Mới vừa rồi Đường Phong còn có chút nghi hoặc từ đâu nhảy ra mấy tên này, bây giờ nghe hắn nói như vậy, hắn mới hiểu được. Thời điểm vào thành cùng với Linh Khiếp Nhan, ở trong thành giết vài tên trẻ tuổi ngang ngược. Lúc ấy động thủ xong lập tức đi ngay, nhưng trong nội thành không phải không có người chứng kiến.
Linh Khiếp Nhan quá dễ làm cho người khác chú ý, muốn người khác không biết cũng khó khăn. Biết Vũ Hiên có xung đột với bọn họ, sau đó đột nhiên tử vong, trưởng bối của bọn Vũ Hiên cũng lần theo tung tích tìm đến.
Bọn hắn vốn định tới Nhất Đao Môn chúc mừng, nhưng không có thời gian, đành phải ở lại trong nội thành, thuận tuận mua sắm chút đồ vật để làm lễ vật, không ai ngờ tới, quý công tử của các thế lực này đi du ngoạn trong thành không đến nửa canh giời thì gặp độc thủ?
Chuyện như vậy có mấy ai bỏ qua? Tự nhiên là phải tìm cho ra hung thủ báo thù cho bọn vãn bối, sau khi đuổi theo tới Nhất Đao Môn, vừa vặn gặp Đường Phong và Linh Khiếp Nhan gây náo động cực lớn, Tứ trưởng lão thấy mấy người này tự nhiên không dám lãnh đạm, sau khi biết mấy người bọn họ đến tìm Đường Phong báo thù, tự nhiên dẫn bọn họ tới đây, bằng một mình hắn không thể ngăn được phẫn nộ của các cao thủ, chỉ có thể thuận theo ý của bọn họ mà thôi.
Không nghĩ tới, đến quá đúng lúc, nếu chậm một chút, bọn người Liễu Trần Phong có khả năng bị giết chết.
Đường Phong thầm nghĩ, đây gọi là giết nhỏ thì già ra mặt. Hắn cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Đích thực là ta giết.
- Tốt, tiểu tử ngươi quá ngang ngược.
Tông chủ Tiền Tông cắn răng nói:
- Tôn nhi của ta không có thù oán với ngươi, tại sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy!
- Tính cách của cháu mình, ngươi còn không rõ hơn ta sao? Chạy tới đây hỏi ta làm gì? Dù hôm nay ta không giết hắn, ngày khác cũng sẽ có người giết hắn.
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt mấy lão già Thiên giai cao thủ mới tới rất khó coi, tính cách công tử nhà mình bọn họ tự nhiên rất rõ ràng, từ nhỏ đến lớn bọn họ được nuông chiều thành hư, có chút ngang ngược, chuyện xấu đã làm không ít. Nhưng bọn họ còn trẻ tuổi mà, thời điểm trẻ tuổi ai không mắc phải sai lầm chứ? Nhưng dù có phạm phải thiên đại sai lầm, tội cũng không đáng chết! Ma đầu trước mặt là người đã giết cháu của mấy người bọn họ, bọn họ không có khả năng từ bỏ ý đồ.
Đường Phong lại cười lạnh một tiếng, mãnh hổ tuy đáng sợ, nhưng người dưỡng hổ càng đáng sợ hơn! Đây là tôn nhi của họ, chắc chắn cũng cá mè một lứa, trong thấy cô nương xin đẹp liền cưỡng ép bắt về nhà làm nô lệ, đích thực là khi nam bá nữ mà.
Liễu Trần Phong phẫn nộ quát một tiếng:
- Ma đầu, chớ có ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen.
Sau khi nói xong, lại nhìn vị tông chủ Tiền Tông Vũ Dương Sơn nói:
- Vũ tiền bối, không nên hơn thua miệng lưỡi với tiểu tử này, thực lực tiểu tử này mạnh mẽ, tiểu cô nương bên kia cũng không thể kinh thường, hôm nay chúng ta đồng loạt ra tay, cho dù phải gánh tiếng xấu ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng phải thay trời hành đạo, tru sát tên ác ma bại hoại tội ác chồng chất này.
Liễu Trần Phong chính nghĩa nghiêm nghị nói một tiếng, nói năng đầy khí phách, trên mặt lộ ra ánh sáng chính nghĩa sáng chói. Cũng không biết hắn che dấu dã tâm gì, hoàn toàn không nhắc nhở cho mấy người bọn họ, hai người trước mặt họ là hai Thiên giai thượng phẩm cao thủ.
Cương khí của lão đầu mạnh mẽ tỏa ra, gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt.
Tuy hắn không biết thực lực Đường Phong như thế nào, nhưng trên mặt đất chết nhiều người như vậy, mà Đường Phong lông tóc không tổn hao, từ điểm này mà xét, thực lực Đường Phong hẳn không quá thấp, nếu không, không thể giết nhiều người như vậy. Đều là người sống bảy tám chục tuổi, một chút nhãn lực này hẳn chắc chắn phải có, gừng càng già càng cay mà.
Mặc khác đám Thiên giai cao thủ của Thiên Địa Tông cũng nói:
- Ma đầu, ngươi còn lời gì để nói, nếu như ngươi còn có chút lương tri, hiện tại tạ lỗi trước mặt chúng ta, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.
Đường Phong cười ha hả một tiếng, nói:
- Muốn đánh cứ đánh, lấy cớ đường hoàng như vậy làm gì, ta cũng không ngại các ngươi tiến lên cùng lúc! Chỉ cần hôm nay ta giết các ngươi, chuyện mười người các ngươi liên thủ đối phó ta một người không đến hai mươi tuổi, sẽ không truyền ra ngoài.
Giống như bị Đường Phong nói trúng tim đen, sắc mặt đám Thiên giai cao thủ ngượng ngập, bất quá chỉ trong nháy mắt, thần sắc mọi người khôi phục lại như cũ.
Liễu Trần Phong nói:
- Huyết Ma Đường Phong, mỗi người đều có thể giết, các vị không cần nói chuyện nghĩa hiệp giang hồ với hắn làm gì.
Lời này nói ra, nội tâm cả đám sáng lên, hắn trẻ tuổi thì thế nào? Hắn là Huyết Ma, là ma đầu khát máu! Giết hắn đi chẳng những không ảnh hưởng đánh danh dự của mình, ngược lại còn tăng thêm công tích, người trên giang hồ sẽ vỗ tay khen hay.
Nghĩ tới đây, mọi người cũng không còn do dự nữa.
Tông chủ Tiền Tông Vũ Dương Sơn hét lớn một tiếng:
- Ma đầu, nạp mạng đi!
Vừa dứt lời, hắn là người đầu tiên lao tới, mấy tên Thiên giai cao thủ mới tới đồng loạt ra tay, đám người Nhất Đao Môn đã được chứng kiến thủ đoạn của Linh Khiếp Nhan và Đường Phong, cố ý ra tay muộn một chút.
Trong nhất thời, mười Thiên giai cao thủ hướng Đường Phong đánh tới.
Lỗ mũi xinh xắn của Linh Khiếp Nhan phun ra nhiệt khí, trong lòng rất khó chịu, nghĩ thầm bọn gia hỏa có mắt không tròng, thực sự xem ta là không khí? Hoàn toàn không phân ra một ai để đối phó với mình, chẳng lẽ không biết ta còn lợi hại hơn Phong ca ca hay sao?
Kỳ thật Linh Khiếp Nhan đã trách lầm bọn hắn, là đám người Liễu Trần Phong không dám ra tay giao thủ với nàng, mà đám Thiên giai cao thủ mới tới lại không muốn đối phó nàng. Thoạt nhìn Linh Khiếp Nhân là một tiểu nha đầu mới mười tuổi, dù da mặt bọn họ có dày hơn nữa, cũng không có ý tứ muốn xuất thủ với nàng.
Bọn hắn không muốn ra tay với Linh Khiếp Nhan, Linh Khiếp Nhan cũng không khách khí với bọn hắn, lật tay vẫy một cái, ngoài miệng nói:
- Ngươi tói đây cho ta.
Chính vào lúc Liễu Trần Phong lao nhanh về phía trước, đột nhiên cảm thấy có một cổ cuồng phong cuốn lại chính mình, thân thể không tự chủ được bay về phương hướng khác, trong lòng Liễu Trần Phong hoảng hốt, sử dụng một thân bổn sự cũng không cách nào kháng cự được cổ lực đạo này.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Trần Phong bị Linh Khiếp Nhan bắt tới trước mặt mình, tiểu nha đầu ngửa mặt nhìn hắn, nghiến chặc hàm răng, nói:
- Ngươi là người hung hăng nhất. Nói Phong ca ca tội ác chồng chất, muốn thay trời hành đạo gì gì đấy. Không biết ngươi kiếm ở đâu ra những lời như thế, không biết xấu hổ, làm sai rõ ràng là bọn hắn, nếu bọn hắn không trêu chọc Phong ca ca, thì sao Phong ca ca lại đại khai sát giới?
Liễu Trần Phong cũng biết đại sự không ổn, mặc dù nhìn sơ sẽ cảm thấy tiểu cô nương vô hại, nhưng hắn không dám lưu thủ chút nào, thời điểm bị bắt được, đại đao trong tay bổ vào đầu của Linh Khiếp Nhan, đao mang dài hơn nửa xích, hàn quang trên lưỡi đao lóng lánh, hoàn toàn là sát chiêu.
Đến tận lúc này, cái gì mà thương hoa tiếc ngọc, cái gì là khi dễ tiểu nha đầu, tất cả đều là giả dối, sống sót mới là vương đạo.
Đối mặt một kích của Liễu Trần Phong, Linh Khiếp Nhan vương bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của mình ra, năm ngón tay nắm lại, trực tiếp ngăn cản đại đao trong tay Liễu Trần Phong.
Liễu Trần Phong cảm thấy mình đang trảm lên một tấm thép, lực đạo hung mãnh tiêu thất, cũng không di chuyển được nửa tấc.
- Sao lại có thể?
Tròng mắt Liễu Trần Phong run lên, một kích toàn lực của hắn, cho dù là Thiên giai thượng phẩm, cũng không thể tiếp nhẹ nhàng như thế, nhưng tiểu nha đầu trước mắt này, lông tóc không thương, chẳng lẽ thân thể của nàng được đúc bằng thép hay sao?
Nói thân thể Linh Khiếp Nhan đúc bằng thép cũng không đủ, bời vì thân thể nàng không phải là người, mà là Linh thú. Thân thể Linh thú cường đại hơn thân thể nhân loại rất nhiều, thân là Khiếu Thiên Lang vương giả chi thú, trình độ mạnh mẽ của thân thể, làm sao người bình thường có thể so sánh được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...