Bất quá, mặc kệ như thế nào, cảnh báo của thần binh trong nháy mắt vừa rồi, đối phương cũng có thể nhận biết được sự tồn tại của Đường Phong, điều này khiến Đường Phong cẩn thận hành động.
Khoảng cách nghìn dặm đối với cao thủ đứng đầu mà nói, xác thực không tính là cái gì.
Đường Phong thực không ngờ chính là, suy đoán của chính mình hoàn toàn chính xác, thần binh sản sinh cộng minh cảnh báo đối với Bất Phôi Giáp chính là thanh Thủy Hàn Kiếm trong tay Tuyết Nữ.
Xa xa cách bảy tám trăm dặm, Tuyết Nữ cùng với Mang chấp sự đang cấp tốc phi hành về phía Ô Long Bảo, đôi lông mày xinh đẹp của nàng hơi nhíu lại, đưa tay sờ sờ bôi kiếp bên hông, cảm thụ được Thủy hàn Kiếm rung động anh minh.
Mấy ngày trước một đường từ Thiên Tú chạy tới nơi này, rất không khéo đụng phải người của Thiên Công Sơn Trang truy tìm Thiên Công Đồ Phổ, tuy rằng hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kinh Hoa dẫn người đuổi theo Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, thế nhưng phía sau bọn họ lại đưa tới một ít truy binh, đó chính là một bộ lực lượng khác của Thiên Công Sơn Trang, dưới mệnh lệnh của trang chủ bám chặt phía sau bọn họ, khiến bọn họ vô cùng phiền chán.
Tuyết Nữ dưới sự giận dữ đại chiến mấy trận đối với bọn họ, khiến tất cả truy binh đều bị thương, lúc này mới thoát khỏi cái đuôi phía sau. Trong mấy trận chiến đấu vừa qua, Mang chấp sự hoàn toàn đóng vai trò quần chúng quan sát, hoàn toàn không hề có cơ hội động thủ. Chiêu thức của Tuyết Nữ đơn giản mà trực tiếp, nhưng lại ẩn chứa lực lượng không gì so sánh nổi, chỉ một động tác vô cùng nhẹ nhàng của nàng cũng có thể khiến khí trời trong phạm vi nhất định phát sinh biển đổi rất lớn.
Thực lực như vậy, cảnh giới như vậy để Mang chấp sự không thể không phục tùng.
- U!
Tuyết Nữ từ đầu tới cuối không nói gì đối với Mang chấp sự, cũng chưa bao giờ hỏi qua hắn.
- Lý Dường đế quốc hiện tại có bao nhiêu thần binh?
Mang chấp sự vẫn bay nhanh phía trước, thân ảnh không chút giảm tốc độ, thuận miệng nói:
- Vốn chỉ có hai thanh, bất quá từ khi Khấp Huyết Thần Thương xuất hiện thì thành ba thanh rồi. Viêm Nhật Kiếm của Tần Tứ Nương, Thủy Hàn Kiếm của ngươi và thanh Khấp Huyết kia!
Tuyết Nữ uh một tiếng, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Viêm Nhật và Khấp Huyết sẽ không khiến Thủy Hàn Kiếm của chính mình sản sinh cảnh báo cộng minh, bởi vì chủ nhân của cả hai đều không còn địch ý gì đối với chính mình, vậy cảnh báo vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào có thần binh khác tới gần chính mình?
Đây là một cảnh báo, Tuyết Nữ hiển nhiên không nghĩ thực lực của mình thua kém bất kỳ ai, thế nhưng thần binh không thể khinh thường, nhịn không được mở miệng nhắc nhở nói:
- Cẩn thận một chút, khả năng sẽ có cường địch tới gần.
- Hử?
Mang chấp sự nhíu nhíu mày. Hắn không mở miệng hỏi, bất quá người có thể để Tuyết Nữ coi như cường địch, tự nhiên sẽ không kém, Mang chấp sự nâng cao tinh thần, cảnh giác nhìn động tĩnh bốn phía.
Một đêm chạy gấp, mãi cho tới khi sắc trời sắp sáng hẳn, Ô Long Bảo đã gần ngay trước mắt.
Mang chấp sự không khỏi dừng bước tiến, chỉ vào phía trước nói:
- Cách năm mươi dặm phía trước chính là Ô Long Bảo rồi.
- Tốt!
Tuyết Nữ gật đầu:
- Chúng ta tiến vào Ô Long Bảo nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó ngươi dẫn ta đi Băng Hỏa Đảo.
- Không đợi Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích sao?
Mang chấp sự nhíu mày hỏi.
- Chờ bọn họ làm cái gì?
Tuyết Nữ đáp:
- Thế nào, ngươi không muốn dẫn ta tới sao?
- Không phải là ý tứ này, chỉ là nhiều người lực lớn, Băng Hỏa Đảo biết mất không còn bóng dáng ngay trước mắt ta, muốn tìm được địa phương cũ quả thực khó hơn lên trời, nhiều hơn hai người coi như nhiều hơn hai phần giúp đỡ.
Mang chấp sự nghiêm túc đáp, trước mặt Tuyết Nữ, cho dù là hắn cũng không dám có bất cứ lỗ mãng gì.
- Hừ, nếu như không tìm được Phong nhi, ngươi và hai người kia đều phải chết!
- Thứ cho ta lắm miệng, ngươi và Đường Phong có quan hệ gì?
Mấy ngày hôm nay Mang chấp sự vẫn luôn hiếu kỳ về vấn đề này, bề ngoài của Tuyết Nữ tuyệt đối không quá ba mươi tuổi, tuy rằng mái tóc thuần một màu trắng bạc, thế nhưng lại không hề khiến nàng lớn hơn bao nhiêu tuổi, ngược lại càng khiến nàng có vẻ trẻ hơn, một nữ nhân như vậy, đại khái không thể có một nhi tử lớn như Đường Phong?
Tuy rằng Mang chấp sự suy đoán Tuyết Nữ và Đường Phong có quan hệ mẫu tử, nhưng lại không dám xác định, nếu không phải mẫu tử, sao có thể quan tâm như vậy?
- Ngươi xác thực rất lắm miệng!
Tuyết Nữ lạnh như băng nói.
Mang chấp sự ngượng ngùng cười gượng, hắn phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tới trình độ bị người giáo huấn như vậy.
- Đi thôi, không nên lãng phí thời gian nữa!
Tuyết Nữ ngước đầu nói.
Giữa lúc hai người đang định tiếp tục lên đường, thân thể đột nhiên chững lại, bởi vì trong tầm cảm ứng của hai người có hai cỗ khí tức đang cấp tốc tiếp cận, một cỗ thuộc về Thiên giai, một cỗ thuộc về Địa giai.
Vốn là thời khắc mẫn cảm, hơn nữa đã nhiều ngày qua Tuyết Nữ từng giáo huấn không ít người của Thiên Công Sơn Trang, lúc này tự nhiên vô ý thức cho rằng hai người này chính là người của Thiên Công Sơn Trang chạy tới tìm phiền toái.
Tâm địa của Tuyết Nữ không xấu, tính tình cũng không tồi, thế nhưng lúc này nàng đang lo lắng cho người khác, lại bị truy đuổi liên tục như vậy, dù tính tình tốt hơn nữa cũng không thể không giận.
- Không biết lượng sức, xem ra không giết một hai người thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ!
Tuyết Nữ rút Thủy Hàn Kiếm ra, vẻ mặt tràn đầy sát khí nói.
Nếu như giết một hai người, bọn họ càng không từ bỏ ý đồ! Trong lòng Mang chấp sự nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra, có lẽ là không muốn nói ra. Hắn từ trước tới nay luôn luôn không muốn để ý tới ân oán của người khác, cũng là một phần tử chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Tuy rằng hiện tại Ô Long Bảo đang trong thời kỳ khó khăn, thế nhưng Tuyết Nữ giết người cùng với hắn không có quan hệ gì, người của Thiên Công Sơn Trang chỉ có thể tìm đến Tuyết Nữ, bằng với việc Tuyết Nữ dẫn dắt sự chú ý của Thiên Công Sơn Trang đi.
Rút Thủy Hàn Kiếm, Tuyết Nữ không lập tức động thủ, trong vùng rừng rậm hoang vu này đột nhiên xuất hiện hai người tại thời điểm sáng sớm như vậy, tuy rằng nói rất có khả năng chính là Thiên Công Sơn Trang, thế nhưng Tuyết Nữ cần phải xác nhận một phen.
Đối phương cũng đã phát hiện ra khí tứ bên chính mình, động tác không khỏi trở nên chậm rãi hơn, nhưng vẫn tiếp tục tới gần phía chính mình.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng một dặm, đến lúc này, hai người hoàn toàn dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Hai người mới đến tự nhiên là Phi Tiểu Nhã và Đường Phong.
Lúc này là thời khắc ánh bình minh dần dần xua tan bóng tối, hai người cũng là vừa mới tới gần nơi này. Vốn ban đầu Phi Tiểu Nhã và Đường Phong định trực tiếp trở lại Ô Long Bảo, nhưng khi hai cỗ khí tức Thiên giai tiến vào trong phạm vi cảm hận của hai gười, Phi Tiểu Nhã liền thay đổi chủ ý.
Chương 354: Hủy y phục của ta, đoạn tay chân của ngươi (hạ).
Mặc kệ nói như thế nào, Ô Long Bảo là địa bàn của nàng, tại thời điểm như thế này cư nhiên có hai đại cao thủ Thiên giai xuất hiện phụ cận, nàng cần phải tỉ mỉ điều tra một chút, đối phương rốt cuộc là ai, có ý đồ gì.
Dù sao đối phương cũng là cao thủ Thiên giai, bản thân Phi Tiểu Nhã không sợ, thế nhưng Đường Phong chỉ là Địa giai trung phẩm, mang theo hắn tùy tiện tiến lên, một khi thực sự xảy ra tranh đấu, Phi Tiểu Nhã không thể phân tâm. Còn nữa, trước đó Đường Phong cảm thụ được sự cảnh báo của thần binh, trong lòng đã sớm cảnh giác hết mức, tự nhiên sẽ không để Phi Tiểu Nhã hành động tùy tiện.
Rất trùng hợp, động tác cẩn thận của hai người rơi vào trong cảm nhận của Tuyết Nữ trở thành lén lút rồi.
Lẳng lặng chờ đợi một lúc lâu, đối phương vẫn chưa di động, Tuyết Nữ ỷ vào thực lực cường đại, không hề sợ hãi, cầm theo Thủy Hàn Kiếm vọt về phía hai người.
Mang chấp sự nhẹ nhàng cười, cũng theo sát phía sau.
- Tới!
Đường Phong biến sắc, mở miệng nhắc nhở.
- Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám động thủ trên đầu thái tuế!
Phi Tiểu Nhã không hề sợ hãi, phía sau nàng chính là Ô Long Bảo, Ô Long tam sứ cũng không phải là ngồi không, cho dù đối phương là Thiên giai thượng phẩm lâu năm nàng cũng không có gì phải sợ hãi.
- Lăn ra đây!
Phía trước bỗng nhiên truyền tới tiếng quát, lập tức trong bóng tối hiện lên một đoàn quang mang màu u lam, phá vỡ bức màn đen, hóa thành một đạo ánh trắng công kích thẳng về phía Phi Tiểu Nhã và Đường Phong.
Chiêu thức này của Tuyết Nữ không dùng hết toàn lực, chỉ là trong lòng giống như có người âm thầm quan sát chính mình, cộng thêm muốn ra tay giáo huấn đối phương một chút mà thôi.
Dù vậy, uy lực của một chiêu này đủ khiến Phi Tiểu Nhã và Đường Phong phải đổi sắc mặt.
Kiếm khí thật lớn như vậy, còn mang theo một ít khí tức băng hàn, hoặc là đối phương đã dùng tới lực lượng cương tâm, hoặc là vũ khí trong tay đối phương có kỳ quái.
Nhớ tới thần binh cảnh báo trước đó, Đường Phong không khỏi khiếp sợ vạn phần. Lẽ nào, thực sự là Tuyết Nữ ở chỗ này? Thủy Hàn Kiếm trong tay Tuyết Nữ chính là thần binh mang theo khí tức băng lãnh.
Vừa thấy Phi Tiểu Nhã muốn đối chiêu chính diện, Đường Phong vội vàng đẩy nàng ra phía sau, đồng thời đưa bao quần áo phía sau chính mình lên che chắn phía trước, thấp giọng quát lên:
- Đến!
Kiếm khí hình bán nguyệt trực tiếp cắt bao quần áo thành hai nửa, xiêm y rực rỡ sắc màu bên trong lập tức phiêu tán trong không khí, thế đi của kiếm khí không giảm, từ trên không trung hạ xuống, trực tiếp đánh mạnh xuống dưới đất, khiến mặt đất bị phá thành một ấn ký thật sâu, đất cát tung bay, rất nhiều đất cát nện mạnh vào sau lưng Đường Phong, lực lượng chấn động sinh đau.
Chờ khi đứng vững, lúc này Đường Phong mới thầm hô một tiếng may mắn.
Một đạo công kích này, chính mình vô luận như thế nào cũng không thể tiếp đón được, cho dù là Phi Tiểu Nhã cũng rất khó có thể đón đỡ. Nếu không phải hắn có phản ứng nhanh, nếu không phải hắn đoán được rất có thể là uy lực thần binh, chính mình và Phi Tiểu Nhã hiện rại vô cùng có khả năng bị cuốn vào công kích không ngừng nghỉ của đối phương.
- Ngọc nhi, chúng ta không phải đối thủ!
Đường Phong quyết định thật nhanh, từ một đạo kiếm khí ẩn hàm lực lượng cực lớn vừa rồi đã có thể suy đoán được thực lực của đối phương vượt xa Phi Tiểu Nhã, càng không nói tới đối phương còn có một Thiên giai khác bên cạnh, vì vậy hiện tại lui lại là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Đường Phong không nghĩ tới chính là, con mắt của Phi Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ y phục của chính mình rơi xuống đất, bao quần áo trên lưng chính mình cũng từng kiện từng kiện rơi xuống.
Một kiếm của đối phương trực tiếp hủy đi phân nửa thu hoạch của nàng suốt ngày hôm qua.
Bảo chủ đại nhân triệt để nổi giận, từng kiện y phục này đều là do Đường Phong cùng nàng đi mua, cuối cùng thậm chí còn dùng tới chiêu cưỡng bức sắc dụ, bây giờ còn chưa mặc đã bị người khác đánh thành vải rách rồi, Phi Tiểu Nhã chỉ cảm thấy đau thấu tim gan, cảm giác chính mình phụ tâm ý của Đường Phong.
Cừu hận của nữ nhân theo đó bùng lên mạnh mẽ, bảo chủ đại nhân quát lớn một tiếng:
- Dám hủy y phục của ta, ta đoạn tay chân của ngươi!
Đang nói chuyện, trực tiếp vung đôi nhục chưởng về phía đối phương, Đường Phong muốn kéo nàng lại cũng không được.
Vóc người phía trước màu trắng, nhìn qua cao gầy phong vận, tuyệt đối là nữ nhân, hơn nữa còn la một nữ nhân có mái tóc màu trắng bạc đẹp tới cực điểm. Thực tế Đường Phong không nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, thế nhưng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức băng hàn thấu xương từ trên người đối phương.
Đây rốt cuộc là hàn ý như thế nào a? Không phải Đường Phong chưa từng cảm nhận qua loại lạnh lẽo như thế này, thời điểm hấp thụ tuyết tủy hắn đã cảm nhận được cái gì là hàn ý nồng đậm nhất trên thế gian.
Mà hàn ý trên người nữ nhân mặc bạch y phát ra cư nhiên không hề kém hơn so với tuyết tủy, đó chính là băng sương từ đầu tới chân, khiến trái tim không tự chủ được phải đập nhanh hơn.
Phi Tiểu Nhã dươi sự nổi giận đã xông vào phạm vi công kích của đối phương, Đường Phong chỉ nhìn thấy trong trời đêm mờ ảo lộ ra mấy đạo huỳnh quang màu băng lam nhàn nhạt, lướt qua vài đường vòng cung, lập tức giao thủ với Phi Tiểu Nhã, khí tức màu hồng của bảo chủ đại nhân cực kỳ dễ dàng nhận thức, chỗ hồng ảnh xẹt qua, cương khí va chạm mãnh liệt.
Một đỏ một băng lam, hai đạo thân ảnh giống như hai rải ruy băng giao thoa biến ảo trên bầu trời đêm vừa mới lóe lên tia sáng đầu tiên.
Trong lòng phi thường phẫn nộ, Phi Tiểu Nhã đã dùng hết lực lượng, thế nhưng đối phương chỉ cần hời hợt vài cái đã hóa giải được công kích của nàng, thuận tiện đưa kiếm lướt qua ngực của nàng. Một kiếm chiêu phi thường đơn giản trực tiếp khiến nhiệt huyết trong đầu Phi Tiểu Nhã lạnh lẽo, nàng hoảng loạn bật lui phía sau ba bước, tránh thoát được sát chiêu của đối phương, đấu pháp thô mãng xông lên thoáng cái trở nên ổn thỏa.
Tuy rằng mới chỉ tiếp tục một lần, nhưng Phi Tiểu Nhã hiểu rõ, chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của nữ nhân mặc bạch y trước mặt, vì vậy nàng không dám tiếp tục dùng thế tiến công cường ngạnh như trước, chỉ có thể dùng tư thế phòng thủ, thuận tiện thả ra cương khí mãnh liệt nhất chế tạo động tĩnh, coi đây là tín hiệu để thông báo cho Ô Long tam sứ trong Ô Long Bảo.
Tốt xấu cũng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cái đầu của Phi Tiểu Nhã không nhu ngốc, chỉ là vừa rồi y phục bị hủy khiến nàng có chút phẫn nộ mà thôi.
Lúc hai nữ nhân này giao thủ với nhau, Đường Phong tự biết chính mình không có bản lĩnh nhúng tay vào, tâm tình lo lắng ban đầu ngược lại trở nên bình tĩnh, cảnh giác nhìn chằm chằm vào một cao thủ Thiên giai khác trong bóng tối.
Đối với một người còn lại, thực lực của người này rất có khả năng không kém bao nhiêu so với nữ tử mặc bạch y. Đường Phong nghĩ chính mình khả năng phải đối mặt với một hồi ác chiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...