Vô Thường

Người ngồi cạnh ăn mặc giống như nho sinh cười nhẹ nói:

- Người sát nhân này cũng có lá gan không nhỏ, lại có thể dám chạy tới Trảm Hồn Tông giết người, cũng không biết là vì chuyện gì.

Đại hán lực lưỡng cười nói:

- Mỹ nữ là kẻ gây họa mà, có người nói là do Liễu Như Yên thu về một nữ đệ tử nhập môn.

- Trảm Hồn Tông không tiếc mất mặt cũng muốn phóng xuất ra tin tức này, xem ra vô cùng căm tức. Chẳng qua tên sát nhân này có thể giết chết được hai vị Linh Giai, có lẽ thực lực cũng không hề thấp a.

- Hừ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có đệ tử mới nhập môn của Liễu Như Yên làm nội ứng thì muốn giết hai người kia có gì khó khăn? Hắn không cần phải có thực lực cao thâm bao nhiêu.

- Nói cũng đúng, đắc tội với Trảm Hồn Tông thì chỉ sợ một nam một nữ này cũng không còn sống được mấy ngày nữa.

Đường Phong nhíu mày, hai người bên cạnh nói chuyện với nhau tuy nhìn vào bàn của mình nhưng thanh âm lại rất lớn, phảng phất như cố ý để cho người khác nghe được rồi lưu ý tới Đường Phong. Cho nên trong thời gian hai người nói chuyện thì những người khác vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bàn của chính mình.

Bị phát hiện rồi! Đường Phong không khỏi thở dài, rốt cuộc hắn không biết hiện giờ có bao nhiêu người đang đi tìm kiếm mình vàChu Tiểu Điệp nhưng mà Trảm Hồn Tông đã ra mặt thì số lượng người tìm mình tuyệt đối sẽ không hề ít, đi tới quán trà này uống nước cũng sẽ đụng phải, điều này không thể tránh được.

Quả nhiên, đại hán lực lưỡng kia vỗ bàn đứng dậy, một mặt nhe rằng cười một mặt hướng tới Đường Phong nói:

- Vừa vặn ở đây có một nam một nữ, để đại gia tới xem bọn họ có phải là người Trảm Hồn Tông cần tìm hay không?

Hắn vừa động thì toàn bộ mọi người trong quán trà cũng đồng loạt đứng lên.

Loảng xoảng… Tiếng vũ khí ra khỏi vỏ không ngừng vang lên, trong nháy mắt toàn bộ quán trà đã bị đao quang kiếm ảnh phủ kín tráng lệ.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến cho bắp chân của chủ quán đang bưng trà mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, ấm tràtrên tay cũng rơi xuống vỡ tan tành.

- Khách… Khách quan, các vị khách… Khách…

Một câu trọn vẹn mà chủ quán cũng không nói ra được, tuy rằng sống đã được nửa đời người nhưng chưa bao giờ hắn thấy một loại cục diện đằng đằng sát khí như thế.

- Chủ quán, ngươi đi ra ngoài đi.

Vị nam tử mặc trang phục nho sinh mỉm cười nâng chủ quán lên, sau đó kín đáo đưa cho hắn một khối linh thạch hạ cấp.

- Vâng…

Chủ quan nào dám chậm trễ, hắn tự biết quán trà mà đã kinh doanh vài chục năm hôm nay sẽ không còn, lặng lẽ tiếp nhận linh thạch rồi chạy ra ngoài.

Bình một tiếng vang lên, đại hán khôi ngô nện thanh khảm đao nặng nề của mình lên mặt bàn của Đường Phong, trọng lượng của nó suýt nữa chém cái bàn thành hai nửa.

Hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp không chút sứt mẻ, Tiểu Điệp đặt chén trà trên miệng lại không ngừng uống, một mặt dùng sức liếc nhìn Đường Phong, uống hết nước trong chén trà từ khi nào vẫn không biết.


Trái ngược với sự khẩn trương của Chu Tiểu Điệp, Đường Phong lại vô cùng bình tĩnh, hắn nhấp một miệng trà rồi đặt lại cái chén ở trên bàn.

Thái độ không coi ai ra gì càng khiến cho bầu không khí trong quán trở nên khẩn trương, đại hán lực lưỡng cười lạnh một tiếng, một chân dẫm lên ghế, thân thể ghé sát tới gần nói với Đường Phong:

- Vị huynh đệ này, có thể gỡ khăn che mặt của ngươi xuống đểta nhìn thấy khuôn mặt được không?

- Tại sao?

Đường Phong giương mắt nhìn hắn.

Đại hán cười lạnh một tiếng, rút cây đại đao lên vận khởi chút cương khí quán nhập vào đó khiến cho lưu quang trên thanh đao hiện lên nói:

- Bởi vì cái này.

- Nếu ta không muốn thì sao?

Đại hán nở nụ cười, ngón tay lại chỉ về phía Chu Tiểu Điệp:

- Ngươi không muốn cũng được nhưng tiểu quỷ này phải gỡ khăn che mặt xuống, để ta liếc mắt một cái.

- Nàng cũng không muốn.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu.

- Tiểu tử thối, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phát!

Đại hán giận giữ:

- Đại gia chỉ sợ có hiểu nhầm mới tốt tính xem dung mạo của ngươi mà thôi, tiểu tử thối ngươi lại tìm cách từ chối, chẳng lẽ người gây tai họa tại Trảm Hồn Tông vài ngày trước chính làngươi?

Đám người đại hán đã đi tìm Đường Phong và Chu Tiểu Điệp khắp nơi, đã vài ngày cũng đụng tới không ít một đôi nam nữ đi chung với nhau, nhưng khi kiểm tra lại phát hiện bọn họ cũng không phải người gây sự tại Trảm Hồn Tông, cho nên hôm nay có lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám xác nhận, chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh uy hiếp, lại không nghĩ tới Đường Phong không hề phối hợp cùng.

- Phải thì làm sao?

Đường Phong trực tiếp thừa nhận nằm ngoại dự liệu của đại hán.

Nghe vậy, thần sắc mọi người trong quán trà đều vui vẻ, mặc dùbọn họ đang tìm kiếm Đường Phong và Chu Tiểu Điệp nhưng thiên hạ to lớn như vậy, lại có nhiều người đi tìm như thế, làm sao vận khí của mình tốt đến mức có thể tìm được? Nhưng màhiện giờ người này dĩ nhiên lại thừa nhận chính mình là hung thủ, mọi người chỉ cảm nhận được hạnh phúc đột nhiên kéo tới.

Trảm Hồn Tông đưa ra hai tin tức, đó là hai Thiên Giai ám toánđệ tử của Liễu Như Yên sau đó trốn ra khỏi Trảm Hồn Tông. Chính là vì vậy mới có nhiều người đi tìm kiếm Đường Phong vàChu Tiểu Điệp, nếu Trảm Hồn Tông phóng xuất tin tức có một cao thủ Linh Giai thượng phẩm là hung thủ thì ai có lá gan tìm tới để chịu chết.

Không thể không nói tin tức lệch lạc một chút sẽ hại tới tính mệnh của rất nhiều người. Mọi người chỉ cho rằng Đường Phong và Chu Tiểu Điệp là hai Thiên Giai, làm sao để bọn họ ở trong lòng.


- Quả nhiên là ngươi?

Lúc nãy đại hán còn chưa dám xác nhận, sau một thời gian tỉ mỉkiểm tra liền phát hiện hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp xác thực chỉ có cảnh giới Thiên Giai, một người là Thiên Giai trung phẩm, còn người kia là Thiên Giai thượng phẩm, cả hai đều trùng khớp với tin tức nhận được.

- Chính là bọn họ!

Đại hán vui mừng quá đỗi vội vã hô lên:

- Bắt bọn chúng đưa tới Trảm Hồn Tông lĩnh phần thưởng, tất cảđều chia đều.

Một mặt hô, một mặt hắn bổ xuống một đao vào đầu Đường Phong, hắn chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, đối phó vớiĐường Phong tự nhiên không dám lưu thủ.

Nhân mã tụ tập trong quán trà không phải chỉ một nhóm nhưng tất cả mọi người đều có mục tiêu chung, đại hán vừa động thủ bọn họ cũng như hổ như sói xông tới đánh Đường Phong.

Nhưng mà sau một khắc, chuyện tình khiến mọi người kinh ngạcđã xảy ra, Đường Phong ngồi tai chỗ không hề động đậy tùy ýcho khảm đao của đại hán bổ tới, ngay cả cương khí hộ thân cũng không hề vận chuyển.

Mắt thấy Đường Phong sắp bị một đao phân thây, bỗng nhiên một đạo kiếm quang bắn tới từ bên cạnh vào giữa thanh khảmđao của đại hán khiến nó mất chính xác chém sượt qua vai củaĐường Phong.

Rầm.

Một tiếng nổ vang lên, mặt bàn trước mặt Đường Phong bị phân thành hai nửa.

- Cừu lão nhị, ngươi làm gì vậy!

Đại hán vô cùng căm tức, rõ ràng vừa rồi mình có thể một đao giết chết Đường Phong nhưng trong lúc trọng yếu lại bị người khác đánh trật, làm sao hắn có thể bình tĩnh được?

Người thả ra kiếm khí chính là Cừu lão nhị, hắn vừa cứu mạngĐường Phong xong nhẹ nhàng bay tới bên cạnh, thanh trường kiếm rung rung lên nói:

- Họ Sài kia, ngươi muốn cướp lấy phần công lao này sao?

- Làm sao mà ta muốn cướp?

- Câm miệng, Trảm Hồn Tông nói ai giết được người này liền cóthể đạt được công pháp thượng đẳng hoặc một quyển bí tịch võđiển, nếu bọn chúng chết trên tay ngươi thì ta phải đi đâu để lĩnh phần thưởng?

- Lão tử không phải đã nói chia đều rồi sao?

Đại hán phiền muộn vô cùng.

Cừu lão nhị cười lạnh nói:

- Ngươi nguyện ý nhưng ta lại không muốn. Phần công lao này chỉ có thể một người đạt được, mặc kệ là ai đạt được đều không tới lượt họ Sài ngươi.


- Con mẹ ngươi!

Đại hán nổi giận mắng, đại khảm đao trên tay chém mạnh tới Cừu lão nhị, một đạo đao mang từ mũi nhọn của đao bay ra:

- Không cho đại gia sống dễ chịu thì ngươi cũng đừng mơ tưởng sống dễ chịu! Giết bọn chúng cho ta.

- Ngươi có người, ta không có người sao?

Cừu lão nhị giơ kiếm đỡ lấy đao mang, một chiêu vừa dùng xong thì vài huynh đệ ở đằng sau nhảy bổ tới.

Trong nháy mắt nhân mã hai bên lao vào chém giết lẫn nhau,đao kiếm vung lên ngập trời giống như đại chiến sinh tử giữa hai bên.

Trong lúc hỗn chiến, không ai chú ý tới hai đạo nhân ảnh xuyên qua trong đám người, mỗi một hơi thở đều có người ngã xuống, không tới thời gian mười hơi thở thì trong tràng diện chỉ còn đại hán và Cừu lão nhị đang chiến đấu với nhau.

Sự yên tĩnh quỷ dị trong quán trà khiến cho hai người đình chỉ lạiđộng tác, bọn họ quay người lại chỉ thấy tất cả huynh đệ của mình đều đã ngã xuống trong vũng máu, mà thi thể của bọn họ cũng không nhận ra được mặt ai.

Hai người kia cười nhạt nhìn đại hán vào Cừu lão nhị, chợt vận khởi cương khí của mình.

Cảm thụ được ba động của cương khí, sắc mặt hai người đại hán và Cừu lão nhị biến sắc, trầm giọng nói:

- Linh Giai!

Bọn họ không ai nghĩ tới ở trong một quán trà nho nhỏ này lại ẩn tàng tới hai cao thủ Linh Giai, tuy rằng trong thời gian uống nước trước đây đã kiểm tra qua hai người xa lạ này nhưng vẫn không điều tra được tin tức hữu dụng gì, cho đến lúc bọn họ đại khai sát giới thì đại hán và Cừu lão nhị mới biết được mình sai rồi.

- Chạy!

Đại hán cũng tương đối quyết đoán, chuyện này không phải chính mình có thể nhúng tay vào nữa, hắn nhanh chóng bỏ lại Cừu lão nhị phi thân ra ngoài.

Cừu lão nhị cũng vô cùng nghiêm túc, thấy đại hán chạy hắn cũng chạy vội theo ra ngoài.

Tuy rằng bọn họ dẫn theo huynh đệ tới tìm hình bóng củaĐường Phong nhưng mà cánh tay nhỏ không so được với cái đùi to của người ta, căn bản không thể đánh đồng với hai vị Linh Giai này.

Hai cao thủ Linh Giai kia chỉ cười lạnh một tiếng, thân hình tách rời nhau ra mỗi người đuổi theo một người.

- Ai!

Đường Phong thở dài, hắn đã biết sẽ phát sinh chuyện gì kế tiếp.

Một lát sau, hai vị Linh Giai đã trở về, chẳng qua trên tay mỗi người đều mang theo một thi thể chết không nhắm mắt, nhẹ nhàng vứt xuống dưới chân Đường Phong, lạnh lùng chăm chúnhìn hắn.

- Hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?

Đường Phong liếc mắt nhìn hai người.

- Bọn họ đều biết khó mà chạy rồi.

- Các hạ thật thú vị, bọn chúng muốn lấy tính mệnh của ngươi nhưng ngươi lại bi thương cho bọn chúng, không cảm thấy cóchút đang làm ra vẻ sao?


Đường Phong lắc đầu:

- Nếu bọn chúng chết trên tay của ta thì đó là gieo gió gặt bão, nhưng lại không nên chết trên tay của các ngươi.

- Bởi vì chim chết vì ăn! Bọn chúng dám làm việc này nên cũng phải chuẩn bị tâm lý.

Người Linh Giai đứng gần Đường Phong mở miệng nói:

- Không cần nhiều lời, mời các hạ lộ ra thực lực của mình đi, đểxem hai huynh đệ chúng ta có thực lực chiến thắng ngươi hay không.

Đường Phong cười cười.

- Xem ra tuy thế giới không ít kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng có mấy người rất thông minh.

- Không phải nói! Các hạ có thể xông vào trong Trảm Hồn Tông, có thể giết chết được đệ tử của Liễu Như Yên, sợ rằng không chỉcó cảnh giới Thiên Giai trung phẩm như vậy.

Người nọ cười lạnh một tiếng:

- Ngươi thực khinh thường người trong thiên hạ đều là kẻ ngu sao?

Tuy rằng hai vị Linh Giai này không biết Đường Phong dùng biện pháp nào để ẩn tàng thực lực nhưng cũng biết đối phương sẽ không giống như trong lời nói của Trảm Hồn Tông, chỉ là một Thiên Giai trung phẩm, cho dù có ám toán đi chăng nữa cũng không có khả năng giết chết được đệ tử Linh Giai của Liễu Như Yên.

- Sư huynh, mau giết hắn, không cần nhiều lời vô ích nữa.

Tên còn lại lộ vẻ không nhẫn nại được.

- Chỉ sợ các ngươi không có bản lĩnh này.

Đường Phong bóp chặt chén trà trên tay đồng thời tán đi Tá Thi Hoàn Hồn, thực lực và hình dáng của mình bại lộ trong nháy mắt.

- Sưu sưu sưu…

Âm thanh của chén trà vỡ thành vô số mảnh vụn biến thành ám khí sắc bén bắn như mưa tới hai người.

Đột nhiên xảy ra chuyện này, hai vị cao thủ Linh Giai cũng không hề hốt hoảng chút nào, hai người hỗ trợ lẫn nhau triển khai sở học một đời cản tất cả những mảnh vụn rơi xuống đất.

- Công pháp thật quỷ dị.

Một người trong đó mở mắt nhìn diện mạo Đường Phong thayđổi, hắn thấy thực lực của Đường Phong từ Thiên Giai trung phẩm biến thành Linh Giai hạ phẩm không khỏi sợ hãi thầm than một tiếng.

Chẳng qua nguyên nhân khiến cho tâm lý bất an của bọn họ lắng xuống chính là Đường Phong cũng chỉ là một Linh Giai hạ phẩm mà thôi, cả hai bọn họ đều là cảnh giới này, lấy hai đánh một chẳng lẽ còn không thắng được sao?

Ý niệm này trong đầu vừa mới chuyển tiếp thì có hơn mười thanh phi đao bắn tới trước mặt, tốc độ phi đao kia cực nhanh, hàn khílại bức người mang theo một loại khí tức tử vong khiến người khác táng đảm kinh hồn.

Hai vị Linh Giai vừa mới chống đỡ những mảnh vỡ của chén trànhỏ còn chưa kịp thở ra hơi thì ba ám khí tiếp theo đã bay tới. Hai người vội vội vàng vàng chỉ có thể bảo vệ các nơi yếu hạiđồng thời vận khởi cương khí toàn thân.

- Phốc phốc phốc…

Thanh âm truyền tới liên tiếp, cương khí trong toàn bộ quán tràđột nhiên rung chuyển bất an rồi chợt tan biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui