vậy được?
Sau khi hắn chạy tới nơi vừa vặn đúng lúc Hàn đại trưởng lão dẫn theo người Hàn gia làm phản, cho nên hắn bắt đầu ẩn lấp thân hình lẳng lặng quan sát.
Trận chiến này khiến hắn rất hứng thú, mà thực lực của Đường Phong cũng khiến hắn sợ hãi thán phục. Tư chất của hắn cũng đã được xem như rất xuất chúng, dùng hơn ba mươi năm đã đạt tới tiêu chuẩn của Hàn đại trưởng lão, tự nhiên không thể nào bình thường được. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Đường Phong hắn không khỏi cảm thấy thế giới này quả là ngoạ hổ tàng long, không thể khinh thường được.
Khi Lôi Tẩu hùng hổ từ trong Bạch Đế Cảnh giết ra, hắn lại giật mình không thôi.
Bởi vì người khác có thể không phát hiện ra sự tồn tại của hắn nhưng Lôi Tẩu thân là Linh giai cao thủ tự nhiên có thể phát hiện ra. Nhưng chuyện tới nước này rồi, hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động, nếu làm như vậy chỉ tổ làm cho hành tung của hắn sớm bạo lộ ra mà thôi.
Hắn mang theo tâm thần bất an lẳng lặng chờ đợi thật lâu, thẳng đến lúc đám người Bạch Đế Thành người chết thì chết, người đi báo thù thì đi báo thù, chỉ còn lại hai người Đường Phong và Lôi Tẩu.
Mắt thấy hai người này cũng muốn rời đi, hắn không khỏi buôn lỏng một chút chuẩn bị chờ hai người Đường Phong rời đi thì hắn cũng rời đi, đem phát hiện của hắn báo cho gia tộc. Thấy sắp thành công rồi thì ngay thời khắc cuối cùng Đường Phong lại đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào hắn.
Điều này khiến hắn sợ đến hồn phi phách tán, hắn không phải sợ Đường Phong mà là sợ Lôi Tẩu bên cạnh Đường Phong, bởi vì hắn căn bản không có lực phản kháng trước mặt Lôi Tẩu.
Hành tung đã bại lội, trong tình thế nguy cấp hắn cũng bất chấp tất cả vội vàng hướng ra bên ngoài chạy trốn, nhưng vẫn bị Lôi Tẩu cản lại, do đó mới xuất hiện một màn hiện tại.
Trong lòng của hắc ảnh ảo não không thôi, hắn thật sự không ngờ bản thân hắn ở thế giới bên ngoài này cũng có thể gặp được Linh giai cao thủ, nếu không làm sao hắn lại phải chật vật thế này? Dùng tốc độ và thân pháp của hắn, muốn chạy trốn thì dưới Linh giai căn bản không ai có thể ngăn cản được.
Đường Phong nhìn chằm chằm vào hắn, kiếm quang trên tay liên tục chớp loé, trong lòng đã động sát tâm.
Người này hoặc là dư nghiệt của Hàn gia, hoặc là cao thủ của thế lực khác. Mà theo đủ loại biểu hiện suy đoạn thì khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút. Hắn không biết đã ở trên bầu trời quan sát thời gian bao lâu nên mới có thể gọi ra tên của Đường Phong, còn dám giả mạo là người của Hạ gia, nhưng mặc kệ hắn là ai, người này không thể giữ lại được.
Bởi vì hắn đã biết quá nhiều, nghe được quá nhiều, bí mật của Bạch Đế Cảnh chỉ sợ là hắn cũng biết được rồi.
Bất quá người này hiện tại đã bị bắt, Đường Phong ngược lại không cần phải vội vàng giết hắn. Dù nói thế nào thì ở đây cũng là Bạch Đế Thành, Đường Phong cũng xem như là khách nhân ở đay, ít nhất cũng phải đem tên này cho Bạch Nguyệt Dung xem qua. Nếu như Bạch Nguyệt Dung có thể chứng minh hắn không phải là người của Bạch Đế Thành thì đến lúc đó giết hắn cũng không muộn.
Nghĩ tới đây, Đường Phong liền hạ kiếm xuống.
Hắc ảnh thấy Đường Phong có vẻ hoà hoãn, không khỏi buông lỏng một chút, nếu tên tiểu tử này không hỏi gì mà cứ một kiếm đâm mình chỉ chết cũng quá oan uổng rồi. Lúc này tuy hắn không dám phản kháng nhưng có thể khẳng định là tính mạng không cần phải lo lắng nữa, cho nên hắn âm lãnh nói:
- Đường Phong, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thả ta ra, nếu không tai ương sẽ ập đến Bạch Đế Thành này đó!
Tên này vừa nói xong, khoé mắt Đường Phong không khỏi giật giật mấy cái, nhìn chằm chằm vào tên này. Lôi Tẩu đột nhiên giơ một chưởng lên vỗ cái chát lên ót của tên này khiến hắng đầu váng mắt hoa lên.
- Còn rất cuồng vọng a!
Lôi Tẩu bực mình nói.
Hắc ảnh giận dữ nhưng không dám nói gì, chỉ có thể hằm hằm nhìn Lôi Tẩu, há miệng thở phì phò, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng rốp rốp. Nhưng hiện giờ hắn đang là tù nhân, toàn thân yết huyệt đều bị phi đao phong bế, cương khí không vận chuyển được, cho nên đối mặt với một cao thủ Linh giai hắn có thể làm gì được?
Trừng mắt nhìn Lôi Tẩu một hồi, hắc ảnh lại tức giận nói:
- Đừng cho rằng ngươi là Linh giai thì đã là vô địch thiên hạ, đợi tiền bối trong tộc ta tìm đến sẽ khiến ngươi chết không yên lành!
Đường Phong nhìn tên này rồi nói:
- Xem ra, các hạ là đến từ một tiểu linh giới a!
Hắc ảnh biết mình vừa rồi đã lỡ lời nên khi nghe Đường Phong nói hắn quay đầu đi chỗ khác không nói không rằng.
Bất quá Đường Phong cũng không để ý, hắn cũng đã đại khái đoán được thân phận của tên này rồi, nhất định là tới từ một tiểu thiên địa giống như Bạch Đế Cảnh, mà gia tộc của hắn chỉ sợ là cũng có Linh giai cao thủ nếu không làm sao dám nói với Lôi Tẩu như thế?
Bất luận cái bí mật gì ở trước mặt Đường Phong cũng không còn là bí mật nữa, hắn không nói, Đường Phong tự nhiên cũng có biện pháp biết được. Chỉ cần giết hắn, cô động âm hồn của hắn ra liền có thể biết được tất cả.
Cho nên Đường Phong cũng không ép hỏi làm gì, chỉ phong toả toàn thân yếu huyệt của hắn, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra một sợi dây trói gô hắn lại rồi kéo hắn theo tìm một căn phòng tạm thời nghỉ ngơi một đêm.
Hắc ảnh phiền muộn tới cực điểm, hắn dù sao cũng là một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, đã bao giờ bị người ta trói như thế này? Nhưng hôm nay lại bị lật thuyền trong mương, đi ra ngoài không xem ngày rồi, như không lại tới cái địa phương này còn đụng phải một tên Linh giai cao thủ.
Hắn muốn chạy trốn nhưng Đường Phong lại đang ngồi một bên, hơi có chút dị động là có thể khiến Đường Phong phát giác.
Càng muốn hộc máu là tên Linh giai cao thủ cũng không hề nghỉ ngơi mà ngồi ngay đối diện hắn, liên tục hỏi này hỏi nọ không ngừng, mà những câu hắn hỏi đều là những câu rất ngốc nghếch, mình không để ý hắn mà hắn vẫn cứ một mình lầu bầu nói mãi không ngừng!
Nếu có thể, hắc ảnh chỉ muốn đem tên Linh giai này bầm thây vạn đoạn, rồi sau đó đem Đường Phong ngũ mã phanh thay mới giải toả được sự sỉ nhục tối này.
Một đêm này, âm thanh đánh giết trong Bạch Đế Thành không hề gián đoạn chút nào.
Phàm là người Hàn gia tham dự vào lần phản loạn này đều bị thanh lý sạch sẽ. Hàn gia không còn Thiên giai cao thủ toạ trấn thì cản bản không phải là đối thủ của các gia tộc khác liên thủ lại.
Trong vòng một đêm, mấy ngàn tộc nhân của Hàn gia bị giết gần một ngàn, mặc dù vẫn có cá lọt lưới nhưng cũng không đủ tạo nên bao nhiêu sóng gió. Mà càng nhiều là tộc nhân không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ cứ u u mê mê nhìn tràng cảnh chém giết mà không biết nên làm cái gì.
Dù sao thực lực của họ quá thấp, cao tầng Hàn gia không có khả năng đem tất cả kế hoạch nói cho mọi người.
Một đêm trôi qua, Bạch Đế Thành máu chảy thành sông, tiếng chém giết cũng dần lắng xuống, đợi đến lúc bình minh thì đã hoàn toàn yên ắng. Mấy đại gia tộc sau một đêm chiến đấu cũng rất mệt mỏi, nhưng không có ai nghỉ ngơi mà tiếp tục thanh lý dấu vết chiến đấu đêm qua, và quản lý đám Hàn gia đang không hiểu chuyện gì xảy ra kia.
Dù sao nhìn tộc nhân của mình bị giết, hơn nữa kẻ giết lại là những gia tộc khác đã chung sống với mình không ít năm, nếu không có lý do xác đáng thì khó làm họ yên lòng.
Bất quá đến lúc này cũng đã có nhiều người biết được nguyên do, cao thủ cao tầng Hàn gia dưới sự dẫn dắt của Hàn đại trưởng lão phát động công kích tới các gia tộc khác, thậm chí còn muốn giết thành chủ ý đồ làm phản, độc bá Bạch Đế Thành, còn âm thầm hạ độc đối với những người của gia tộc khác. Bạch Nguyệt Dung bị bức tới đường cùng mới dẫn người phản kích chém giết đám phản loạn Hàn gia này.
Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm ... không lâu sau thì tất cả người còn sót lai của Hàn gia đều đã biết được. Mặc dù bọn họ còn có chút không tin tưởng Hàn đại trưởng lão làm như vậy nhưng sự thật bày ra trước mặt họ muốn không tin cũng không được.
Thẳng đến lúc hừng đông, Bạch Nguyệt Dung mới mang thần hình mệt mỏi của mình đi cáo tri chân tướng cho bọn họ khiến cả đám ôm nhau khóc rống lên.
Hàn gia cao tầng bất nhân làm sao có thể trách người khác bất nghĩa? Đại đa số người tham gia phản loạn đều đã bị càn quét sạch sẽ, chỉ còn lại những người này là không biết ất giáp gì.
Bạch Nguyệt Dung và mấy người Dương Xuân cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, mặc dù nói Hàn đại trưởng lão làm sao nhưng những người này đều là vô tội, mấy người Bạch Nguyệt Dung làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với họ?
Nhưng làm sao để an trí đám người này lại là một chuyện hết sức phiền toái, ai cũng không dám cam đoan trong đám người này không có phần tử phản loạn còn sót lại, ai cũng không dám cam đoan đám người này ngày sau có thể không dâng lên tâm tư muốn báo thù!
Cuối cùng Bạch Nguyệt Dung chỉ có thể cắn răng đem toàn bộ người Hàn gia đuổi đi, tuy không giết họ nhưng lại trục xuất tất cả ra khỏi Bạch Đế Thành. Làm như vậy Bạch Nguyệt Dung tuy vẫn còn chút lòng dạ đàn bà nhưng cũng đã hiện ra một chút quyết đoán.
Đã không muốn giết, cũng không dám lưu lại thì chỉ có nước đuổi bọn họ đi thôi, về phần say này bọn họ muốn tới báo thù thì Bạch Đế Thành cứ nghênh chiến là được.
Đương nhiên những người biết về sự tồn tại của Bạch Đế Cảnh trong đám người này đều phải lưu lại, bí mật này tuyệt đối không được lộ ra ngoài.
Lần náo động này của Bạch Đế Thành mất hết năm ngày thời gian. Trong năm ngày này, Đường Phong mấy lần muốn nói từ biệt với Bạch Nguyệt Dung rồi thuận tiện đem tên hắc y nhân mình và Lôi Tẩu bắt được giao cho nàng thẩm tra thân phận luôn nhưng khi thấy nàng lúc nào cũng tất bật Đường Phong cũng không đành quấy rầy nàng, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nhưng ngày thứ ba sau khi phản loạn xảy ra, Bạch Tiểu Lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Phong khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Hàn đại trưởng lão không phải nói Bạch Tiểu Lại đã được bí mật mang tới Thiên Tú Tông rồi sao? Hơn nữa trước khi Đường Phong tiến vào Bạch Đế Cảnh đám người Dương Xuân cũng nói sẽ làm như vậy mà!
Thế nhưng nhìn cô gái xinh đẹp mỉm cười nhẹ nhàng đứng trước mặt mình, không phải Bạch Tiểu Lại thì còn là ai nữa?
Từ biệt đã nhiều ngày, cho nên hai người có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Sau một phen thăm hỏi, Đường Phong mới biết sau khi hắn đi vào Bạch Đế Cảnh không lâu, Bạch Tiểu Lại lại không muốn rời đi nhưng mấy người Dương Xuân lại sợ đám người Hàn gia bức bách, cho nên liền để cho Bạch Tùng Tùng giả trang thành Bạch Tiểu Lại dùng kế ve sầu thoát xác đi ra ngoài Bạch Đế Thành, nhưng Bạch Tiểu Lại thật ra vẫn còn ở lại trong Bạch Đế Thành chờ đến khi đại cục đã định nàng mới đi ra gặp Đường Phong.
Tên hắc y nhân bị trói gô một bên thấy hai người tình chàng ý thiếp thì tức tối, hậm hực nói:
- Tiểu tử ngươi hảo hảo mà hưởng thụ khoảng thời gian này đi, ngươi dám đem ta trói ở đây, chờ trưởng bối trong tộc ta đến đây thì cũng chính là tử kỳ của các ngươi!
- Câm miệng!
Lôi Tẩu quất một tát khiến cho tên này lảo đảo thiếu chút nằm bẹp dưới đất.
- Lại tỷ, ta giới thiệu một chút, đây là Ngưu huynh ta gặp trong kia, đã giúp ta không ít chuyện!
Đường Phong thật sự không biết xưng hô thế nào với Lôi Tẩu, mà tên này vẫn cứ một mực tự xưng là lão Ngưu nên chỉ có thể gọi là Ngưu huynh.
Bạch Tiểu Lại thi lễ, ôn nhu nói:
- Tiểu Lại bái kiến huynh trưởng.
Nàng tự nhiên cũng lấy bối phận như Đường Phong xưng hô, hơn nữa nàng là một nữ tử cũng không thể xưng người ta là Ngưu huynh được, nên đổi thành huynh trưởng thay thế.
Lôi Tẩu gật đầu, mỉm cười dùng thanh âm như sấm rền nói:
- Ánh mắt của Phong lão đệ quá tốt, đệ muội quả là tiểu bì ... khục khục nữ tử xinh đẹp, chỉ sợ trên đời này không mấy người có thể sánh cùng được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...