Bốn đại nội thành bao quanh một giải đất trung tâm. chỗ đó chính là nơi ở của Bạch gia, mà bốn nội thành, giống như chúng tinh ủng nguyệt, đều lấy Bạch gia làm trung ương.
Không bao lâu, ba người đi tới chỗ ở của Bạch Tiểu Lại.
Bạch Tiểu Lại sớm đã truyền đạt chỉ thị cho thị nữ, thấy Hàn Hàng Trần cũng không hỏi nhiều, dẫn mấy người bọn họ đi vào.
Xuyên qua vài tòa nhà, mọi người đi tới một đình viện, trong sân, có một bàn đá có hai nữ tử đang ngồi, một trong số đó chính là Bạch Tiểu Lại, mà nữ tử ngồi bên cạnh có thân hình nhỏ hơn Bạch Tiểu Lại, là tiểu thư Hạ gia, Hạ Chỉ Mộng.
Mà phía sau hai người, có một người cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ hồng, Bạch Tử Nho.
Trong nháy mắt khi Đường Phong thấy Bạch Tiểu Lại, thể xác và tinh thần phi thường bình tĩnh, dung nhan hai năm xa cách giờ đang ở trước mặt mình, nhưng lại không có cảm giác hưng phấn và kích động, ngược lại giống như nàng đang ngồi đó, đợi chính mình đến rước đi.
Đường Phong cũng không vội vã tiến lên nhận nhau, mà đem chiếc mũ của gã sai vặt kéo thấp xuống một chút, đi sau lưng Hàn Hàng Trần.
Mấy người bọn họ đã đến nơi, Bạch Tiểu Lại hiển nhiên đã chú ý đến, có điều Bạch Tiểu Lại không nhìn đến một lần, ngược lại Hạ Chỉ Mộng liếc mắt nhìn Hàn Hàng Trần bĩu môi, vẻ mặt rất chán ghét hắn.
Ánh mắt Bạch Tử Nho như phóng hỏa, sau khi hắn thấy hai hàng nước mắt của sư muội, thiếu chút nữa nhịn không được xông tới. Đúng lúc đó Bạch Tùng Tùng truyền cho sư huynh một ánh mắt bảo hắn an tâm, lúc này hắn mới bình tĩnh lại.
Hàn Hàng Trần đi trước, phong phạm nho nhã, trên mặt treo một nụ cười, nói:
- Bái kiến Bạch sư tỷ, không gặp một thời gian, thực lực Bạch sư tỷ tăng tiến rất nhiều, làm cho sư đệ ta đây cảm thán không thôi.
Bạch Tiểu Lại gật nhẹ đầu, nói:
- Ngồi đi.
Thời điểm nói chuyện nàng cũng chẳng liếc nhìn Hàn Hàng Trần lấy một lần, trong ánh mắt Hàn Hàng Trần ánh lên vẻ hung ác nham hiểm, quay đầu nhìn Hạ Chỉ Mộng, cười nói:
- Chỉ Mộng muội muội cũng ở đây, chắc hẳn tìm Bạch sư tỷ nói chuyện phiếm phải không?
- Hừ.
Hạ Chỉ Mộng không cho hắn chút mặt mũi, lỗ mũi hừ lạnh một cái, hùng hổ dọa người nói:
- Hàn Hàng Trần, ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi có dẫn một thị nữ đi phải không?
- Ân, có việc này.
Hàn Hàng Trần cũng không phủ nhận, dù sao Bạch Tùng Tùng đang đứng phía sau lưng hắn, chỉ mỉm cười nói:
- Mấy thị nữ của ta không được linh hoạt, làm việc khiến ta không hài lòng, cho nên muốn tìm một người thông minh nhanh nhẹn hơn một chút!
- Vì mong muốn chiếm làm của riêng cho mình, liền cưỡng ép chia lìa một đôi tình nhân, cũng chỉ có Hàn Hàng Trần ngươi mới làm được, huống chi, họ là hạ nhân của Bạch gia, ngươi dựa vào cái gì mà mang họ đi, Bạch Đế thành đã trở thành họ Hàn từ khi nào vậy?
Hạ Chỉ Mộng lạnh lùng hỏi hắn, trực tiếp chụp mũ tạo phản cho Hàn Hàng Trần.
Hàn Hàng Trần cũng rùng mình, hắn biết rõ tính tình của người Hạ gia không được tốt lắm, nhất là vị Hạ gia tiểu công chúa này, tính tình rất táo bạo, lại nói công pháp tu luyện của hai nhà, một băng một hỏa, giao tình vốn không tốt lắm, hiện tại Hạ Chỉ Mộng mở miệng ép hỏi, lộ ra thanh thế rất dọa người.
Hàn Hàng Trần vội vàng nói:
- Bạch Đế thành là sỡ hữu của ngũ đại gia tộc chúng ta, đương nhiên trong đó có họ Hàn. Chỉ Mộng muội muội nói lời này, Trần ca ca ta không thể hiểu nổi, nếu để cho mấy vị trưởng lão trong nhà biết được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân ta.
Hạ Chỉ Mộng đứng dậy, một ngón tay trắng nõn như tuyết đánh lên bàn đá, phát ra tiếng vang ầm ầm, nghiêm túc nói:
- Bạch Đế thành là của Bạch gia, Dương Hạ Thu Hàn chỉ là tùy tùng mà thôi, hiện tại Bạch gia không có nam tử, những loại tôm tép các ngươi bắt đầu làm loạn rồi, không sợ làm nhục thanh danh của tổ tiên hay sao?
Cô nàng này nói chuyện không lưu tình chút nào, lời nói rất nghiêm trọng, Đường Phong nghe được trong lòng rất thoải mái, không khỏi sinh ra hảo cảm với nàng.
Hàn Hàng Trần có chút căm tức, nghĩ thầm Hạ gia cùng Bạch gia giống nhau, đều không có nam tự, tự nhiên không có tâm tư ngấp nghé Bạch Đế thành, thật sự đứng nói chuyện rất mỏi chân. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, nói:
- Chỉ Mộng muội muội, trước khi nói chuyện phải suy nghĩ kỹ một chút là ngươi đang nói gì, nếu không, họa đều từ miệng mà ra.
- Ngươi uy hiếp ta?
Hạ Chỉ Mộng đứng phất dậy.
- Đừng cãi nhau nữa.
Bạch Tiểu Lại rốt cuộc cũng mở miệng nói một câu.
- Hôm nay không phải lúc nói chuyện này, Hàn Hàng Trần, ta gọi ngươi tới đây cũng là chuyện của hai vị sư điệt này thôi.
Dừng lại một chút, Bạch Tiểu Lại nói tiếp:
- Thị nữ Hàn gia rất đông, bên người sư đệ cũng không thiếu một người như vậy, sư điệt của ta tay chân không lanh lợi, nếu ngươi giữ bên người chỉ sợ làm chướng mắt ngươi, xin sư đệ giơ cao đánh khẽ cho nàng rời đi, cho nàng đoàn tụ với người mình thương, coi như làm một chuyện tốt.
Bạch Tiểu Lại mắng chửi người không thô tục chút nào, nói rõ nếu Hàn Hàng Trần không thả người, chính là đang làm chuyện xấu.
Hàn Hàng Trần mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Lại nói:
- Đây là sư tỷ cầu ta phải không?
Bạch Tiểu Lại nhướng mày, trên mặt lộ vẻ không thích, lạnh nhạt nói:
- Sư đệ nên biết rõ, hai người này là đệ tử Bạch gia ta, ngươi cưỡng ép chia rẽ bọn họ, cũng không phải trong lòng bọn họ muốn đi theo ngươi.
Thời điểm nói lời này, trên mặt Bạch Tiểu Lại hiện ra một vòng đỏ ửng, hiển nhiên đang nhớ đến chuyện của mình.
Vẻ hung ác nham hiểm trên mặt của Hàn Hàng Trần nhiều thêm, hùng hổ dọa người nói:
- Hàng đêm sư đệ luôn tưởng nhớ đến sư tỷ, cũng cảm nhận được sự thống khổ trong lòng của sư tỷ, chẳng lẽ sư tỷ không nhìn thấy chân tình của ta dành cho sư tỷ mấy năm nay hay sao?
- Không biết xấu hổ.
Hạ Chỉ Mộng hoàn toàn không cố kỵ thân phận nữ nhân của mình, muốn làm Hàn Hàng Trần mất mặt, nói:
- Người ta yêu thương nhau, tình chàng ý thiếp, ngươi làm thế có ý gì? Định dựa vào thủ đoạn ti tiện của mình uy hiếp Tiểu Lại tỷ tỷ sao? Nếu hôm nay Tiểu Lại tỷ tỷ không đáp ứng ngươi, ngươi sẽ không thả người phải không?
- Hạ Chỉ Mộng.
Công phu hàm dưỡng của Hàn Hàng Trần có chút nhịn không được, ánh mắt như phóng hỏa nhìn Hạ gia tiểu thư, hôm nay nữ nhân này nhiều lần đối nghịch với mình, làm cho hắn phẫn nộ thật sự, đổi lại là người khác, hắn đã một chưởng đánh chết rồi, chỉ vì cố kỵ nàng là người Hạ gia, có thân phận địa vị giống mình.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, ai cũng không sợ ai, tràng diện lúc này có chút giương cung bạt kiếm.
Đường Phong âm thầm lắc đầu, tên Hàn Hàng Trần này, khí độ quá kém, lại động can qua so đo với một người con gái, khó trách Lại tỷ không nhìn hắn vào mắt.
Thời điểm hai người nhìn nhau, bên ngoài lại đi tới hai người trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, người đầu tiên bước vào cầm một cây quạt xếp, giả dạng hình tượng của mình phong lưu phóng khoáng, trên người mang theo hình tượng ấm áp như mặt trời tháng ba, mà phía sau hắn, chính là một người mập mạp, tuy tên mập mạp này trẻ tuổi, bụng hắn bị phệ, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, khuôn mặt to lớn như bị dồn lại với nhau, nhưng trên người tên mập này lại toát ra vẻ phiêu dật nhẹ nhàng, cảm giác quái dị nói không nên lời, ngay cả lúc đi bộ pháp của hắn giống như cự trọng nhược khinh, hoàn toàn nhìn không ra hắn rất mập mạp nặng nề.
Người trẻ tuổi đi vào đầu tiên đi tới bên này, cười một tiếng nói:
- A, Hàn lão đệ tới sớm quá.
- Dương Cảnh Thái.
Thoáng cái sắc mặt Hàn Hàng Trần trầm xuống, chẳng những Dương thiếu gia đến, mà ngay cả Thu thiếu gia Thu Phong cũng đến.
Nơi ở của Bạch Tiểu Lại, chưa bao giờ để cho nhiều nam đệ tử tiến vào, lần này chẳng những Hàn Hàng Trần đến, ngay cả nam tử đích truyền của hai nhà khác cũng đến, nếu nói không được Bạch Tiểu Lại cho phép, Hàn Hàng Trần không cách nào tin tưởng.
Lại tính cả Hạ tiểu thư, như vậy một đời trẻ tuổi của ngũ đại gia tộc Bạch Đế thành đều ở đây, nàng muốn bọn họ tụ tập lại ở đây, muốn làm gì đây? Hàn Hàng Trần có chút âm trầm bất định nhìn Bạch Tiểu Lại, mà Bạch Tiểu Lại như cũ không bận tâm, chỉ thản nhiên nói:
- Trước mời hai vị ngồi xuống.
Dương Cảnh Thái đem quạt xếp thu lại, vui cười liếc nhìn Hạ Chỉ Mộng, ngồi ở bên cạnh là Thu Phong mập mạp, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, sau khi ngồi xuống ôm quyền chào bốn phía, nói:
- Lại sư tỷ hảo, Chỉ Mộng muội muội hảo, Hàn lão đệ hảo.
Nếu không có cương khí trấn động từ trên người hắn tản ra, người khác nhìn vào khuôn mặt của hắn lúc này lại tưởng hắn là thương nhân.
- Hôm nay cho gọi toàn bộ các ngươi tới, thứ nhất là muốn giúp hai vị sư điệt của ta đoàn tụ với nhau. Thứ hai là muốn mượn cơ hội này nói cho các ngươi một chuyện.
Vẻ ửng đỏ trên mặt Tiểu Lại càng nhiều, Hàn Hàng Tràn nhìn như mê như say, mà tên Thu Phong kia lúc này nhìn giống như một đầu heo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Lại.
Bất quá Đường Phong nhạy cảm phát hiện, trong đôi mắt ti hí của tên mập mạp này không có chút thần sắc dâm ô nào, ngược lợi lúc nhìn Bạch Tiểu Lại, mượn thịt trên mí mắt che dấu, thỉnh thoảng mắt đi mày lại với Hạ Chỉ Mộng.
Mập mạp này có chút ý tứ.
- Sư tỷ có chuyện gì nói ra đừng ngại, nếu chúng ta có thể hỗ trợ, dù phải lên núi đao biển lửa, quyết không từ nan.
Dương Cảnh Thái tranh thủ vỗ ngực nói.
- Chuyện cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn thông báo cho các ngươi một chuyện.
Bạch Tiểu Lại ngẩng đầu lên nói:
- Lời đồn đãi về chuyện của Tiểu Lại cùng Đường Phong suốt hai năm qua, chắc hẳn các ngươi cũng biết và nghi hoặc, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì có phải không?
Sắc mặt mấy tên nam nhân nghiêm túc, xác thực bọn họ đã nghe đồn, nhưng người trong cuộc là Bạch Tiểu Lại và thành chủ Bạch Nguyệt Dung chưa từng mở miệng xác nhận.
- Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chính là muốn nói cho các ngươi biết, lời đồn về việc trong lòng Tiểu Lại có nam nhân là chính xác, chính là Thiên Tú Đường Phong. Cho nên tâm ý của các vị sư đệ, Tiểu Lại tâm lĩnh. Chỉ mong muốn sau này không vì chuyện này mà phát sinh chuyện không tốt đẹp, Tiểu Lại không muốn vì chuyện này có người bị phiền nhiễu.
Trong lòng Đường Phong rất ấm áp, đã hai năm rồi a, hai năm nay mình chưa từng nhìn thấy mặt Lại tỷ một lần, thậm chí còn không nghe nói qua, nhưng dù vậy, cảm giác nhớ nhung da diết khắc cốt ghi tâm này chưa nhạt phai chút nào.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dương Cảnh Thái rất khó xem, trán Hàn Hàng Trần nổi đầy gân xanh, duy chỉ có tên mập mạp kia, đột nhiên gào khóc, trên mặt tràn đầy nước mắt nưới mũi nói:
- Tiểu Lại sư tỷ, sao ngươi không dùng một búa đóng đinh lên Thu Phong ta đi, bản thân ta rất ngưỡng mộ ngươi, về sau ngươi gả cho người khác, Thu Phong ta biết sống thế nào? Ta đem Thu Phong Vũ Lộ Đan trân tàng của Thu gia ta tích góp được tặng cho ngươi, ngươi không gả cho tên Đường Phong kia được không?
Mập mạp này làm bộ làm tịch, lời nói buồn cười vô cùng, giống như tiểu hài tử bị người khác cướp đi món đồ chơi ưa thích, Hạ Chỉ Mộng nghe thấy nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm lát nữa sẽ cho tên mập mạp này đẹp mặt, cho dù diễn trò, cũng không nên làm giống thật như vậy chứ.
- Thu Phong Vũ Lộ Đan.
Hàn Hàng Trần đột nhiên biến sắc, trong mắt toát ra vẻ tham lam, đây chính là cực phẩm linh đan, nghe đồn sau khi ăn xong, có thể trợ giúp người tu luyện cảm ngộ Thiên Đạo, nếu tư chất tốt, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không phải không được.
Thiên giai cao thủ không nhiều lắm, thế nhưng cũng không ít, nhưng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chân chính, lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, cũng dừng lại trước cửa cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hoàn toàn không thể nhìn toàn cảnh.
Mà linh đan này, cũng chỉ Thiên giai cao thủ có tư cách phục dụng, một khi lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện ngày sau sẽ làm chơi ăn thật, do đó Hàn Hàng Trần rất động tâm, trong cả Bạch Đế thành cũng chỉ có Thu gia có một khỏa như vậy mà thôi.
Dương Cảnh Thái là người thiếu kiên nhẫn, hắn vốn cười nhạo trò hề của Thu Phong, nhưng khi nghe nói đến Thu Phong Vũ Lộ Đan, trong nội tâm cũng sốt ruột, mở miệng nói:
- Tiểu Lại sư tỷ, nếu ngươi gả vào Dương gia, Dương gia ta sẽ cho hai vị trưởng lão thọ dương sắp hết, đem công lực tinh thuần vài chục năm truyền hết cho ngươi, lại phối hợp với công pháp độc môn của Dương gia chúng ta, trong thời gian hai năm đạt tới Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong không phải là vấn đề gì khó.
- Ngu ngốc.
Hàn Hàng Trần nghiến răng nghiến lợi, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển như thế này, ở nơi này lấy vui vẻ của mỹ nữ sao? Rõ ràng là đang so sánh xem sính lễ của ai nặng hơn, tục khí mười phần a.
Chuyện cho tới bây giờ, dù Hàn Hàng Trần không muốn cũng không được, chỉ có thể kiên trì mở miệng nói:
- Hàn gia ta cũng không có linh đan cùng trưởng lão sắp qua đời, nhưng lại có một trương Vạn Niên Hàn Ngọc Sàng, nếu ngồi trên đó tu luyện, sẽ nhanh hơn bất luận linh đan diệu dược gì.
Đường Phong không khỏi xoa xoa trán của mình, nghĩ thầm đây chính là thế lực đệ nhất của Lý Đường a, mỗi gia tộc đều cất giữ một ít bảo bối lợi hại, không biết Hạ gia cùng Bạch gia cất giữ bảo bối gì?
Sau khi nghe được lời nói của ba người, Bạch Tiểu Lại cau mày, trầm giọng nói:
- Ta nói rồi, cả đời này, trong nội tâm của ta chỉ có một nam nhân, các vị sư đệ có làm gì cũng vô dụng, nếu không thể cùng nam nhân của mình tương kiến, cho dù có được trân bảo thì cũng để làm gì chứ?
Đường Phong hít sâu một hơi, biết rõ hiện tại không phải kìm chế, nếu bước lên phía trước nhận nhau, chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận đưa đến rất nhiều phiền toái, nhưng hiện tại, cho dù có đối mặt với cả thiên hạ, Đường Phong cũng vui vẻ đón nhận.
Nghĩ đến đây, Đường Phong cũng bỏ cái mũ sai vặt trên đầu mình xuống, đi về phía trước một bước, ngoài miệng cười nhẹ nhàng nói:
- Một đám ngu xuẩn, một nữ nhân cũng không câu dẫn dược, xem ta đây.
Mấy tên nam nhân mặt dày mày dạn nịnh nọt nữ nhân của mình trước mặt mình, Đường Phong cũng có chút ghen ghét, mở miệng mắng một câu ngu xuẩn không chút lưu tình.
Lời này vừa ra khỏi miệng, giống như giọt nước tràn ly, lập tức làm cho mọi người ở đây nổi điên lên.
Dương Cảnh Thái căm tức vạn phần, đây là nơi người trẻ tuổi mấy đại gia tộc Bạch Đế thành gặp mặt nhau, trao đổi sự tình không đến mức thô tục, cũng không biết thế nào, bị tên mập mạp Thu Phong lẫn lộn một phen, ba tên nam nhân vì sự nghiệp chinh phục nữ nhân của mình, bắt đầu mở miệng ganh đua sính lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...