“Biển rộng bao la, sóng sau đè sóng trước” – những lời này không thể nghi ngờ chính là để nói về cục diện hiện tại. Ô Long tam sứ đã già rồi. Bọn họ mặc dù đã từng có thời kỳ huy hoàng, nhưng đó là khi còn trẻ, bọn họ mặc dù là ba huynh đệ, mặc dù ở chung vài chục năm, mặc dù tâm linh tương thông, nhưng hết thảy đều không còn ý nghĩa.
Khiến ba người cảm thấy may mắn chính là, Địa thí thần Đoạn Thất Xích chỉ chém ra một đao, sau đó không để ý tới ba người, lao thẳng tới Tạ Tuyết Thần ở gần đó.
Áp lực giảm nhiều! Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng lại khiến người ta cảm giác như thiên thu vĩnh hằng.
Ô Long tam sứ chống đỡ liên thủ của Thang Phi Tiếu cùng Tiếu Nhất Diệp rốt cuộc có thể vững vàng ngăn chặn bọn họ, nhưng dù sao cũng chỉ là áp chế, muốn thắng tuyệt đối là không có khả năng.
Mặc dù Ô Long tam sứ giúp Tạ Tuyết Thần tranh thủ thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nhưng cũng đủ để hắn và bốn đại sát thủ Đại Tuyết cung lấy lại tinh thần.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là Thiên giai thượng phẩm, tâm tính kiên nghị không gì sánh được, nếu không phải những năm qua bị quấy phá, hiện tại sao phải quẫn bách như vậy.
Thấy Đoạn Thất Xích thẳng hướng lao tới, Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất tay:
- Giết hết bọn chúng cho ta!
Bốn sát thủ Đại Tuyết cung vâng mệnh, mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi, lao về phía Đoạn Thất Xích.
Lấy bốn chọi một, Đoạn Thất Xích dù lợi hại hơn nữa cũng tuyệt đối không cách nào thủ thắng được.
Không đợi bốn người vọt tới bên cạnh Đoạn Thất Xích, Tạ Tuyết Thần khẽ nhíu mày, quay sang hướng Đường Phong chạy trốn, mở miệng nói:
- Phân một người đi, làm thịt tiểu tử kia cho ta!
Bốn người phối hợp cũng tương đối ăn ý, nghe Tạ Tuyết Thần nói, lập tức cử ra một người đuổi theo phương hướng Đường Phong vừa biến mất, ba người còn lại gắt gao bao vây Đoạn Thất Xích vào giữa, toàn lực phòng thủ, cố gắng tránh cứng đối cứng với hắn. Cùng Cuồng Đao liều mạng tuyệt đối không phải là lựa chọn sang suốt. Nếu hắn không có khí thế bá đạo trước giờ chưa từng thấy cũng sẽ không được gọi là Cuồng Đao.
Sát thủ đuổi theo Đường Phong có thể nói là thực lực thấp nhất trong bốn người. Đó cũng là lý do vì sao hắn bị phân công đuổi theo Đường Phong. Chống lại Đoạn Thất Xích, dù là lấy ba đánh một, chỉ hơi sơ ý cũng rất có thể nhận lấy kết cục trọng thương, đương nhiên phải cần tới những người thực lực mạnh nhất.
Mà thực lực của hắn dù so với những người khác tương đối thấp hơn một chút, nhưng so với Đường Phong vẫn là cao hơn rất nhiều. Lấy Thiên Giai thượng phẩm đấu với Địa Giai trung phẩm hoàn toàn không có gì phải suy nghĩ.
Người này mới đi được mấy bước, Tạ Tuyết Thần lại nói thêm một câu:
- Quên đi, đánh hắn thành trọng thương mang về cho ta. Ta muốn hảo hảo dằn vặt hắn một chút!
Mới vừa rồi Tạ Tuyết Thần nhục nhã, ghen ghét điên cuồng, giết hắn dễ dàng như vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn quá sao?
Dạ!
Tên sát thủ không ngừng cước bộ, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục truy đuổi.
- Si tâm vọng tưởng!
Phi Tiếu Nhã sao có thể ngồi yên nhìn chuyện như vậy xảy ra, trong nháy mắt lao tới chặn trước mặt tên sát thủ, nhưng khhông đợi nàng kịp động thủ, Tạ Tuyết Thần cũng lướt tới trước mặt nàng.
- Tiểu Nhã, đối thủ của nàng là ta. Rất tiếc phải nói cho nàng biết, nàng hiện tại đã mất đi cơ hội lựa chọn đổi ý. Hôm nay tất cả những người ở đây đều phải chết. Tất nhiên, ta sẽ hủy đi toàn bộ công lực cường đại của nàng, biến nàng thành một con rối ngoan ngoãn, sau đó ở trước mặt nàng hung hăng hành hạ tên khốn kia một chút, để cho mỗi ngày nàng đều phải van cầu ta.
Trong vẻ tươi cười của Tạ Tuyết Thần lộ ra vài phần điên cuồng.
Thứ mà mình không có được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng sở hữu. Ngày hôm nay đánh một trận kinh thiên động địa này, vô luận thế nào mình cũng nhất định thắng rồi, cho nên hết thảy ngụy trang đều không cần nữa. Tạ Tuyết Thần lập tức lộ ra bộ mặt thật của mình.
Bảo chủ đại nhân muốn ngăn cản tên sát thủ kia, Tạ Tuyết Thần lại hướng nàng công kích, nàng chưa chắc có thể tránh khỏi thụ thương. Bất đắc dĩ, Phi Tiếu Nhã chỉ có thể ngăn cản một phần công kích của Tạ Tuyết Thần. Thoáng cái, tên sát thủ đuổi theo Đường Phong đã không còn thấy bóng dáng.
Trong lòng Phi Tiếu Nhã nóng như lửa đốt. Một cao thủ Thiên Giai đuổi theo Đường Phong, kết quả thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng giờ phút này nàng cũng không cách nào phân thân, huống chi nàng cũng chỉ mới tấn chức Thiên Giai thượng phẩm, so với Tạ Tuyết Thần còn không bằng, làm sao có thể nhanh chóng hạ gục Tạ Tuyết Thần, đi cứu Đường Phong?
Hít một hơi thật sâu, Bảo chủ đại nhân cố gắng trấn tĩnh lại, trong lòng cầu nguyện ngàn lần vạn lần Đường Phong sẽ đi tìm Diệp cô cô. Chỉ cần tới được chỗ Diệp cô cô, hắn sẽ bình yên vô sự.
- Tạ Tuyết Thần, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Phi Tiếu Nhã nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân vô sỉ trước mắt này.
- Ô Long bảo cho dù hi sinh đến giọt máu cuối cùng cũng quyết không để ngươi được như ý đâu.
- Thật sao?
Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng, vừa điên cuồng công kích Phi Tiếu Nhã, vừa mở miệng lạnh nhạt nói:
- Nàng thử nghe một chút, hiện ở bên ngoài là những âm thanh gì vậy?
Phi Tiếu Nhã sửng sốt, bên tai lập tức truyền đến thanh âm chiến đấu ở khắp mọi nơi.
Tạ Tuyết Thần đắc ý nói:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ô Long Bảo các nàng không phải là không có nhược điểm. Nàng cho rằng mấy năm nay ta theo đuổi nàng hoàn toàn là do tùy hứng sao? Ô Long bảo hiện tại có một phần ba số người cũng đã quy thuận ta. Khi bên này bắt đầu giao chiến, bọn họ đồng thời cũng bắt đầu quét sạch những kẻ không thuận theo Tạ mỗ ta.
- Ngươi…
Phi Tiếu Nhã biến sắc.
- Vợ con, tông môn, tiền tài, mỹ nữ, địa tiên…
Tạ Tuyết Thần tự tin cười nói:
- Những thứ này đều là nhược điểm của con người, chỉ cần nắm bắt thật tốt, trên đời này tất nhiên sẽ có người vì ta mà bán mạng, bao gồm cả người của Ô Long bảo các ngươi.
- Cho nên ngươi mới là loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ chỉ biết dùng những thủ đoạn âm hiểm này…
Phi Tiếu Nhã giận dữ, thân hình bừng lên hỏa diễm cương khí, liều chết lao tới Tạ Tuyết Thần huy động liên tục mười mấy chưởng, lại bị Tạ Tuyết Thần hóa giải toàn bộ.
Bảo chủ đại nhân giờ phút này đã có chút thấp thỏm không yên. Dù sao chẳng những sinh tử của Đường Phong khó lường, ngay cả Ô Long bảo của mình cũng bị mua chuộc nhiều người như vậy, thật sự là đả kích quá lớn đối với nàng. Nàng cũng biết những người đó không hoàn toàn cam tâm bán mạng cho Tạ Tuyết Thần, phần lớn có thể là bị cưỡng bức, nhưng dù sao làm phản cũng vẫn là làm phản. Chỉ bằng vào việc đánh lén không chút phòng bị, mặc dù nhân số những người đó chỉ chiếm một phần ba, cũng có thể đánh những người còn lại tan tác chim muông.
- Tiểu Nhã, bình tĩnh lại. Mọi chuyện còn có thể cứu vãn. Hãy tin tưởng chúng ta!
Thang Phi Tiếu đúng lúc truyền âm nói với Tiếu Nhã.
Chương 380: Hỗn chiến (hạ).
- Hơn nữa cũng không cần lo lắng cho Phong thiếu. Phong Thiếu sẽ không thể chết được. Bên cạnh hắn còn có cường giả ngay cả ta cũng đánh không lại tồn tại.
Vừa nghe lời này, tâm tình nôn nóng của bảo chủ đại nhân quả nhiên yên ổn hơn không ít. Tuy rằng nàng không biết cường giả kia là ai, nhưng Thang Phi Tiếu tuyệt đối sẽ không nói giỡn với nàng vào lúc này.
Lúc trấn định lại, bảo chủ đại nhân lúc này mới có thể phát huy thực lực Thiên Giai thượng phẩm chân chính. Tạ Tuyết Thần không khỏi nhướng mày nghi hoặc nhìn nàng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vốn là mình nói thêm vài câu nữa, rất có thể khiến nàng mất đi ba thành thực lực chiến đấu, nhưng bây giờ nàng đột nhiên hồi phục. Điều này không khỏi làm Tạ Tuyết Thần nghi ngờ không dứt.
Sự tình quả thực còn có cơ may chuyển biến. Mặc dù ngoài mặt xem ra Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp bị Ô Long tam sứ áp chế, Đoạn Thất Xích bị ba sát thủ Đại Tuyết cung áp chế, Phi Tiếu Nhã bị Tạ Tuyết Thần cầm chân, trang diện đối với Ô Long bảo hoàn toàn bất lợi, nhưng vô luận là hai đại sát thần hay Tiếu Nhất Diệp cũng đã sớm phát hiện, thương thế do bị Ô Long tam sứ đánh lén thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy.
Có thể nói, Ô Long tam sứ đánh lén, chẳng qua là khiến bọn họ ngoài mặt trông vô cùng thê thảm, nhưng thực tế, lại không có một chút nội thương nào.
Ô Long tam sứ hạ thủ lưu tình! Hoặc có thể nói, bọn họ cố ý làm như vậy, nếu không bằng vào công lực tinh thuần của ba người, đủ để dưới tình huống hai đạt sát thần cùng Tiếu Nhất Diệp không phòng bị mà đánh bọn họ trọng thương.
Lại liên tưởng đến lời nói của Ô Long tam sứ lúc trước, hiện tại bọn họ vẫn tuân thủ, chỉ bảo hộ, không tấn công, Thang Phi Tiếu cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhất định là trong đó còn có ẩn tình nào khác. Ô Long tam sứ rất có khả năng là bị Tạ Tuyết Thần dùng thủ đoạn nào đó uy hiếp buộc phải thỏa hiệp.
- Ba vị sư thúc có thể nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Thang Phi Tiếu vừa cùng Ô Long tam sứ dây dưa vừa mở miệng hỏi.
- Không thể nói!
Vô Thiên chậm rãi lắc đầu.
Vô Địa tiếp lời:
- Muốn giết Tạ Tuyết Thần, trước hết phải qua cửa bọn ta đã.
Những lời này bọn họ đã nói qua một lần, giờ phút này Vô Địa lại lặp lại lần nữa, không thể nghi ngờ là muốn ám chỉ với Thang Phi Tiếu điều gì đó, mà không tiện mở miệng nói ra.
Thang Phi Tiếu nhướng mày, tung ra một chưởng, lập tức thoát ly chiến trường. Nhưng ngoài ý liệu của hắn là, Ô Long tam sứ đối với hắn lại không thèm để ý, dường như không thấy.
Thang Phi Tiếu bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là qua như vậy.
Thoát khỏi Ô Long tam sứ trong nháy mắt, Thang Phi Tiếu chuẩn bị đi tìm Tạ Tuyết Thần, không ngờ Tạ Tuyết Thần đột nhiên la lớn một tiếng:
- Nếu không muốn hối hận cả đời thì mau ngăn hắn lại cho ta!
Vô Địa và Vô Nhân thở dài một tiếng, đồng thời tấn công Thang Phi Tiếu, miệng nói:
- Thang sư điệt, trở lại đi!
Thang Phi Tiếu thật muốn vả vào miệng hắn một cái. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian đủ để vọt tới Tạ Tuyết Thần, có Phi Tiếu Nhã ở một bên kiềm chế, hắn có thể một chưởng đập chết con thỏ đáng khinh kia.
Nhưng hiện tại lại bị hai người Ô Long tam sứ chặn trở về, hắn thực buồn bực muốn chết.
Xem ra Ô Long tam sứ không cam tâm tình nguyện làm phản, chẳng qua không biết Tạ Tuyết Thần dùng thủ đoạn gì mà thôi. Nếu có thể phá giải thủ đoạn này của hắn, như vậy Ô Long tam sứ sẽ phản chiến, trở về bên Ô Long bảo.
Nhưng bọn họ lại không nói ra nguyên nhân, thật sự là khiến Thang Phi Tiếu có cảm giác không bột đố gột nên hồ a…
- Ba lão hồ ly!
Tạ Tuyết Thần hừ lạnh một tiếng:
- Chớ có giở thủ đoạn trước mặt ta.
Chiến trường bên này hừng hực khí thế, tạm thời không ai chiếm được tiên cơ, chí ít trong thời gian ngắn không phân thắng bại. Nhưng Đường Phong lại gặp nguy cơ trùng trùng.
Trong nháy mắt chiến trường khai hỏa, Đường Phong cũng đã bỏ chạy khá xa. Hắn biết mình ở lại không giúp được gì, không chừng còn là gánh nặng, cho nên nghĩ chỉ cần đứng ở xa nhìn thôi. Không ngờ Tạ Tuyết Thần lại có thủ đoạn như vậy, khiến hắn buộc phải chạy trối chết.
Đường Phong chưa từng có kinh nghiệm đối phó Thiên giai thượng phẩm. Trước kia ở Cự Kiếm Môn giết chết cao thủ Thiên giai là nhờ có Khiếu Thiên Lang ở một bên hỗ trợ, khiến hắn không tổn hao một sợi tóc. Nhưng hiện tại Khiếu Thiên Lang vẫn còn đang Thiên Tú, hắn chỉ có thể sử dụng năng lực của một người tá thi hoàn hồn, cũng không dám chắc chắn mình có thể là đối thủ của cao thủ Thiên Giai Thượng phẩm.
Về phần Tiếu thúc nói bên người hắn có cao nhân tồn tại, điều này thực sự là làm khó Đường Phong.
Ban đầu khi Đường Phong rời khỏi Thiên Tú, Linh Khiếp Nhan đi theo hắn. Thực lực cường đại của Linh Khiếp Nhan hai đại sát thần đã từng lĩnh giáo qua. Thang Phi Tiếu nói cường giả tồn tại kia cũng chính là nói nha đầu này.
Thế nhưng lúc này, Linh Khiếp Nhan chỉ có thể đợi Đường Phong tại Bất Phôi Giáp, căn bản không thể mang đến cho Đường Phong bất kỳ trợ lực gì.
Bên trong hầm bí mật của Ô Long bảo, Đường Phong rất nhanh phát hiện, chỗ này cũng đang rối tinh rối mù.
Trong nháy mắt khi cao thủ chiến đấu, sát khí khổng lồ lan tràn khắp nơi sớm đã kinh động tất cả mọi người trong Ô Long Bảo. Đối với những người đã bị Tạ Tuyết Thần mua chuộc mà nói, đây chính là tín hiệu.
Đường Phong chạy một hồi, thấy vài tràng hỗn chiến, đều là hắc y nhân Ô Long bảo đánh lẫn nhau, trên mặt đất đều là tử thi, có những tử thi rõ ràng bị đánh lén mà chết, trên mặt vẫn còn mang nét ngỡ ngàng, chết không nhắm mắt.
Đường Phong không biết những hắc y nhân này rốt cục là người Ô Long bảo hay người Đại Tuyết cung, chỉ có thể bất chấp mà chạy tiếp, huống chi Khiếp Linh Nhan ở sau lưng âm thầm nhắc nhở hắn, cao thủ Thiên Giai đằng sau đã đuổi gần tới nơi rồi.
Tục ngữ thường nói, phiêu bạt giang hồ sao tránh khỏi đao thương. Đường Phong cố gắng tìm kiếm sinh cơ giữa chiến trường hỗn loạn, chạy không bao lâu liền bị hai hắc y nhân chặn lại. Hai người kia không nói lời nào, cũng không hô tên chiêu thức gì, cứ vậy từ chỗ khuất đi ra, một trước một sau vây hắn vào giữa.
Lúc này, toàn bộ tâm trí của Linh Khiếp Nhan đều đặt ở tên cao thủ Thiên Giai thượng phẩm sau lưng, không thể quan sát hết động tĩnh bốn phía, thậm chí khi Đường Phong bị hai hắc y nhân vây vào giữa, nàng mới phát hiện sự tồn tại của hai người này.
Trong mắt hai hắc y nhân, sát khí hiện lên rất rõ ràng, thân hình vừa động, cùng lúc công kích Đường Phong.
Tuy rằng Đường Phong không nhận ra trong số những hắc y nhân này có một bộ phận là người của Ô Long Bảo, một phần khác thuộc về Đại Tuyết cung, nhưng người ta đã đánh tới cửa, vậy thì đánh trước nói sau.
Tay Đường Phong khẽ run lên, rút từ trong kho vũ khí của mình một chuôi đoản kiếm màu đen, quán chú cương khí lên thân kiếm.Trong nháy mắt, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lòa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...