Hai hàng nước mắt chậm rãi từ trên gương mặt Phi Tiểu Nhã chảy xuôi xuống, tiếng ca của nàng cũng đột nhiên ngừng lại, lau đi nước mắt nơi khóe mi, nói:
- Xin lỗi, hát một chút mà tâm tình của ta có chút không xong.
- Tiếng ca này có cố sự gì đó bên trong sao?
Đường Phong hỏi.
Phi Tiểu Nhã trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mở miệng nói:
- Là mẫu thân dạy cho ta lúc còn bé, khi còn bé ta đặc biệt sợ trời mưa, người nói hát khúc ca này mưu sẽ dừng lại.
- Mẫu thân của nàng đâu?
Đường Phong nói ra lời này lập tức hối hận rồi, hắn tới Ô Long bảo, hoàn toàn chỉ nghe nói qua lão cung chủ, chưa hề nghe nói qua các loại đề tài lão cung chủ có nhi tử hay là con dâu.
- Cùng với phụ thân của ta chết trong băng hỏa ba mươi sáu phòng!
Phi Tiểu Nhã đáp:
- Cao thủ Thiên giai không thể tiến vào bên trong, cũng là do bọn họ dùng sinh mệnh để nghiệm chứng ra.
Đường Phong không khỏi thổn thức, hắn không biết đột nhiên bị mất song thân là cảm thụ như thế nào. Kiếp trước hắn là cô nhi, sang tới kiếp này thì do hắn chiếm đoạt thân thể người khác, đối với khái niệm song thân vô cùng mơ hồ, mặc dù biết được chính mình còn có song thân trên đời, thế cũng không có bao nhiêu chờ mong. Bất quá tuy nói là như vậy, nhưng Đường Phong vẫn có thể lý giải được tâm tình của đối phương lúc này.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề, giống như rặng mây đen trên bầu trời tưởng chừng mãi mãi không tan.
- Nghe xong tiếng ca êm tai như vậy, để hồi báo, ta kể cho nàng nghe mấy chuyện xưa!
Đường Phong cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện để thay đổi lực chú ý của Phi Tiểu Nhã.
- Chuyện xưa gì?
Phi Tiểu Nhã quay đầu hỏi.
- Uhm, chuyện xưa là như vậy, có một con thỏ đi mua thứ gì đó…
- Thỏ sao có thể đi mua thứ gì đó?
Phi Tiểu Nhã nghi hoặc không ngớt.
- Chuyện xưa là như vậy, nàng đừng có hỏi rõ ràng!
Đường Phong xoa xoa trán.
Con thỏ này nhất định là linh thú thất giai, đã có thể hóa hình, Phi Tiểu Nhã âm thầm suy nghĩ trong lòng.
- Ngày đầu tiên, con thỏ hỏi: Các ngươi có hành hay không? Lão bản nói không có. Ngày thứ hai con thỏ quay lại hỏi các ngươi có hành hay không? Lão bản nói không có. Ngày thứ ba con thỏ lại quay lại hỏi các ngươi có hành hay không? Lão bản vẫn nói không có. Ngày thứ tư con thỏ lại tới nữa rồi, không đợi nó mở miệng, lão bản đã tức giận, nói không có chính là không có, ngươi còn dám hỏi ta dùng cây búa đánh ngươi. Tới ngày thứ năm, con thỏ lại quay trở về hỏi lão bản ngươi có búa hay không? Lão bản nói không có. Con thỏ nói thật tốt quá, vậy các ngươi có hành hay không?
Phi Tiểu Nhã chớp đôi mắt to tròn, lẳng lặng nhìn Đường Phong, biểu tình có chút mờ mịt.
Nhưng Linh Khiếp Nha tại cương tâm lại cười rộ tới ngửa cả người ra sau, cười tới run rẩy co quắp.
Vốn Đường Phong cho rằng Phi Tiểu Nhã không nghe hiểu ý tứ trong đó, đành phải tiêu tốn rất nhiều công sức giải thích, nữ nhân này mới đột nhiên ôm bụng, khanh khách nở nụ cười, cười tới không thể dừng lại được, cười tới nước mắt chảy ròng ròng, gương mặt đỏ bừng.
Khóe miệng Đường Phong co giật, thầm nghĩ phản xạ của nữ nhân này cũng quá mức lâu dài đi!
- Con thỏ này… Thế nào… Thế nào lại có ý tứ như vậy?
Vừa nhìn có hiệu quả, Đường Phong cũng vui vẻ. Trong đầu hắn thực ra có không ít thứ linh tinh, chọn một chuyện xưa nào đó lừa gạt nữ hài có thể nói tiện tay nhặt ra.
- Còn muốn nghe nữa hay không?
Đường Phong cười tủm tỉm hỏi thăm.
- Muốn, ta muốn.
Phi Tiểu Nhã và Linh Khiếp Nhan hầu như trăm miệng một lời đáp.
- Lại nói có một con gấu và một con thỏ con từ trong rừng rậm đại tiện…
Đôi lông mày của Phi Tiểu Nhã gạt gạt, oán trách trừng mắt liếc nhìn Đường Phong, Đường Phong không chút lay động, tiếp tục nói:
- Gấu đột nhiên mở miệng hỏi: Ngươi sợ bẩn sao? Con thỏ nói ta không sợ. Sau đó con gấu đã bắt con thỏ xoa xoa cái mông của mình…
Tiếng cười từ lúc ban đầu vang lên đã không hề dừng lại, trong đầu Đường Phong quanh quản tiếng cười của hai nữ hài, một người là Linh Khiếp Nhan, một người là Phi Tiểu Nhã, cả hai người đều cười vô cùng khoa trương.
Bất quá cuối cùng Phi Tiểu Nhã cũng hiểu ra rồi, Đường Phong lấy diễn viên chính trong những chuyện xưa này đều là những động vật bình thường thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé vô hại, ví dụ như thỏ, hơn nữa nghe những chuyện xưa này không thể không tích cực, phải nhân cách hóa cho những động vật nhỏ này, chúng nó có thể nói, chúng nó có thể làm được một số chuyện tình tương đồng so với nhân loại, chỉ bất quá những chuyện xưa này thường thường cần phải tinh tế suy nghĩ một chút mới hiểu rõ được vị đạo ẩn chứa trong đó, một khi hiểu được điều ẩn chứa này, tức thì tiếu ý giống như sóng gió ngập trời ập tới, khiến người nghe không nhịn được phải bật cười.
Phi Tiểu Nhã cảm giác bụng của chính mình đã bắt đầu có chút đau đớn, đó là cơn đau co thắt từng đợt, thương thế chưa tốt lắm, hiện tại tâm tình ba động cười lớn như vậy, tự nhiên là bị ảnh hưởng.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, nam nhân có danh tiếng giết người như ma cư nhiên mang theo nhiều chuyện xưa ngạc nhiên cổ quái trong đầu như vậy, có thể chọc nàng vui vẻ cười to, ưu thương trước đó đã sớm bị nàng xua tan không còn một mảnh rồi.
Màn đêm phủ xuống, Phi Tiểu Nhã không nhịn được ngáp một cái thật to. Những viên kết tinh màu hồng trong sơn động tỏa quang mang dịu nhẹ, khiến toàn bộ sơn động không hề đen tối như nhìn bề ngoài, Phi Tiểu Nhã dựa vào bờ vai Đường Phong, toàn thần hầu như mềm yếu vô lực, cười tới mức thân thể co quắp từng đợt, muốn nhịn cũng không nhịn được.
- Nàng nên đi nghỉ ngơi rồi!
- Không muốn, ta còn muốn nghe ngươi giảng những chuyện xưa cổ quái này!
Phi Tiểu Nhã nổi lên tính tình nữ hài đang chơi đùa vui vẻ.
- Chờ thương thế của nàng tốt rồi ta lại kể tiếp cho nghe, không nên vội vã nhất thời!
Đường Phong an ủi nói.
- Vậy… Được rồi!
Phi Tiểu Nhã suy tư một chút, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, vô cùng nhu thuận đi tới chiếc giường lớn bản thân chế tác giống như thủy tinh, chậm rãi nằm xuống, tiện tay cầm một kiện y phục khoát lên trên bụng.
- Đường Phong!
Trong bóng tối truyền tới âm thanh của Phi Tiểu Nhã.
- Sao vậy?
- Ngươi qua đây!
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu lại, vẫn chậm rãi đứng dậy bước tới.
- Ngồi ở chỗ này!
Phi Tiểu Nhã vỗ vỗ vị trí bên cạnh chính mình, ngữ khí vô cùng ôn nhu.
Chờ khi Đường Phong ngồi xuống rồi, Phi Tiểu Nhã nhích gần bên người hắn, ngữ khí hầu như mang theo một điểm cầu xin nói:
- Kể tiếp một câu chuyện đi, chỉ một thôi, nói xong ta sẽ đi ngủ!
- Vậy một câu chuyện cuối cùng!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
Trong bóng tối, con mắt Phi Tiểu Nhã sáng ngời, mạnh mẽ gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...