Đó là lý do vì sao từ đầu tới cuối Đường Phong cũng không hề xung đột chính diện với bọn họ, bọn họ đuổi chính mình chạy đi là được, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là lấy được nhiều chỗ tốt bên trong Hư Thiên Điện.
Đường Phong cũng không định dừng lại lâu bên trong điện thứ bảy, nhưng dưới sự đuổi bắt của vô số cao thủ hắn cũng chỉ có thể mang theo Chung Lộ trốn vào các phòng ốc liên tục.
Chẳng qua đi vào nhiều gian nhà như vậy cũng không có thu hoạch, có lẽ bên trong những phòng đó đều rỗng tuếch, tất cả đều bị người của bốn thế lực lớn nhanh chân tới trước.
Bên trong điện thứ bảy cất giấu nhiều kỳ trân dị bảo, nguyên bản Đường Phong còn có chút chờ mong nhưng vài lần liên tiếp không tìm thấy thứ gì cũng khiến tâm ý của hắn nguội lạnh. Ở đây bị người của bốn thế lực lớn chiếm giữ lâu như vậy, số lượng người của bọn họ lại không ít, sợ rằng không bỏ sót thứ tốt nào.
Nửa ngày sau, hai người Đường Phong và Chung Lộ thở hồng hộc trốn vào một gian phòng đả tọa nghỉ ngơi, phía sau là một đám cao thủ Linh Giai giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính rất chặt, muốn thoát cũng không xong, thực sự có chút kiệt quệ tinh lực.
Ban nãy bị đuổi giết Đường Phong vô cùng giận dữ, lúc đầu dừng lại đại chiến với đám người đó một lượt để uy hiếp nhưng mới chém giết được hai người thì đám cao thủ còn lại càng trở nên dũng mãnh, ai nấy bày ra một tư thế quyết tử chiến nhất tề vọt tới khiến Đường Phong kinh hãi, chỉ có thể chạy trốn.
Phòng ốc tại đây rất nhiều, cho dù những người đó biết được Đường Phong ẩn thân bên trong cũng không dám tùy tiện xông vào, coi như cũng có chút thời gian để thở dốc.
Sau nửa canh giờ, hai người khôi phục hoàn toàn, Đường Phong lén lút mở cửa phòng, xác nhận bên ngoài không có nguy hiểm, lúc này mới dắt theo Chung Lộ đi thẳng một đường tới điện thứ tám.
Nhưng hai người còn chưa kịp đi bao xa thì trước mặt liền lóe lên hai đạo thân ảnh, hai người này không biết là cao thủ của gia tộc nào, đại khái là đang đi điều tra tung tích của Đường Phong, bốn người không chú ý vừa vặn gặp mặt tại đây.
Đường Phong híp mắt lại, từ lúc tiến nhập vào bên trong Dị Bảo Điện, hắn đã bị đám người kia vây công ăn đủ các lại mùi vị, hiện giờ tự nhiên động sát khí.
Nếu không muốn bị lộ hành tung của chính mình thì chỉ có thể giết hai người này.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Đường Phong ném một thanh phi đao vọt tới trước mặt một người, Chung Lộ cũng phản ứng vô cùng nhanh, trường tiên trên tay rung rung không ngừng giống như linh xà xuất động nhắm ngay mục tiêu Đường Phong hạ thủ mà cuốn tới.
Thực lực của hai người đó cũng không tính là cao, đều là Linh Giai hạ phẩm, Đường Phong và Chung Lộ liên thủ công kích, nếu không bị chết thì cũng phải bị thương nặng.
Nhưng dưới cái chết đang gần kề đột nhiên hắn lại hô to một tiếng:
- Ma đầu đang ở đây!
Âm thanh này được cương khí quán chú vào, lực xuyên thấu rất mạnh, chỉ sợ phương viên mấy trăm dặm bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Vừa kêu lên xong, thân ảnh người này chợt lóe, xem ra là muốn né tránh công kích của Đường Phong và Chung Lộ.
Nhưng hắn vừa mới có động tác, đồng bọn bên cạnh hắn liền lộ ra sắc mặt cổ quái, hai tay trái phải ngăn lại, thuận tiện còn đánh một chưởng vào phía trên thắt lưng của hắn.
Một chưởng này rất độc, không chỉ đánh cho người kia trở về chỗ cũ mà còn chặt đứt đường lui của người đó.
- Ngươi...
Người này vô cùng sợ hãi, hắn không thể ngờ tới đồng bọn của hắn dĩ nhiên lại làm ra chuyện này, nhưng đến khi hắn phản ứng lại thì đã muộn, phi đao của Đường Phong đã nằm chính giữa yết hầu hắn, trường tiên của Chung Lộ cũng nhanh chóng đánh tới, trường tiên mạnh mẽ quấn vào đầu của hắn rồi vung lên, cổ của người này vang lên âm thanh răng rắc giòn giã, đầu nghẻo sang một bên, triệt để mất đi sinh cơ.
Thần sắc Đường Phong nghi hoặc nhìn lại cao thủ Linh Giai hạ phẩm kia, không tiến lên công kích cũng không thả lỏng cảnh giác. Một màn vừa rồi quá đỗi đột nhiên, không chỉ người chết không giải thích được mà trong lòng Đường Phong cũng không hiểu tại sao.
Cái đó gọi là không thể quên phòng bị, chính mình không hề nhận ra người này, nhưng tại sao hắn muốn ra tay trợ giúp chính mình đây?
Trái ngược lại người nọ hướng Đường Phong chắp tay nói:
- Đường công tử, đã lâu không gặp!
- Các hạ có ý tứ gì?
Đường Phong nhìn hắn âm lãnh, tuy rằng vừa rồi hắn giúp đỡ chính mình giết người nhưng cũng không đại biểu cho hắn không có ý đồ xấu, không có chuyện gì mà tỏ ra xun xoe, không phải phường trộm cướp thì cũng là loại lừa gạt.
- Hiện giờ không phải lúc nói chuyện, Đường công tử mau trốn vào bên trong căn nhà kia.
Người nọ vừa nói một mặt chỉ vao một căn phòng ở gần đó.
Đường Phong không trả lời vẫn cảnh giác nhìn hắn như cũ, nhưng bên tai vang lên vài tiếng xé gió phần phật, có lẽ trước khi người nọ bị chết đã la lên khiến không ít người kéo tới đây.
- Tại hạ là chấp sự của Cổ gia, nói như vậy Đường công tử đã hiểu rõ?
Người nọ lại mở miệng nói.
Trong lòng Đường Phong bừng tỉnh, nếu như người này là đệ tử của Cổ gia thì những việc trước mắt có thể giải thích được.
Chẳng qua cũng không thể bài trừ khả năng hắn nói dối, nhưng Đường Phong tài cao lớn mật, hắn cũng không ngại tiến vào bên trong gian phòng để ẩn thân, cho dù người này có âm mưu quỷ kế gì đi chăng nữa thì cùng lắm là mình đại khai sát giới.
Trận chiến tại đại hội đồ ma, chính mình còn có thể đi ra huống chi là chỗ này, sở dĩ không muốn phát sinh xung đột cùng những người đó chỉ vì Đường Phong không muốn lãng phí thời gian và tinh lực.
- Làm phiền rồi!
Đường Phong lên tiếng, hắn vội kéo Chung Lộ chạy vào bên trong căn nhà.
Viên chấp sự của Cổ gia cũng là người ngoan độc, tuy rằng được Cổ U Nguyệt mệnh lệnh phải hiệp trợ Đường Phong nhưng dù sao hiện giờ bốn thế lực lớn cũng đang liên thủ với nhau, nếu để người khác thấy cục diện trước mặt thì thật có chút không thể ăn nói, hắn lập tức lấy một thanh chủy thủ từ trong lòng ra hung hăng cắt một đao trên cánh tay chính mình, máu chảy ra như suối tại đó, người này cố nén đau đớn, bàn tay đặt lên vết thương ngồi dưới đất, bày ra biểu tình vô cùng sợ hãi.
Sau thời gian ba hơi thở, vô số người đi tới từ bốn phương tám hướng.
Chờ dến khi thấy rõ tình thế trước mắt, lập tức có người cả giận nói:
- Ma đầu ở đâu?
Sắc mặt vị chấp sự Cổ gia vô cùng yếu ớt, hắn suy yếu nói:
- Chạy rồi, hắn giết xong Tư Đồ huynh còn đả thương ta nữa.
- Hắn đi về hướng nào?
Lại có người vội vàng hỏi.
- Bên này.
Viên chấp sự Cổ gia tiện tay chỉ một phương hướng, những người khác thấy vậy cũng không nghi ngờ, nhất tề phóng về phía bên đó.
Chờ tới khi tất cả mọi người biến mất, vị chấp sự Cổ gia mới chậm rãi đứng dậy, nhìn trước sau một vòng, lúc này mới bước tới trước gian nhà Đường Phong vừa trốn vào.
Đứng ở ngoài cửa chờ vẫn không thấy Đường Phong đi ra, vị chấp sự Cổ gia cũng không nóng nảy, hắn dứt khoát lấy một viên đan dược nuốt vào, khoanh chân ngồi xuống đất đả tọa trị thương.
Hiện giờ Đường Phong có chút dở khóc dở cười.
Chính mình tiến vào trong gian nhà vậy mà lại thành người nhúng chàm, các cơ quan bên trong gian phòng chưa bị phá bỏ, bảo bối cũng chưa bị lấy đi, quả thật vô tâm trồng liễu liễu thành cây.
Các thứ bên trong Dị Bảo Điện tự nhiên không quá kém, hiện giờ gặp được Đường Phong đâu sẽ bỏ qua?
Đây là lần đầu tiên Đường Phong tự mình phá giải cơ quan then chốt sau khi từ biệt Đoạn Tây Lâu, tự nhiên vô cùng cẩn thận, thời gian ở cùng một chỗ với Đoạn Tây Lâu, hắn có tri thức cường đại làm hậu thuẫn, phá giải các cơ quan then chốt căn bản không quá khó khăn, nhưng hiện giờ chính mình xử lý tất cả những thứ này, Đường Phong mới phát hiện các cơ quan then chốt và bẫy rập cũng không quá nguy hiểm như trong tưởng tượng của chính mình.
Cũng may trước đó học được vài thứ hữu dụng từ Đoạn Tây Lâu, Đường Phong mất một thời gian liền phá giải toàn bộ các cơ quan then chốt cùng bẫy rập, còn những thứ không thể phá giải thì dùng bạo lực để phá tan, ngạnh kháng công kích của cơ quan then chốt.
Trên mặt đất trong phòng đầy rẫy các mũi tên, hơn nữa trên những mũi tên kia còn lóe lên một tầng quang mang xanh mượt và có chút mùi hôi.
Các cơ quan then chốt bên trong Dị Bảo Điện đều bắn ra tên có kịch độc, một khi dính phải thì chắc chắn phải chết.
Sau khi cơ quan then chốt bên trong gian phòng được giải trừ, giữa trung tâm sàn nhà đột nhiên truyền tới một tiếng động, bốn phía tản ra lộ một hang động.
“Sẽ có bảo bối gì đây?”
Đường Phong vô cùng chờ mong, đi một bước tiến lên phía trước.
Đi tới gần nhìn xuống, mi mắt Đường Phong hơi rụt lại, lập tức thần sắc trở nên cổ quái.
Hắn không nghĩ chính mình lấy được bảo bối đầu tiên bên trong Dị Bảo Điện lại là thứ đó!
- Công tử, đây là cái gì?
Chung Lộ cúi đầu nhìn, lấy hiểu biết của nàng căn bản không biết được vật trước mặt là gì.
- A, một khối đá.
Đường Phong thở dài, khom lưng xuống hung hăng bế tảng đá giấu dưới sàn nhà to bằng khoảng đứa bé lên. Đường Phong tinh mắt thấy bàn tay của Đường Phong đặt trên khối đá ấn xuống hai vết tích thật sâu, mà đến khi Đường Phong buông tay, vết tích này biến mất rất nhanh, có thể tưởng tượng được tảng đá này có độ đàn hồi lớn tới mức nào.
- Di, đây không phải là Tái Sinh Thạch sao?
Linh Khiếp Nhan lộ cái đầu nhỏ ra ngoài vô cùng kinh ngạc.
- Phải.
Đường Phong gật đầu.
Thứ cất giấu bên trong phòng chính là một khối Tái Sinh Thạch, một khối Tái Sinh Thạch này không khác gì mấy so với khối Tái Sinh Thạch mà Linh Khiếp Nhan dùng, cho dù là khối lượng hay thể tích cũng không sai biệt.
- Cái này sợ rằng tên râu cá trê kia phải cười tới rụng răng.
Linh Khiếp Nhan hé miệng nói.
- Có thứ này cũng vô dụng, không biết Hỏa Phượng có thể cho ta vài giọt máu được không a.
Đường Phong thổn thức một tiếng.
Chung Lộ ở bên cạnh nghe được như người lọt vào trong sương mù, mơ mơ màng màng.
Đường Phong cũng cười khổ một tiếng. Hiện giờ tìm được một khối Tái Sinh Thạch, rốt cuộc cũng có thu hoạch. Dị Bảo Điện quả nhiên danh bất hư truyền, bên trong giấu vô số kỳ trân dị bảo, Tái Sinh Thạch là một trong số đó.
Tác dụng duy nhất của Tái Sinh Thạch là để trọng tố thân thể. Giống như Linh Khiếp Nhan vì bị nhiều nguyên nhân mất đi thân thể, tinh hồn lại tồn tại ở tình huống dị thường mới cần dùng tới Tái Sinh Thạch.
Chẳng qua cho dù có Tái Sinh Thạch cũng vô dụng, muốn trọng tố được thân thể phải thỏa mãn ba điều kiện mới thành, tố thế, lưu thông máu, cố thần!
Điều kiện cố thần không khó đạt thành, trên tay Đường Phong còn có linh nhũ vạn năm, chỉ cần dùng một ít là được. Thế nhưng lưu thông máu phải cần tài liệu là máu của Hỏa Phượng niết bàn, chỉ có máu tươi của Hỏa Phượng mới có công năng khởi tử hồi sinh.
Trước đây Đường Phong lừa gạt lấy được không ít máu từ chỗ Hỏa Phượng nhưng đã dùng hết sạch, hiện giờ nếu đi tìm nàng nhắc tới việc này có lẽ sẽ bị đánh cho tơi bời.
Phu nhân phát uy, không ai đỡ được.
Đường Phong còn nhớ rõ chính mình đã đáp ứng lão Tư Đồ râu cá trê rằng sẽ giúp hắn trọng tố thân thể cho nên năm đó hắn mới mang theo Sơn Hà đồ quy thuận chính mình.
Chỉ là đáp ứng thì đáp ứng, Đường Phong cũng phải tìm được khối Tái Sinh Thạch thứ hai mới được, cho nên cũng không quá để ý trong lòng.
Không ngờ rằng lúc này dĩ nhiên có thể tìm được một khối Tái Sinh Thạch khác bên trong Dị Bảo Điện, chỉ cần lấy chút máu tươi từ Hỏa Phượng nữa thì lão Tư Đồ râu cá trê có thể trọng tố thân thể.
Nghĩ nghĩ, Đường Phong cảm thấy lạnh gáy, phảng phất như thấy được dáng vẻ nổi giận của phu nhân.
Khó, khó a! Đường Phong yên lặng thu hồi Tái Sinh Thạch, suy nghĩ trước khi lấy được máu của Hỏa Phượng tuyệt đối không nói cho lão Tư Đồ râu cá trê biết được tin tức của Tái Sinh Thạch.
Tuy rằng không tìm được thứ gì đó quá tốt nhưng dù sao cũng không phải không có thu hoạch, Tái Sinh Thạch cũng là kỳ trân dị bảo, nghĩ tới đây, tâm tình Đường Phong cũng tốt lên một chút.
Đã lấy được bảo bối, cũng nên tìm vị chấp sự của Cổ gia để nói chuyện, sợ rằng hắn còn đang chờ chính mình.
Ở đây vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, vị chấp sự Cổ gia kia nói hẳn không sai, hắn đã dẫn dắt địch nhân của chính mình rời đi. Sở dĩ Đường Phong chui vào trong gian phòng cũng không phải vì sợ bị người khác đuổi giết mà là muốn tìm hiểu một chút tin tức từ trong miệng người này, nhất là những tin tức sau khi chính mình biến mất tại đại hội đồ ma.
Lặng lẽ mở cửa phòng, Đường Phong thò đầu ra ngoài phát hiện chấp sự Cổ gia kia đang ngồi một bên vận chuyển cương khí, máu tươi trên cánh tay chảy đầm đìa, cũng không biết bị vật gì gây thương tích, chỉ là băng bó qua loa.
Nghe được động tĩnh, vị chấp sự Cổ gia cũng mở mắt, đưa mắt nhìn quanh thấy được Đường Phong đang ngoắc tay về phía mình.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu nhanh chóng đi vào trong gian nhà.
- Cổ Thanh Vân ra mắt Đường công tử!
Vị chấp sự Cổ gia vừa tiến lên liền tự giới thiệu.
- Chuyện vừa rồi xin đa tạ.
Đường Phong đáp lễ lại.
- Việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, hơn nữa đây cũng là việc gia chủ phân phó.
Thần sắc Cổ Thanh Vân bình thản.
- Ngồi xuống rồi nói.
Đường Phong khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhìn Cổ Thanh Vân hỏi:
- Cổ gia chủ còn có phân phó gì khác hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...