Vô Thường

Vừa dứt lời, Đường Phong liền vất cho hắn một ngàn lượng ngân phiếu.

Bàng lão đầu dường như sợ Đường Phong đổi ý, vội vàng đem thuốc chữa thương nhét vào trên tay hắn, mở miệng hỏi:

- ngươi muốn tìm dược liệu gì?

Đường Phong dĩ nhiên không có nói thẳng ra tên ba loại dược vật, lấy bản tính lão đầu này mà suy đoán, nếu là nói ra mục đích của mình, rất có thể sẽ bị hắn nắm được nhược điểm tới lừa bịp tống tiền, cho nên Đường Phong vừa lên tiếng liền báo ra một chuỗi tên.

Bàng lão đầu sau khi nghe xong ngoắc Đường Phong nói:

- Theo ta.

Xuyên qua dược phòng, lão đầu này căn bản không cần kiểm tra, chỉ một đường đi tới, một bên tiện tay mở ra một tủ thuốc, mỗi một tủ thuốc mở ra, bên trong nhất định có một loại dược vật Đường Phong mới vừa báo tên.

Cả dược thất giống như là thân thể của hắn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.

Liên tiếp mở ra mười mấy tủ thuốc, Bàng lão đầu chân mày khẽ nhíu lại:

- nhưng dược liệu ngươi nói, trong cơ bản đều có. Nhưng còn sót lại ba loại...

Trong lòng Đường Phong không khỏi giật thót, ba loại dược liệu còn chưa tìm được chính là Xà Triền Đằng, ngũ Liểu Căn cùng Túy ngư là thứ cần thiết để luyện Linh Lung Biến Cương đan.

May là Đường Phong cố giả bộ bình tĩnh, nghe Bàng lão đầu nói có ý muốn làm giá, cũng không khỏi có chút lo lắng đề phòng, chỉ có thể chú ý chừng mực mà nói:

- ừm, ba loại dược liệu này thật ra tương đối ít thấy, nơi này nếu là không có cũng không có gì là kỳ quái.


Bàng lão đầu cười hắc hắc nói:

- người nào nói không có? Bất quá chỉ có một loại, còn không biết bị ta vứt đi chưa.

Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Phong, nhưng đã làm cho hắn thất vọng, trên mặt Đường Phong không có chút biến hóa nào.

Dừng một chút, hắn mở miệng hỏi:

- Ta nói tiểu tử, ngươi muốn nhưng dược liệu này là làm cái gì? Luyện chế đan dược sao?

Đường Phong thuận miệng nói:

- Chẳng qua là cảm thấy hứng thú, nghĩ muốn nghiên cứu một chút.

Bàng lão đầu cười nhạt, có người nào không có chuyện gì lại cảm thấy hứng thú với dược vật, chẳng qua là hắn cũng không biết Đường Phong muốn nhưng dược liệu này là dùng làm cái gì.

Xoay người sang chỗ khác, đi tới một tủ thuốc trong phòng, Bàng lão đầu lục lọi hồi lâu, rốt cục ở trong một tủ thuốc tìm được một trong ba loại dược liệu kia, rút ra một hộc tủ thuốc, Bàng lão đầu nói:

- Xem một chút đi, ngươi cần chính là cái này phải không?

Đường Phong nhìn vào trong thăm dò một chút, chỉ thấy bên trong có hai cây dược liệu hình thù kỳ quái, loại dược liệu này giống như một con rắn, cả người nhăn nhăn nhúm nhúm không có một chút thịt, thoạt nhìn vô cũng kỳ quái, thậm chí khiến người ta cảm giác có chút buồn nôn.

Bất quá, Đường Phong dám xác định, đây chính là một trong ba loại dược liệu mình cần phải tìm, Xà Triền Đằng!

Đè nén kích động, trong lòng mừng như điên, Đường Phong thản nhiên nói:

- nga. nguyên lai đây chính là Xà Triền Đằng a, quả là mở rộng tầm mắt.

Vừa nói, một bên còn đưa tay sờ sờ.

Bàng lão đầu ở một bên mở miệng nói

- Vị dược tài này để ở chỗ này hình như được mấy năm rồi. Lấy lịch duyệt của lão nhân gia ta, cũng chưa từng biết nó rốt cuộc có chỗ lợi gì, ngươi muốn nó là làm cái gì hả?

Đường Phong một bên vuốt vuốt hai cây Xà Triền Đằng, một bên không chút để ý đáp:

- Ta chưa nói muốn nó a, ta chính là muốn biết vật này rốt cuộc hình dạng giống cái gì.

Bàng lão đầu bất ngờ nhướng hai con mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên một hồi tức giận nói:

- Tiểu tử thúi, ngươi chính là chỉ là muốn xem một chút? Mà khiến lão nhân gia ta phải mệt nhọc hồi lâu tìm kiếm như vậy thôi sao?

- Hắc hắc.

Đường Phong một bên cười, một bên thân mật vỗ liên hồi lên vai Bàng lão đầu


- người đã già không nên dễ dàng tức giận, đối với thân thể không tốt a, nói không chừng một ngày kia đột nhiên nhắm mắt xuôi tay.. .nhiều lời không tốt a. Ta cũng không phải là chỉ để xem không thôi, thật sự là muốn mua ít đồ a.

- Vậy ngươi có muốn vật này hay không?

Bàng lão đầu ngó chừng Xà Triền Đằng trên tay Đường Phong hỏi.

- Cái này còn phải hỏi sao, ngay cả ngài cũng không biết đồ vật này có ích lợi gì, ta lấy về làm củi đốt sao?

Đường Phong vừa nói, một bên đem Xà Triền Đằng buông xuống.

Trong khi lão gia hỏa trợn mắt nhìn, Đường Phong tùy tiện tìm mấy thứ vừa báo ra, đóng gói mang tới trước mặt hắn hỏi:

- Ta muốn nhưng thứ này.

lão già mí mắt cũng không thèm nhíu lại, tức giận nói:

- Một ngàn lượng.

Đã từng tao ngộ qua, Đường Phong đối với giá tiền cắt cổ này cũng đành phải nhịn xuống,tiện tay lấy ngân phiếu ra

Cầm lấy một ngàn lượng mua được vài loại dược liệu bỏ đi, Đường Phong thản nhiên đi ra khỏi dược thất.

Bàng lão đầu ngó theo bóng lưng Đường Phong, trong lòng nỗi lên một loại cảm giác khó hiểu, vội vàng quay vào bên trong dược phòng nhìn một chút, đem mỗi cái tủ thuốc mới vừa rồi Đường Phong đã xem qua đều rút ra kiểm tra, nhưng cũng không có phát hiện gì.

- Không có đạo lý a.

Bàng lão đầu nghi ngờ không dứt

- Tiểu tử thúi này mua nhưng dược liệu này làm gì? nhưng người khác nhất định sẽ cùng lão nhân gia ta trả giá một chút, nhưng hắn chân mày cũng không thèm nhíu lại một chút liền mua đi, chẳng lẽ tiền nhiều quá không có chổ tiêu xài hay sao? Đúng ,nhất định là phá gia chi tử rồi.

“Phá gia chi tử” Đường Phong giờ phút này cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị xem thành dê béo làm thịt cảm giác thật là khó chịu, nhất là mình đã biết mà vẫn không thể tránh né,phải ngoan ngoãn bị làm thịt,thật tức chết thiếu gia ta a.


Linh Khiếp Nhan ở bên trong không ngừng cười khanh khách:

- Phong ca ca, ngươi bỏ ra một ngàn lượng mua nhưng thứ bỏ đi này, nếu là bị người khác biết, nhất định sẽ cười chết ngươi.

- Hừ hừ, sớm muộn gì ta cũng để cho lão đầu kia trả lại cả vốn lẫn lãi.

Đường Phong âm thầm nghĩ.

- Cái Xà Triền Đằng kia không cần sao? Nếu quả thật từ chỗ của hắn mua..., không biết phải ra cái giá trên trời nào nữa

- Muốn, dĩ nhiên muốn.

Đường Phong nói

- Bất quá lão nhân kia không dễ gạt gẫm, cho nên trước làm tê dại thần kinh của hắn cái đã rồi tính sau.

Từ lúc Đường Phong bắt đầu vào dược thất, Bàng Dược Vương vẫn đi theo bên cạnh Đường Phong, khiến hắn muốn đem Xà Triền Đằng ném vào không gian Mị Ảnh cũng không có cơ hội, bất quá hiện tại đã biết nơi hạ lạc của một loại dược liệu, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là có thể đem nó thu vào tay.

Ngày thứ hai, Đường Phong vừa đi vào dược thất, Bàng lão đầu không một chút niệm tình khách quen, vẫn lấy một trăm lượng lộ phí. Lần này Đường Phong mất tám trăm lượng, mua một chút đồ rồi bỏ đi, Bàng lão đầu từ đầu tới cuối cũng vẫn ở bên cạnh hắn, mỗi khi Đường Phong nói ra tên một loại dược liệu gì, hắn đều mang theo Đường Phong đi tìm.

Ngày thứ ba, khi Đường Phong tới, Bàng lão đầu kìm lòng không đậu liếc mắt, nhận thấy Đường Phong rất tự giác đưa tới lộ phí, đã lười cùng hắn dây dưa, trực tiếp khoát tay nói:

- Tự mình đi tìm, đừng phiền toái lão nhân gia ta nữa.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui