Đường Phong vội bày ra vẻ mặt chính nghĩa đường hoàng, nói oang oang:
- Sao có thể chứ? Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cổ nhân có câu tiền tài chỉ là cặn bã, tình nghĩa đáng giá nghìn vàng, đây là đồ cô đã tặng ta, ta đương nhiên không thể bán rồi.
Đương nhiên hắn còn thòng thêm một câu nữa “Nếu tiền tài là cặn bã, ta tình nguyện biến thành hố rác!”
Bạch Tiểu Lại gắt giọng:
- Đừng có khua môi múa mép nữa, ta không tin ngươi, sau này mỗi lần ngươi dùng Bách linh đan, ta sẽ canh chừng ngươi tu luyện. Sau khi dùng Bách linh đan, tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng lên gấp mấy lần, nếu ngươi buông lỏng một chút thì coi như uổng phí đan dược.
- Cô làm ta đau lòng quá.
Đường Phong lộ ra vẻ mặt vô cùng thương tâm.
-Hừ!
Bạch Tiểu Lại xoay người sang chỗ khác, ném lại bóng lưng nhỏ nhắn cho Đường Phong.
Nếu không phải tối qua giải độc thật sự có hiệu quả, Bạch Tiểu Lại căn bản cũng không thể nào đưa Bách linh đan cho Đường Phong. Chỉ khi nào thực lực của Đường Phong tăng lên, độc chất trong người nàng mới càng nhanh giải hết. Tuy rằng Bách linh đan thật sự không quý giá, nhưng luyện chế rất phức tạp, những dược liệu cần thiết cũng rất nhiều, trong đó có vài loại dược liệu chính chỉ riêng Bạch Đế thành mới có. Trong lọ vốn có năm mươi viên, bất quá đã bị Bạch Tiểu Lại dùng mất không ít, nên chỉ còn lại hơn hai mươi viên.
Trước kia mỗi lần tu luyện Đường Phong đều ngồi trong phòng, nhưng hôm nay vừa ăn xong điểm tâm đã bị Bạch Tiểu Lại lôi lên Khúc Đình sơn.
Thiên Tú lưng tựa vào Khúc Đình sơn, trước mặt là Dạ Vũ hồ, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt.
Khúc Đình sơn kéo dài hơn vạn dặm, càng vào sâu càng không lường được nguy hiểm, cả Khúc Đình son trên cơ bản cũng có thể nói là bảo khố của Thiên Tú. Bên trong chứa vô số dược thảo quý hiếm cùng thiên tài địa bảo, Thiên Tú mỗi năm đều lập một toán nhân thủ tiến vào Khúc Đình sơn tìm kiếm. Vùng đất có nhiều bảo bối thì tự nhiên cũng có nguy hiểm.
Đường Phong trước đây có nghe nói qua, bên trong Khúc Đình sơn có không ít linh thú, mấy loại linh thú này có loại xinh đẹp động lòng người, có loại thô bạo hung tàn. cũng có loại linh thú rất cường đại, ngay cả cường giả cấp bậc Thiên giai như Thiên Tú tông chủ cùng Lâm Nhược Diên cũng vô pháp đối kháng.
Bất quá, bên ngoài Khúc Đình sơn vẫn rất an toàn, chỉ cần không đi vào quá sâu sẽ không có nguy hiểm gì, cho nên có không ít đệ tử Thiên Tú rỗi rãi không có việc gì làm đều tới Khúc Đình sơn tản bộ, thứ nhất là để thưởng thức cảnh đẹp, thứ hai là tìm kiếm bảo bối, thứ ba là có thể tu luyện tại chỗ này, linh khí trong núi bao giờ cũng nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Đây cũng là lần đầu Đường Phong tới Khúc Đình sơn sau khi chuyển thế, một đường đi lên, chỉ cảm thấy gió xuân khiến vui vẻ vấn vít bên người, nơi nơi đều tràn ngập hương hoa, làm cho người ta say mê không thôi.
Bạch Tiểu Lại giận Đường Phong lúc trước có ý định đem bán Bách linh đan, hơn nữa thực lực đã khôi phục một chút, nên muốn khiến Đường Phong một phen xấu mặt, dù chỉ mới là Luyện Cương lục phẩm, nhưng nội tình lúc trước vẫn còn đó, hơn nữa sở học của Bạch Đế thành vốn tinh diệu, Bạch Tiểu Lại đứng dưới chân núi thi triển thân pháp, nhìn qua thì không nhanh không chậm, nhưng kì thật là vô cùng nhanh.
Xú tiểu tử, không cho ngươi biết mặt thì ngươi chẳng biết trời cao đất dày là gì, mấy ngày qua hắn cư nhiên chẳng thèm để Thiên giai cường giả như mình vào mắt! Trong lòng Bạch Tiểu Lại nảy sinh oán độc, dưới chân di chuyển không ngừng, một hơi đã chạy hơn mười dặm.
đến lúc quay lại nhìn, nụ cười trào phúng nguyên bản đang đọng trên khóe môi của Bạch Tiểu Lại cũng thu trở về.
Nàng vốn cho rằng Đường Phong đã sớm bị mình bỏ xa, bởi vì phía sau không có bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng khi nàng nhìn lại, mới phát hiện Đường Phong chẳng buồn nói câu nào đang bám sát phía sau mình, chân tựa như du long, dùng một loại cước pháp huyền diệu vô cùng, một bên vừa quay đầu nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, một bên không nhanh không chậm đi tới.
Bạch Tiểu Lại dậm chân một cái, quay đầu lại nhắm phía trước mà chạy.
Tận khi đã lên tới đỉnh của một ngọn núi gần nhất, Bạch Tiểu Lại mới dừng lại. Từ chân núi lên tới đây ít nhất cũng hai mươi dặm, cho dù thực lực của Bạch Tiểu Lại đã hơi khôi phục lại một chút, nhưng vẫn thở dốc một chút.
Lại nhìn Đường Phong, mặt không đỏ tâm không nhảy, khí tức bình ổn, giống như đang tản bộ trong sân nhà mình vậy.
nam nhân này....Rốt cuộc là tu luyện công pháp gì? Bạch Tiểu Lại kinh ngạc vạn phần. Tại sao thực lực mới chỉ Luyện Cương tứ phẩm mà đã có căn cơ thâm hậu như vậy? Hơn nữa thân pháp của hắn cũng rất huyền diệu, cả đoạn đường không phát ra chút tiếng động nào, so với bộ pháp tinh túy của Bạch Đế thành còn muốn cao hơn một chút.
- Tiểu Lại, cô nghỉ ngơi một chút!
Đường Phong không chút khách khí nào, lên tiếng thông báo một câu xong liền quay đầu lại nhìn đường đã đi qua.
Kiếp trước nằm trên giường mười lăm năm, Đường Phong nào đã thấy qua cảnh đẹp như thế này! Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống đã có thể thấy hết quang cảnh khắp Thiên Tú, không sót chỗ nào, đình vũ lầu các trông như các quân cờ được sắp xếp ngay ngắn, mà Thiên Tú chính là một bàn cờ. Nhìn xa hơn một chút, còn mơ hồ có thể thấy được Tĩnh An thành.
Hít một hơi thật sâu, Đường Phong cảm thấy thần thanh khí sảng, cương khí trong người cũng có chút rục rịch! Linh khí ở nơi này nồng đậm hơn trong viện tử của mình đâu chỉ vài lần chứ? Khó trách tại sao đệ tử Thiên Tú lại thích vào trong núi tu luyện, nếu không phải cố kỵ trong núi có linh thú tồn tại, Đường Phong phỏng chừng tất cả đệ tử Thiên Tú đều đã chạy vào đây.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, giống như chỉ cần vươn tay là có thể nắm gọn cả Thiên Tú và Tĩnh An thành trong lòng bàn tay, Đường Phong lập tức nảy sinh hào khí, không kềm lòng nổi thốt lên:
- Trượng phu chí tứ hải, vạn lý do bỉ lân, nhất điểm hạo nhiên khí, bạt đao trợ bất bình!
Sau khi ngâm xong còn không biết xấu hổ mà khen một tiếng:
- Quả là thơ hay!
Ánh nắng buổi sớm mai không keo kiệt chút nào mà nhẹ nhàng chiếu xuống gương mặt của Đường Phong, Bạch Tiểu Lại nhìn một bên mặt của Đường Phong, chỉ cảm thấy dương quang màu vàng kim kia đã chiếu rọi nam nhân này phát sáng vạn trượng.
chỉ biết đùa giỡn là giỏi! Bạch Tiểu Lại bĩu môi, mặt đỏ rần quay sang chỗ khác.
- Ta mang ngươi tới đây không phải để cho ngươi sao chép thơ của tiền nhân.
Bạch Tiểu Lại chậm rãi mở miệng, trên mặt lại quay lại vẻ băng lãnh cố hữu, tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng Bạch Tiểu Lại tự hiểu, với tâm cảnh của người như Đường Phong không có khả năng sáng tác được mấy câu thơ đại khí thế này.
- Tu luyện chứ gì, ta biết mà!
Đường Phong gật gật đầu, cho dù hôm nay Bạch Tiểu Lại không đưa hắn tới, qua vài ngày nữa tự hắn cũng sẽ tới được.
Trên đỉnh núi vừa lúc có một tảng đã trơn bóng, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Lại, Đường Phong khoanh chân ngồi lên, lấy ra một viên Bách linh đan cho vào trong miệng.
Đan dược lúc vừa đưa vào miệng thì có chút chan chát, nhưng chỉ lát sau vị chát này lại biến thành vị ngọt.
cũng không phát sinh hiện tượng dược vừa vào miệng liền có tác dụng, tại đan điền sinh ra một dòng ôn thủy nhưng trong truyền thuyết.
Đây chỉ là một viên linh đan phụ trợ tu luyện, phải đợi lúc dược lực tan ra thì mới có hiệu quả. Đường Phong nhắm mắt ngưng thần, dứt bỏ hết thảy tạp niệm, vận chuyển Vô Thường Quyết, đầu tiên là dùng cương khí trong cơ thể trung hòa dược hiệu, kéo vào dược liệu tiến vào Khí hải Đan điền
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...