Vô Thường

- Tỉnh rượu không còn khó chịu gì sao?

Đường Phong cũng ngồi xuống cạnh nàng, gió biển thôi qua, lắng nghe thanh âm sóng biển vỗ bờ.

- Uhm!

Phi Tiểu Nhã gật đầu.

- Ở đây không biết là địa phương nào!

Đường Phong bùi ngùi thở dài:

- Chúng ta hiện tại đối mặt với rất nhiều vấn đề, vấn đề đầu tiên là thương thế của nàng!

- Ta không sao!

Phi Tiểu Nhã lắc đầu.

- Không, tình huống của nàng rất không xong, băng hỏa lưỡng trọng kình nếu như chỉ một mình nàng khu trừ có thể vô cùng nguy hiểm. Nếu như không khu trừ, tuy rằng ta không biết nàng có bao nhiêu khó chịu, thế nhưng ta biết một khi nàng vận công nhất định sẽ thoát lực, nếu như để lâu dài, thân thể rất có khả năng sẽ bị băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn, biến thành phế nhân cũng không phải là không có khả năng.

- Vậy phải làm như thế nào?

Phi Tiểu Nhã hỏi.

- Nàng tin tưởng ta sao?

Đường Phong hỏi ngược lại.

Phi Tiểu Nhã hầu như không suy nghĩ gật đầu, điều này hoàn toàn là một loại tin tưởng mù quáng, không có bất cứ lý do gì.

Đường Phong cười khổ một tiếng:

- Nàng nói sảng khoái như vậy, để ta có cảm giác áp lực.

Lập tức nghiêm sắc mặt lại, mở miệng nói:

- Kỳ thực muốn khu trừ băng hỏa lưỡng trọng kình trong cơ thể nàng nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Đơn giản chính là chỉ cần bức chúng ra ngoài cơ thể là được. Chỗ khó là phải lấy tốc độ hoàn toàn giống nhau để bức ra, nói cách nhau, nàng bức ra bao nhiêu hỏa kình, đồng thời phải bức ra bấy nhiêu băng kình, ít một chút hay nhiều một chút đều không được.

- Vì sao?

Phi Tiểu Nhã nghi hoặc không giải thích được.

- Bởi vì… Một khi trạng thái cân đối của hai loại kình đạo này bị phá hủy, chúng sẽ sản sinh ra uy lực không thể tưởng tượng nổi, dị trạng trên Băng Hỏa Đảo sẽ sản sinh, đều là bởi vì trạng thái cân bằng của hai loại kình đạo này bị đánh vỡ.


Tại thời điểm Phi Tiểu Nhã hôn mê, Đường Phong kết hợp với tình huống thân thể của chính mình mới suy đoán ra điểm này.

Khi chính mình hấp thu hỏa tinh đi, toàn bộ tình huống của Băng Hỏa Đảo lập tức thay đổi.

- Thế nhưng ta thử qua rồi… ta không bức ra được!

Phi Tiểu Nhã nhướng mày.

- Không quan hệ, ta sẽ giúp nàng!

Đường Phong khoanh chân ngồi trước mặt Phi Tiểu Nhã, quay về phía nàng, vươn hai tay ra.

- Đưa tay lên!

Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng mân mê bờ môi, vươn hai tay nhỏ bé đặt lên lòng bàn tay Đường Phong, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại làm sao?

- Loại chuyện này tự nhiên càng làm sớm càng tốt!

Đường Phong gật đầu nói:

- Lấy thực lực của nàng, hẳn là có thể nhận ra được hai loại kình đạo trong cơ thể, chờ một lát bức bách băng kình lên tay phải, bức hỏa kình lên tay trái, ta sẽ hấp thu toàn bộ chúng!

Phi Tiểu Nhã phảng phất như bị điện giật, rút tay mình về, kiên quyết nói:

- Không được, như vậy quá nguy hiểm rồi!

Đường Phong khong khỏi phân trần, lại cầm lấy tay của nàng, nghiêm túc nói:

- Lúc dưới biển nàng cũng nhìn thấy ta hấp thu tuyết tủy rồi, trước khi nàng tới ta còn hấp thu một thứ khác, đó chính là hỏa tinh. Hai thứ này hiện tại đều tồn tại trong cơ thể của ta.

Tay trái tuyết tủy, tay phải hỏa tinh! Bởi vì Phi Tiểu Nhã đối mặt với Đường Phong, cho nên nàng phải bức băng kình đến tay phải của chính mình, hỏa kình lên tay trái, như vậy có thể đối ứng với tuyết tủy và hỏa tinh tay trái và phải của Đường Phong.

- Hỏa tinh?

Phi Tiểu Nhã hoảng sợ, đây chính là thiên tài địa bảo sánh ngang với tuyết tủy, không nghĩ tới hai thứ này đều tập trung trong cơ thể một người.

- Đúng vậy!

Đường Phong gật đầu, nói:


- Vì vậy ta và nàng không giống nhau, hai loại kình đạo này mặc dù bị ta hấp thu cũng không khiến ta có bất cứ khó chịu nào, bởi vì bản thân chúng bởi vì tuyết tủy và hỏa tinh đản sinh ra.

Đường Phong nói như vậy mới giúp Phi Tiểu Nhã thả xuống tâm tình lo lắng.

- Phải dựa theo tốc độ tương đồng nhau bức chúng ra hay sao?

Phi Tiểu Nhã hỏi.

- Đúng vậy, có thể nói, tính mệnh của chúng ta đều nằm hết trong tay nàng rồi, nếu như cân đối bị đánh vỡ mà nói, không chỉ nàng có nguy hiểm tính mạng ngay cả ta cũng phải chôn cùng nàng!

Phi Tiểu Nhã nở nụ cười, loại cảm giác buộc chặt tinh mệnh hai người vào với nhau để nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Đại khái chính là đồng sinh cộng tử rồi! Trước chính mình vì hắn ngay cả tính mệnh cũng không cần, tình huống hiện tại coi như ngược lại, hắn đã vì chính mình làm một chuyện uy hiếp tới tính mệnh bản thân.

- Bắt đầu đi!

Đường Phong buông lỏng bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của đối phương, chuyển thành hai lòng bàn tay đối diện.

- Đường Phong…

Phi Tiểu Nhã muốn nói lại thôi.

- Hử?

- Cảm tạ ngươi!

- Những lời này hẳn là ta nói mới đúng, nếu không có nàng, ta chỉ sợ không sống được tới bây giờ!

Đường Phong cười cười.

Hầu như cùng một lúc, cả hai người đều nhắm mắt lại.

Phi Tiểu Nhã vận chuyển công pháp của chính mình, cảm thụ hai cỗ kình đạo trong cơ thể, trong nháy mắt vẫn là cơn đau đớn như kim châm đâm khắp cơ thể truyền tới, khiến nàng không nhịn được kịch liệt run rẩy, trên trán ức mồ hôi lạnh.

Thế nhưng sau một khắc, trên hai tay chính mình truyền tới cảm giác ấm áp, loại cảm giác này khiến đau đớn khắp cơ thể nàng trở nên nhỏ bé hơn. Đây đương nhiên chỉ là ảo giác, đau đớn vẫn tồn tại như cũ, chỉ là Phi Tiểu Nhã đã chuyển sự chú ý của chính mình lên hai bàn tay mà thôi.

Hai bàn tay chính mình dán chặt vào hai bàn tay to của đối phương, hầu như chỉ có thể bao trùm được hơn phân nửa diện tích. Tay của nam nhân đều dày rộng như vậy hay sao? Tại thời khắc nguy hiểm như thế này, Phi Tiểu Nhã thấy chính mình cư nhiên nghĩ tới những chuyện này, thực sự có chút không thể tưởng tượng, không biết vì sao, tại thời điểm ở cùng một chỗ với hắn, tâm tình của chính mình vô cùng thả lỏng, phảng phất giống như đang dựa vào đối phương.

Băng hỏa lưỡng trọng kình trong cơ thể dần dần trở nên rõ ràng, phân tách rõ ràng, Phi Tiểu Nhã phân chia chúng ra quan sát, dọc theo kinh mạch của bản thân, vận chuyển tới hai cánh tay.

Kỳ thực cũng không có gì phân chia, bởi vì chúng vốn không phải cùng một loại, chỉ cần tùy tiện kéo chúng lưu động là có thể phân tách được rất rõ ràng.


Nhớ kỹ lời Đường Phong vừa nói, tay trái hỏa kình, tay phải băng kình, dần dần bức toàn bộ chúng vào hai lòng bàn tay.

Phi Tiểu Nhã trước đó chỉ làm được bước đầu tiên liền bị đau đớn không thể chịu đựng được ép phải bỏ dở, hiện tại đau đớn trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, khiến thân thể nàng không thể ức chế được run rẩy.

Hai cỗ kình đạo vô cùng khó khăn mới đẩy được tới lòng bàn tay, nhưng không thể lay động thêm, trước mặt chúng phảng phất giống như có một tầng vách chắn vô hình, nếu như kéo chúng ra xa, cả hai bên sẽ dồn hết sức giãy dụa kịch liệt.

Phi Tiểu Nhã kiên trì nỗ lực không cho chúng nhích tới gần nhau, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Thế nhưng lúc này nàng vô cùng đau đớn, tâm thần đã có chút bất an, làm sao có thể làm được một bước này, mắt thấy hai cỗ băng kinh đã bị bức tới cổ tay lại dọc theo đường cũ trở về, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một cỗ lực đạo giống như dòng xoáy, cỗ lực đạo này tác động vào băng hỏa lưỡng trọng kình, dùng sức kéo chúng ra ngoài.

Trong lòng Phi Tiểu Nhã yên bình, biết đây là nguyên nhân Đường Phong đang giúp nàng, tuyết tủy và hỏa tinh trong cơ thể hắn có lực hấp dẫn không thể tưởng tượng nổi đối với hai loại kình đạo này.

Rốt cuộc, băng hỏa lưỡng trọng kình đã bị kéo tới vị trí lòng bàn tay.

Phi Tiểu Nhã cẩn thận từng ly từng tý bức chúng ta khỏi cơ thể, nhất tâm nhị dụng, không cho bất cứ một phương nào xòi mòn nhanh hơn, cũng không thể bất cứ một phương nào xói mòn chậm hơn, từ đầu tới cuối luôn luôn duy trì một tốc độ đồng nhất.

Đây là một loại tốc độ cân đối, Phi Tiểu Nhã biết, một khi vòng cân đối này bị đánh vỡ, hai người thực sự xong đời rồi, đây chính là lấy sinh mệnh của chính mình làm tiền cược, không được phép có nửa điểm qua loa.

Sự tình tiến triển rất thuận lợi, chí ít theo suy nghĩ của Phi Tiểu Nhã xác thực rất thuận lợi, tuy rằng trong cơ thể đau đớn khó nhịn, để chính mình có cảm giác muốn mê muội, thế nhưng nàng vẫn kiên cường chịu đựng, càng không ngừng bức bách băng hỏa lưỡng trọng kình ra khỏi cơ thể.

Thế nhưng Đường Phong lúc này ngược lại.

Hắn không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, tình huống hiện tại so với dự liệu của chính mình có điểm chênh lệnh. Vấn đề này không phải trên người Phi Tiểu Nhã, mà là trên người chính mình.

Băng hỏa lưỡng trọng kình từ bên phía Phi Tiểu Nhã vận chuyển tới không phải dựa theo dự đoán ban đầu của hắn, bị tuyết tủy và hàn băng thu nạp, ngược lại dừng lại tại chỗ lòng bàn tay của chính mình.

Loại cảm giác này thực giống như băng hỏa lưỡng trọng kình trong cơ thể Phi Tiểu Nhã đã bị từ bỏ, tuyết tủy và hỏa tinh căn bản không chịu tiếp nhận chúng trở về nhà.

Năng lượng tụ tập nơi lòng bàn tay càng lúc càng nhiều, Phi Tiểu Nhã đang không ngừng nỗ lực, hiện tại loại tình huống này căn bản không thể dừng lại, một khi dừng lại rất có thể sẽ xuất hiện một số sai lầm khó có thể dự liệu, Đường Phong chỉ có thể siết chặt hàm răng, nuốt không khí vào bụng, liều mạng tiếp thu hai đoàn năng lượng tinh thuần từ bên phía Phi Tiểu Nhã vận chuyển tới, cẩn thận từng chút khống chế chúng, không cho chúng gây nguy hại tới chính bản thân mình.

Toàn bộ quá trình giằng co ước chừng nửa canh giờ, không chỉ có Phi Tiểu Nhã mệt tới mức hư thoát, ngay cả Đường Phong cũng không sai biệt lắm tinh tẫn nhân vong.

Tuy rằng chỉ là một phần băng hỏa lưỡng trọng kình rất nhỏ, so sánh với năng lượng ẩn chứa trong tuyết tủy và hỏa tinh chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, thế nhưng cho dù là như vậy cũng đủ tiêu tốn nửa canh giờ Phi Tiêu Nhã mới hoàn toàn bức chúng ra khỏi cơ thể.

Khi một tia năng lượng cuối cùng bị bức ra khỏi cơ thể, trong sát na Phi Tiểu Nhã mở mắt ra, mừng rỡ nói:

- Thành công rồi!

Lời này của nàng vừa mới dứt, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm lại, bởi vì nàng phát hiện ra sắc mặt của Đường Phong vô cùng không tốt, hơn nữa vị trí chính mình và lòng bàn tay của hắn tiếp xúc với nhau cư nhiên phát sinh quang mang sáng chói.

Dưới sự nghi hoặc, Phi Tiểu Nhã rút hai tay bản thân, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.

Bởi vì Đường Phong vẫn giữ nguyên vị trí, trên hai lòng bàn tay cư nhiên đã tụ tập hai đoàn năng lượng tỏa quang mang quỷ dị, một đoàn màu u lam, một đoàn màu trắng sáng.

Hai đoàn năng lượng này chỉ lớn chừng hạt đậu nho nhỏ, thế nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó lại khiến cao thủ Thiên giai cũng phải tim đập nhanh.

Phi Tiểu Nhã tự nhiên rõ ràng biết hai đoàn năng lượng kia là cái gì, thứ này căn bản chính là băng hỏa lưỡng trọng kình nàng vừa mới bức ra khỏi cơ thể.


- Tên lừa gạt ngươi!

Phi Tiểu Nhã lập tức lo lắng loạn lên.

Đường Phong mở mắt ra, cười khổ nhìn nàng một cái.

- Không phải ngươi nói không có nguy hiểm sao?

Bảo chủ đại nhân hầu như sắp khóc ra rồi, nếu như sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, nói cái gì nàng cũng không chịu để Đường Phong mạo hiểm, nàng tình nguyện bị băng hỏa lưỡng trọng kình dằn vặt cũng không nguyện để Đường Phong gặp phải chuyện này.

- Xảy ra tình huống ngoài dự liệu!

Đường Phong cũng bất đắc dĩ tới cực điểm, cúi đầu nhìn vào hai lòng bàn tay, hai đoàn năng lượng vẫn dừng lại tại chỗ lòng bàn tay, bây giờ coi như yên ổn, không hề có ba động không bị khống chế nào, thế nhưng… Vô luận làm cách nào Đường Phong cũng không thể hấp thu chúng, cũng không thể xua đi được, chúng giống như làn da chính mình, dính chắc không buông.

- Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Phi Tiểu Nhã nóng lòng như lửa đốt.

- Ta cũng không biết!

Đường Phong lắc đầu, căn bản không dám động, thậm chí thời điểm nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, rất sợ xúc động tới hai đoàn năng lượng nơi lòng bàn tay.

Trên mặt Phi Tiểu Nhã đột nhiên hiện ra một tia thần sắc kiên nghị, phảng phất giống như đã có quyết định quang trọng nào đó, lại đưa hai lòng bàn tay áp vào tay Đường Phong, vận chuyển công pháp, kéo cương khí trong cơ thể, điên cuồng hấp thu hai đoàn năng lượng trên tay Đường Phong.

- Ngươi làm cái gì?

Đường Phong lại càng hoảng sợ.

- Hấp thu chúng trở về!

Phi Tiểu Nhã lập tức đáp.

- Không có khả năng!

Đường Phong lắc đầu.

- Hai đoàn năng lượng này rất cổ quái, chỉ bám vào bàn tay của ta, không hề tiến vào trong cơ thể, cũng không hề tiêu tán, nếu như nàng có thể hấp thu chúng trở lại thì ta đã có thể xua tan chúng rồi.

Phi Tiểu Nhã không chút lay động, vẫn điên cuồng vận chuyển công pháp như cũ, dùng hết khí lực, nhưng sự thực đúng như lời Đường Phong nói, hai đoàn năng lượng kia căn bản không phải là nàng có thể hấp thu trở lại được.

Trong lúc nhất thời, bảo chủ đại nhân cũng có chút hết đường xoay xở, hai đoàn năng lượng này thoạt nhìn chỉ lớn băng hai hạt đậu nho nhỏ, thế nhưng đã ngưng tụ thành thực chất, thậm chí có thể nói đã có trọng lượng, năng lượng ẩn chứa trong đó rốt cuộc kinh khủng tới cỡ nào tự tự nhiên hiểu rõ trong lòng.

Nếu như hai đoàn năng lượng này đột nhiên bộc phát, không chỉ nói bản thân Đường Phong lập tức tan xác, cho dù là nàng cũng không thể toàn thân thoát đi.

Nhưng cho dù đối mặt với hiểm cảnh như vậy, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới chuyện xa Đường Phong một chút, trong đầu cấp tốc vận chuyển, ý đồ tìm được biện pháp giải quyết. Thế nhưng loại sự tình này căn bản là lần đầu tiên nàng gặp phải, căn bản không hề có bất cứ kinh nghiệm nào có thể sử dụng.

Thời điểm Phi Tiểu Nhã lo lắng, Đường Phong nhìn chằm chằm vào hai đoàn năng lượng trên lòng bàn tay, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Hai đoàn năng lượng này chỉ là một bộ phận của tuyết tủy và hỏa tinh, là từ hai thiên tài địa bảo này thoát ra ngoài, mà nếu theo như suy đoán trước đó, chúng có thể bị chính mình hấp thu a, mà thực tế thì sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui