Thăm dò hai ngày bên trong Công Pháp Điện, cũng không phải ba người chưa tìm được cái rương nào chỉ là cho tới bây giờ đều là tìm thấy một cái rương nằm bên trong một gian nhà, hơn nữa đại đa số đều là rương đồng và rương sắt, rương bạc rất ít thấy, còn rương vàng thì chưa ai thấy một cái nào.
Nhưng mà hiện giờ ở trong gian nhà này lại có đủ bốn loại rương, đây thực sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Có lẽ do bên trong phòng có bố trí ảo trận, uy lực của cơ quan then chốt tương đối cao, rất khó để phá giải cho nên phần thưởng dành cho người thắng cuộc cũng tương đối lớn, chẳng qua không biết thứ tốt bên trong rương là như thế nào.
- Ai đi mở đây?
Đường Phong nhìn hai người.
- Ta tới ta tới!
Đoạn Tây Lâu nhanh chóng đăng ký.
Mở rương là chuyện tình tràn ngập mùi vị đánh bạc, đó là phán đoán xem vận khí của chính mình có tốt hay không, dọc đường đi Đoạn Tây Lâu vô cùng có hứng thú với việc này.
Đầu tiên chính là mở rương sắt ra, Đoạn Tây Lâu lấy một quyển võ điển cổ xưa màu vàng, võ điển này đã sắp nát vụn, phần bìa thiếu mấy khối, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
Dù sao cũng là thứ lấy ra bên trong rương kém cỏi nhất, vốn Đoạn Tây Lâu cũng không trông cậy vào nó, chỉ nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tam Hư kiếm, dùng cho tu luyện giả Địa Giai.
Kiếm pháp này chẳng qua chỉ là một quyển võ điển cấp Địa Giai, tự nhiên không phải là thứ tốt.
Đoạn Tây Lâu cũng không nổi giận, hai tay xoa vào nhau mở cái rương đồng, lấy ra một quyển bí tịch từ bên trong, nhìn một lát rồi vui vẻ nói:
- Một quyển võ điển không tồi.
Du Long bộ, phải là Thiên Giai mới tu luyện được, sau khi luyện thành đạt đủ hỏa hầu thì khi thi triển sẽ giống như du long, loại võ điển đẳng cấp như vậy dù sao cũng là chủ yếu, người tu luyện cảnh giới Thiên Giai rất đông, nếu Đoạn Tây Lâu muốn chấn hưng Đoạn gia thì võ điển Thiên Giai ắt không thể thiếu.
Tiếp theo là hòm bạc, Đoạn Tây Lâu chỉ lục lọi trong chốc lát liền lấy ra một quyển võ điển từ bên trong, xem xét một lát thì thần sắc không khỏi rung động:
- Đại ca, đây là một quyển công pháp Linh Giai.
- Không tồi.
Đường Phong nở một nụ cười ha hả, có thể lấy một quyển công pháp Linh Giai từ bên trong rương bạc, vận khí này cũng không thể tính là kém. Nói như vậy thì đại đa số những rương dưới đẳng cấp rương bạc thì đều chứa võ điển bí tịch cấp Thiên Giai, tuy rằng cũng có võ điển Linh Giai xuất hiện nhưng tỷ lệ này thực sự rất nhỏ.
Tỷ lệ nhỏ như vậy còn để cho Đoạn Tây Lâu gặp được, xem ra vận khí của hắn xác thực không kém.
Công pháp và võ điển khác nhau, võ điển là chiêu thức dùng để đối địch, còn công pháp là cơ sở của một người tu luyện cương khí, một quyển công pháp tốt có thể giúp cho người tu luyện được rất nhiều, Vô Thường Quyết của Đường Phong cũng là một loại, còn võ điển là kiếm kỹ nắm giữ trên người.
Huyền Thủy công! Đó là tên của bản công pháp, thích hợp cho người có cương tâm hệ thủy tu luyện, nó vô dụng với Đoạn Tây Lâu nhưng vẫn dùng làm đồ cất giữ của Đoạn gia được.
Mở ra ba cái rương liên tiếp, thu hoạch rất phong phú, Đoạn Tây Lâu mừng rỡ hận không thể chọn thêm được.
- Cái rương cuối cùng thì đại ca tới mở đi.
Đoạn Tây Lâu nói.
Bên trong rương vàng chắc chắn sẽ có cái gì đó của Linh Giai xuất hiện, lúc này phá giải cơ quan then chốt của trận pháp Đường Phong xuất nhiều lực, hiện giờ thứ áp đáy hòm tự nhiên để hắn tới mở là tốt nhất.
Đường Phong cũng không từ chối, đi lên phía trước mở ra cái rương vàng, lục lọi bên trong ra một quyển bí tịch.
Ngưng mắt xem xét một hồi, Đường Phong không khỏi kêu lên một tiếng, hắn cười nói với Đoạn Tây Lâu:
- Đoạn huynh, bản võ điển này ta muốn có.
- Nếu đại ca muốn thì cứ việc cầm lấy đi.
Đương nhiên Đoạn Tây Lâu sẽ không tranh đoạt với Đường Phong, mấy ngày nay ở chung với Đường Phong, Đoạn Tây Lâu cũng biết tính tình của Đường Phong, những thứ chướng mắt hắn sẽ không coi trọng, còn những thứ bị hắn coi trọng đều có tác dụng với hắn.
- Công tử hài lòng như vậy hẳn là đã tìm được thứ gì tốt?
Chung Lộ cười hỏi.
- Một quyển võ điển Linh Giai mà thôi.
Đường Phong phe phẩy quyển sách trên tay.
- Nguyên ta tưởng rằng cả đời này không còn biện pháp tìm được nó, không nghĩ rằng có thể thấy được bên trong Hư Thiên Điện, Hư Thiên có mười điện, mỗi một điện là cả một thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mười điện của Hư Thiên bao gồm tất cả mọi thứ, chỉ cần thứ thế gian có thì nhất định có thể tìm được bên trong Hư Thiên Điện.
- Trước đây đại ca đã tu luyện qua bản võ điển này rồi sao?
Đoạn Tây Lâu nghe được ý tứ trong lời nói của Đường Phong.
- Phải.
Đường Phong gật đầu.
- Chẳng qua trước đây chỉ tu luyện nửa trên, hiện giờ gặp được nửa còn lại.
Đoạn Tây Lâu tới gần một chút, chỉ thấy bìa cuốn võ điển có ghi ba chữ Tịch Diệt Chỉ.
Tịch Diệt Chỉ, võ điển cấp Linh Giai, không gây tổn thương da thịt, chuyên đánh vào kinh mạch.
Đường Phong có thể học được Tịch Diệt Chỉ là chuyện tình nhiều năm trước khi cứu một đôi phu thê bên trong Đại Tuyết Cung ra ngoài. Chẳng qua đôi phu thê này cũng chỉ có nửa trên cho nên Đường Phong không học được đầy đủ.
Uy lực của Tịch Diệt Chỉ không nhỏ, chiến đấu với địch nhân có thể gây hiệu quả bất ngờ.
Chẳng qua theo thực lực của Đường Phong tăng lên thì nửa phần trên Tịch Diệt Chỉ đã không được hắn trọng dụng nữa, cho nên trở thành vô ích, hiện giờ tìm được võ điển hoàn chỉnh, tự nhiên có thể tu luyện chu toàn.
Hơn nữa, điều khiển thứ này có chút hiệu quả giống như ám khí, chỉ phóng bắn ra giống như ám khí, Đường Phong vẫn muốn dung hợp Tịch Diệt Chỉ với ám khí với nhau nhưng khổ nỗi không biết nội dung của nửa dưới quyển võ điển như thế nào, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội tìm hiểu.
Bốn cái rương có không ít thứ tốt, nhiệt tình tầm bảo của Đoạn Tây Lâu càng hăng hái thêm.
Công Pháp Điện là mục đích chuyến đi này của hắn, làm sao hắn có thể không hưng phấn?
Ra khỏi gian nhà, ba người tiếp tục lữ trình tầm bảo.
Một ngày sau đó, hai cao thủ Linh Giai hạ phẩm quay trở lại lần thứ hai, một người nói:
- Lão phu đã suy nghĩ cẩn thận cách phá giải cơ quan then chốt bên trong như thế nào, lần này nhất định chúng ta sẽ thành công.
Tên còn lại nói:
- Cơ quan then chốt bên trong căn phòng đó thật mạnh, có lẽ bảo bối ẩn giấu bên trong cũng không quá kém.
Hai người nối đuôi nhau đi vào trong phòng, nhưng chờ một thời gian cũng không thấy ảo trận xuất hiện, ngược lại có bốn cái rương đã được mở ra trước mặt hai người.
- Đã bị người khác nhanh chân tới trước rồi!
Thấy cảnh này, hai người đều hiểu rõ, thần sắc có chút buồn bã nhìn nhau. Cao thủ bên trong Hư Thiên Điện vô số, hai người bọn họ không phá giải được cơ quan then chốt tại đây không có nghĩa rằng người khác cũng không phá giải được. Chẳng qua hai người cũng không nghĩ tới người phá giải cơ quan then chốt bên trong phòng dĩ nhiên là tổ hợp ba người mà bọn họ thấy lúc trước.
Vào giờ khắc này, Đoạn Tây Lâu lại đang cầm một quyển bí tịch Linh Giai cười ngây ngô liên tục.
Đi dạo một ngày vừa rồi còn có nhiều thu hoạch hơn so với hai ngày trước, công pháp võ điển cấp Linh Giai thu được vài bản, Thiên Giai Địa Giai cũng thu được hơn mười bản, tất cả đều là mặt hàng chất lượng cao.
Chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất chính là rương màu đen trong truyền thuyết vẫn không xuất hiện, ba người tầm bảo đến giờ vẫn chưa gặp qua. Chẳng qua loại tồn tại như rương màu đen vô cùng thưa thớt, có thể so sánh được với độ hiếm của tuyệt thất.
Thu hoạch được bao nhiêu đều bị Đoạn Tây Lâu thu về, Đường Phong cũng không tranh đoạt với hắn, mấy thứ này nên thuộc về sở hữu của hắn, về phần Chung Lộ vừa mới xuất quan cho nên cũng không có nhu cầu cần thiết, chỉ yên lặng theo sát bên người Đường Phong.
Về chuyện này, Đoạn Tây Lâu vô cùng băn khoăn, dù sao cũng là cả ba người tầm bảo, thứ tốt đều là mình cầm, hắn cũng không phải là tiểu nhân có lòng tham vô đáy, sao có thể không biết xấu hổ?
Hơn nữa, hắn cũng biết Công Pháp Điện không phải là mục đích cuối cùng của Đường Phong, chính mình tới Công Pháp Điện là để tìm bí tịch chấn hưng Đoạn gia, Đường Phong ở chỗ này cũng chỉ vì muốn giúp đỡ mình mà thôi.
Còn dây dưa kéo dài thời gian của người khác thì quả thật không phải.
Buổi tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, cũng đến lúc phải ra đi.
Trong thời gian nghỉ ngơi Đoạn Tây Lâu nói:
- Đại ca, đi vào trong Hư Thiên Điện nhận được sự chiếu cố của đại ca, tiểu đệ cảm động không biết nói gì.
Đường Phong uống một ngụm nước, khẽ cười nói:
- Đoạn huynh khách khí rồi, ta chỉ là cậy mạnh mà thôi, nếu dọc đường không có chỉ dẫn của ngươi thì sợ rằng ta đã gặp không ít nguy hiểm.
- Đại ca quá khiêm tốn, lấy thực lực và thủ đoạn của đại ca, cho dù lúc đầu không biết Hư Thiên Điện thì chỉ cần lần mò một thời gian ngắn liền có thể hiểu rõ nó, công lao của tiểu đệ có sá gì.
Chung Lộ hé miệng cười nói:
- Các ngươi thực không biết xấu hổ, tự thổi phồng lẫn nhau mãi sao?
Đường Phong và Đoạn Tây Lâu liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cười ha hả.
Cười xong, Đoạn Tây Lâu nói:
- Hiện giờ đã thu hoạch được không ít các thứ bên trong Công Pháp Điện, tiểu đệ cũng cần phải đi về.
Đường Phong sửng sốt:
- Đoạn huynh phải ly khai Hư Thiên Điện sao?
- Phải, mặc dù thời hạn đóng của của Hư Thiên Điện còn có hơn mười ngày nhưng tiểu đệ đã cảm thấy mỹ mãn, những công pháp võ điển thu thập được cũng đủ dùng cho Đoạn gia vài chục năm.
- Cũng được.
Đường Phong gật đầu, thực lực của Đoạn Tây Lâu xác thực có chút thấp, đêm dài lắm mộng, nếu như còn lưu luyến bên trong Hư Thiên Điện thì không chừng sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó thì sẽ trở thành dã tràng xe cát.
- Đại ca định như thế nào?
Đoạn Tây Lâu biết rõ ý định trong lòng Đường Phong nhưng vẫn hỏi.
- Dù sao đi nữa vẫn còn có thời gian, ta định đi dạo tới các điện phủ khác, xem xem có thu hoạch được cái gì không.
Đường Phong đáp, một trăm năm Hư Thiên Điện mới mở ra một lần, loại cơ hội khó gặp được như vậy Đường Phong cũng không muốn bỏ qua, hơn nữa... Chính mình đột nhiên xuất hiện tại chỗ này nhất định là có nguyên nhân, chung quy không thể hồ đồ tới đây một chuyến rồi hồ đồ đi trở về.
- Vậy thì tiểu đệ chúc đại ca đạt thành đại sự, nếu ngày sau có cơ hội thì nhất định đại ca phải tới Tây Lĩnh Đoạn gia chơi, tiểu đệ nhiệt liệt chào đón!
- Trước khi đi có lẽ ta phải biến đổi hình dạng, bằng không nếu ma đầu như ta hiện thân thì chắc chắn sẽ dẫn tới sát nghiệp cho ngươi.
Đoạn Tây Lâu ngạo nghễ nói:
- Ma đầu thì thế nào? Không nói người trong thiên hạ hiểu nhầm về đại ca, ngay cả đại ca thực sự là ma đầu thì tiểu đệ có một đại ca như vậy chính là vinh hạnh của tiểu đệ.
Lời nói này vô cùng khẩn khoản, Đường Phong nghe xong không khỏi có chút xúc động, lời nói của Đoạn Tây Lâu không hề sai.
- Đại ca bảo trọng, Chung cô nương bảo trọng, tiểu đệ cáo từ trước.
Đoạn Tây Lâu vái chào thật sâu, dứt lời xoay người bước đi, động tác thẳng thắn gọn gàng.
Lời nói của Đường Phong lên tới họng rồi bị nuốt ngược trở lại xuống dưới.
Cho tới khi bóng lưng của Đoạn Tây Lâu biến mất, Chung Lộ mới nhẹ giọng nói:
- Hắn không muốn liên lụy tới công tử cho nên mới rời đi trước.
- Ừm.
Đường Phong gật đầu, Đoạn Tây Lâu tìm cách rời đi làm sao Đường Phong không biết? Chỉ là cho dù hắn có làm điều gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng, hơn nữa chính mình còn muốn đi các điện phủ tiếp theo, xác thực Đoạn Tây Lâu không thích hợp đi theo. Như vậy cũng tốt, để hắn trở lại Đoạn gia, có thể thoát khỏi được nguy hiểm bên trong Hư Thiên Điện.
Lúc có Đoạn Tây Lâu đi cùng thì Đường Phong còn không suy nghĩ chuyện gì, nhưng đến khi hắn ly khai, chỉ còn bản thân mình và Chung Lộ, Đường Phong liền có chút cảm giác là lạ.
Nếu Chung Lộ là một nữ tử bèo nước gặp nhau, hoặc hai người quen biết thì cũng không có vấn đề gì xảy ra, nhưng giữa hai người lại có nhiều phát sinh quan hệ khá đặc biệt, hồi tưởng lại những chuyện cũ, Đường Phong như giẫm phải gai.
Nhất là nghĩ tới chuyện Chung Lộ canh giữ tại Vân Hải Chi Nhai suốt bốn năm, cô đơn một mình, đứng ở cửa sơn động nhìn trời mây chờ mong chính mình giáng xuống từ trên trời, trong lòng Đường Phong càng phát ra tư vị không biết phải nói làm sao.
Nói đến dây, thực sự có chút cảm giác có tật giật mình, còn có không ít hổ thẹn. Năm đó chính mình đã nói qua với nàng, có thời gian sẽ tới tìm nàng, nhưng một lần đi liền bặt vô âm tín, nếu không phải do Chung Lộ xuất quan đi tìm thì Đường Phong cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được nàng.
Càng nghĩ, trong lòng càng thấy hổ thẹn.
Hết lần này tới lần khác nữ tử này còn chớp chớp con mắt to, trong đôi mắt trong suốt không tạp chất, hồn nhiên rực rỡ, thẳng tắp nhìn Đường Phong:
- A? Công tử đang suy nghĩ cái gì?
- Không có gì.
Đường Phong thở dài một tiếng.
Chung Lộ cười yếu ớt một cách thản nhiên, đôi mắt to hơi khép lại thành hình trăng khuyết, đi tới bên cạnh Đường Phong ôn nhu nói:
- Công tử có suy nghĩ trong lòng?
Đã bị nàng nhìn ra rồi sao? Nữ nhân này hiện tại thông tuệ như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...