Vô Thường

Có một trận pháp như vậy thì tốc độ tu luyện của gia tộc hắn có thể đề thăng vô cùng nhanh chóng, qua thời gian vài chục năm Dư gia có thể áp chế Lục gia triệt để, chân chính trở thành chúa tể Loa Thành.

Sau khi mừng như điên một hồi rồi lại trở nên cảnh giác, không có chuyện gì sao lại tặng quà. Tên tiểu tử họ Đường này không phải người tốt, không có chuyện gì tự nhiên đi cấp một phần đại lễ. Dư Thiên Phách thu lại quyển trận pháp, hít sâu một hơi ngồi xuống mở miệng hỏi:

- Đường công tử có ý gì?

Đường Phong cười nói:

- Lần này khiến cho Dư gia chủ bị tổn thất không nhỏ, đây coi như là lễ bồi tội của Đường mỗ đi.

Sắc mặt Dư Thiên Phách trở nên quái dị, hắn đứng dậy nghi hoặc nhìn Đường Phong, khẩu khí cũng không hung ác nữa:

- Quả thực là như vậy?

Đường Phong liếc mắt nhìn hắn:

- Nếu không Dư gia chủ cho rằng Đường mỗ có mục đích gì? Trận pháp này đã tới tay ngươi, ngươi cũng đã xem qua, nếu như không muốn cho ngươi biết được trận pháp này thì Đường mỗ cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Dư Thiên Phách biến sắc, cười ha ha nói:

- Đường công tử nói giỡn rồi.

Đường Phong xoa cằm liên tục, sau đó ho nhẹ một tiếng nói:

- Kỳ thực lần này Đường mỗ tìm đến Dư gia chủ cũng không phải không có chuyện, xác thực có việc cần phải nhờ Dư gia chủ hỗ trợ.

Dư Thiên Phách thầm nghĩ quả nhiên là thế, hắn lạnh mặt nói:

- Xin thứ cho Dư gia yếu đuối không quyền không thế, điều mà Đường công tử yêu cầu, sợ rằng Dư mỗ lực bất tòng tâm.

- Trước hết đừng cự tuyệt vội.

Đường Phong nở một nụ cười.

- Việc này đối với Dư gia chủ mà nói thì cũng không khó.

- Cho dù có khó hay không Dư mỗ cũng không dám hỗ trợ, có vết xe đổ đằng trước, nếu như Dư mỗ còn tiếp tục bồi tiếp Đường công tử thì sợ rằng cả gia nghiệp nhà ta cũng sẽ đi tong.

Dư Thiên Phách cự tuyệt thẳng thừng.

Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã:

- Dư gia chủ vô tình như vậy?

- Dư mỗ với ngươi có tình nghĩa gì chứ?

Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng.

Lại nói tiếp Dư Thiên Phách nhận thức Đường Phong chưa được nửa tháng mà thôi, hơn nữa ngay cả danh tính thực sự của Đường Phong hắn cũng không hề biết.

Lần trước đi bái kiến tại Đường phủ là bởi vì bị trận pháp mê hoặc. Nhưng sau đó Đường Phong phóng xuất ra tin tức giả khiến cho Dư gia bị hao tổn rất nhiều, từ điểm này nhìn lên Dư Thiên Phách và Đường Phong sẽ không có giao tình, ngược lại chỉ có thù hận.


Tuy rằng tối nay Đường Phong đã tặng cách bố trí đầy đủ một loại trận pháp cho Dư Thiên Phách nhưng vị Dư gia chủ này cũng không phải người dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Nếu như có thể đưa Đường Phong bắt tới Trảm Hồn Tông thì chính là một mũi tên trúng hai con chim, Dư gia còn sợ rằng không chiếm được cái gì nữa sao?

Tâm tư Dư Thiên Phách xoay chuyển nhanh chóng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ nên bắt Đường Phong như thế nào. Tối nay tiểu tử này tới đây một mình cũng không hề mang theo bất kỳ cao thủ hộ vệ nào, lấy cảnh giới Linh Giai hạ phẩm của hắn còn có thể chạy mất sao?

- Ta khuyên Dư gia chủ hay bỏ suy nghĩ trong lòng đi.

Đường Phong nhàn nhạt nhìn Dư Thiên Phách nói.

Dư Thiên Phách hừ lạnh một tiếng:

- Dư mỗ không biết Đường công tử có ý gì.

- Hắc y vệ của tại hạ đang ở xung quanh Dư gia tứ phía, nếu như nơi này có biến cố gì thì Đường mỗ cam đoan toàn thể Dư gia từ bé tới lớn không một ai đừng hòng chạy thoát.

Đường Phong cười âm lãnh nói.

Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đổi, hắn vỗ tay mạnh xuống bàn.

- Đường công tử đang uy hiếp Dư mỗ?

- Ngươi nói uy hiếp thì chính là up hiếp đi.

Khóe miệng Dư Thiên Phách co quắp lại, hắn căm giận nhìn Đường Phong, trong mắt phun ra quang mang phẫn nộ, hắc y vệ lợi hại thế nào hắn cũng đã tự mình chứng kiến, tất nhiên biết được lời nói của Đường Phong không phải giả tạo, nếu như để những người này xông vào Dư gia thì lấy thực lực Dư gia hiện giờ căn bản không có biện pháp chống lại.

Một lát sau, Dư Thiên Phách ngồi xuống hít sâu một hơi nói:

- Nếu như vậy thì xin mời Đường công tử trở về, ngươi hại Dư gia ta tổn thất thảm trọng, hôm nay đưa tới một trận pháp trả nợ, coi như mọi người đã thanh toán xong.

Đường Phong cười nói:

- Bút giao dịch này cũng không thể tính như vậy.

- Thế ngươi muốn tính thế nào?

Dư Thiên Phách cười lạnh một tiếng:

- Cùng lắm thì Dư mỗ không cầm quyển trận pháp này nữa, trả lại cho ngươi là được.

- Ta đã đưa thứ gì ra làm sao có đạo lý thu hồi lại?

Đường Phong lắc đầu.

- Chỉ là nếu như hiện giờ ta ly khai Dư gia thì Dư gia chủ sẽ truyền tin tức về cho cô nương Liễu Như Yên ở Trảm Hồn Tông trước tiên, Liễu cô nương vừa mới đi không được bao lâu, ta nói không sai chứ?

Dư Thiên Phách căm tức nhìn Đường Phong, hăn cũng không phủ nhận, hiển nhiên trong lòng cũng đang nghĩ như vậy.

- Tại hạ không trách Dư gia chủ, đúng là ta không có ý tốt, nếu đổi lại ta là Dư gia chủ chỉ sợ cũng sẽ chọn lựa như vậy.

Đường Phong chậm rãi nói.


- Hôm nay Cổ gia chủ và nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà đại chiến một hồi, Dư gia chủ cũng theo mệnh lệnh của Liễu cô nương mà tìm hiểu về Đường mỗ đúng không?

- Đúng thì làm sao?

Vẻ mặt Dư Thiên Phách đanh lại, sự tình đã tới bước này rồi phủ nhận cũng không còn ý nghĩa, không bằng mọi người cùng xé rách da mặt, muốn ra sao thì ra.

- Xem ra Dư gia quả thật có phương pháp tiến vào Trảm Hồn Tông.

Thần sắc Đường Phong vui vẻ,

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Dư Thiên Phách phiền muộn không thôi.

- Rất đơn giản, Đường mỗ muốn tiến vào trong Trảm Hồn Tông!

Sắc mặt Đường Phong nghiêm lại nói ra ý đồ của chính mình.

Sắc mặt Dư Thiên Phách biến đôi, hắn kinh ngạc nhìn Đường Phong sau một lát mới cười nói:

- Đầu của Đường công tử bị lừa đá hỏng rồi sao? Liễu phó tông chủ đang tìm ngươi, ngươi lại muốn tự chui đầu vào lưới, xin thứ cho Dư mỗ nhìn không rõ nước cờ này của Đường công tử là như thế nào?

- An nguy của Đường mỗ không cần Dư gia chủ quan tâm, chỉ cần Dư gia chủ giúp chút sức lực thì có thể trà trộn đi vào.

Đường Phong cười cười.

Thần sắc Dư Thiên Phách dữ tợn nói:

- Ngươi muốn đi vào xác thực rất đơn giản, ta trói ngươi lại ngày mai mang tới Trảm Hồn Tông, đảm bảo Trảm Hồn Tông sẽ nhiệt liệt đón chào ngươi!

Đường Phong giật giật ngón tay, giống như kẻ trộm nói nhỏ:

- Ta là muốn len lén trà trộn vào, nếu như theo lời của Dư gia chủ thì ta hà tất phải tìm ngươi hỗ trợ?

Dư Thiên Phách cười lạnh nói:

- Đường công tử đã biết Dư gia và Trảm Hồn Tông có chút quan hệ, ngươi sẽ cho rằng Dư Thiên Phách ta sẽ hồ đồ đến mức ruồng bỏ Trảm Hồn Tông mà đi giúp ngươi? Chuyện này quả thực buồn cười hết mức!

Việc này quả thực vô cùng thiếu căn cứ, yêu cầu của Đường Phong đưa ra khiến cho Dư Thiên Phách phỉ nhổ không ngớt, chỉ cần không phải thằng ngu cũng không bao giờ bang trợ Đường Phong để mà đắc tội với Trảm Hồn Tông.

Đường Phong lại tin tưởng mười phần nói:

- Dư gia chủ là người thông mình, tự nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

Dư Thiên Phách hồ nghi không giải thích được, nhìn Đường Phong một lát, lông mày nhíu lại nói:

- Dư mỗ có chút không rõ ngươi đang hồ đồ hay chính ta đang hồ đồ.


Đường Phong chậm rãi lắc đầu.

- Dư gia chủ nhìn không thấu sao? Nói như vậy thì Dư gia chủ cũng biết quyển trận pháp trên tay Đường Phong từ đâu mà tới chứ?

- Không phải do sư môn của người truyền thụ sao?

Dư Thiên Phách nói xong căm giận tiếp nói tiếp.

- Quả nhiên lời nói từ miệng Đường công tử đi ra không có câu nào là thật cả.

- Ha ha, tình thế bắt buộc mà thôi, không thể né tránh được.

Sắc mặt Đường Phong nghiêm lại, nhẹ giọng nói:

- Không biết Dư gia chủ đã từng nghe qua trận pháp Thiên Cơ chưa?

- Thiên Cốc?

Sắc mặt Tư Đồ Phục thay đổi.

- Không sai!

Đường Phong khen ngợi nhìn đối phương.

- Thì ra Dư gia chủ cũng biết tới bản trận pháp hàng đầu này, không may quyển trận pháp mà Đường mỗ cầm trên tay chính là trận pháp Thiên Cơ!

- Lá gan của ngươi cũng quá lớn!

Dư Thiên Phách xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

- Thứ đồ của Thiên Cốc ngươi cũng dám tùy tiện bán ra ngoài, may mà Dư gia không lấy được, bằng không thực sự xong đời.

- Lời nói này của Dư gia chủ cũng không khỏi lung tung rồi.

Đường Phong khinh thường nói.

Dư Thiên Phách chỉ vào mũi Đường Phong nói:

- Trước khi từ biệt còn nói chuyện này a, chuyện tình liên quan tới Thiên Cốc đừng đổ lên đầu Dư gia ta!

Lời vừa dứt hai tay hắn tạo thành hình chữ thập, miệng thì thào không ngớt:

- Liệt tổ liệt tông ở trên, lần này Dư gia có thể lấy dữ hóa lành toàn bộ là nhờ phúc của tổ tiên che chở…

Thân sắc kia vô cũng cung kính, trên vẻ mặt mập mạp lộ ra dáng vóc tiều tụy.

Mới nói được một nửa, thanh âm của Dư Thiên Phách phảng phất như bị ai chăn lại mà không phát ra được nữa.

- Sự việc đã tới nước này, Dư gia chủ còn nghĩ có thể thoát khỏi hay sao?

Đường Phong cười cười nhìn Dư Thiên Phách.

- Rầm.

Một tiếng vang nhỏ lên, Dư Thiên Phách vô cùng gian khổ nuốt nước bọt, hắn chợt kinh ngạc nhìn về quyển sách trên tay hắn, hai tay đều run run.

Cuối cũng hắn cũng hiểu rõ vì sao tối nay Đường Phong có hảo tâm như vậy, không có việc gì lại đưa một trận pháp tới cho Dư gia.


Đây chính là lễ vật của chồn tới chúc tết gà a, ngay từ đầu đã không có ý tốt gì cả! Buồn cười chính là mình không hay biết gì lại chui vào tròng của đối phương.

- Đường… Đường công tử.

Dư Thiên Phách hai tay run run, chân bước run rẩy tới trước mặt Đường Phong, hai tay cầm quyển trận pháp dâng lên trước mắt Đường Phong:

- Vật .. vật quý trọng… như vậy, Dư gia ta… không thể … nhận nổi…Mong Đường công tử thu… thu hồi lại.

Đường Phong lắc đầu nói:

- Đường mỗ đã nói, đưa ra vật gì thì không có khả năng thu hồi lại..

- Họ Đường kia.

Dư Thiên Phách phảng phất như bị tâm thần,

- Chính ngươi muốn chết kéo theo Dư gia ta chết làm gì? Việc này nếu như bị đám người kia biết được thì thế gian còn có chỗ nào để ta dung thân hay sao? Nói về Thiên Cốc Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán chỉ sợ hắn đã biết việc này.

- Yên tâm, Phúc Đồng Tử không có bản lĩnh lớn như vậy.

Đường Phong an ủi Dư Thiên Phách.

- Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn a! Thứ này Dư gia ta tuyệt đối không nên có!

- Nên và không nên có cái gì khác nhau? Dư gia chủ đều đã thấy hết rồi!

Đường Phong cười gian trá vô cùng.

Dư Thiên Phách sửng sốt, vội vàng cãi lại :

- Ta xác thực có nhìn nhưng trận pháp này vô cùng tinh thâm, chỉ trong thời gian ngắn làm sao Dư mỗ có thể nhớ kỹ càng.

- Chờ Thọ Đồng Tử tới, ngươi đi mà nói với hắn lời này, để xem hắn có nghe không.

Đường Phong đe dọa.

Dư Thiên Phách đặt mông ngồi phệt xuống ghế, phảng phất như khí lực toàn thấy đều biến mất, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt to rơi xuống mặt đất, vẻ mặt chết đứng tại chỗ giống như kiếp nạn không thể thoát được.

Với Trảm Hồn Tông, Dư Thiên Phách chỉ là kính nể, nhưng đối với Thiên Cốc thì Dư Thiên Phách vô cùng sợ hãi. Không chỉ có Dư Thiên Phách như vậy mà toàn bộ các thế lực bên ngoài, các gia tộc và tông môn đều thế, cho dù người trong Thiên Cốc không quá nhiều, bọn họ giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí nhiều năm không có tin tức về người trong Thiên Cốc nhưng những chuyện này cũng không gây trở ngại về một thế lực thần bí cao cao tại thượng trong cảm nhận của mọi người.

Thiên Cốc, đó là địa phương ngay cả bốn thế lực lớn đều phải ngưỡng vọng nhìn lên.

Thế lực này có thể truyền ra ngoài thứ gì sao? Hôm nay Dư Thiên Phách hắn nhìn thấy một môn trận pháp, cho dù nhớ kỹ hay không nhớ kỹ thì cũng đã nhìn rồi, không biết được lúc nào sẽ bị Thiên Cốc tới diệt môn.

Mà tất cả những chuyện này đều do Đường Phong khởi xướng ra. Nghĩ đến đây đôi mắt của Dư Thiên Phách đều đỏ bừng lên, hắn hận hiện giờ không thể băm thây Đường Phong thành vạn mảnh để giải tỏa mối hận trong lòng.

Dư gia chủ đang nghĩ mình vô cùng đen đủi, lại nói tiếp việc này hắn không biết tí gì, nhưng tự nhiên tới thời khắc cuối cùng lại bị cuốn vào trong một vòng xoáy hỗn độn như vậy, tai bay vạ gió, quả thực là tai bay vạ gió a!

Đường Phong tiến lên phía trước ôm vai Dư Thiên Phách vô cùng thân thiết nhẹ giọng nói:

- Dư gia chủ, việc ngày hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết ta biết, chỉ cần ta không nói ra thì cho dù Phúc Đồng Tử của Thiên Cốc cũng không thể tính tới. Yêu cầu của Đường mỗ không cao, chỉ cần có thể đi vào trong Trảm Hồn Tông mà thôi. Nếu như không đạt được tâm nguyện nói không chừng sẽ bi thương vạn phần, đến lúc đó uống rượu quên sầu, sầu lại thêm sầu, sau đó có nói ra chuyện gì hay không thì cũng không biết được.

Dư Thiên Phách quay đầu lại nhìn Đường Phong, hai tròng mắt hắn không còn thần thái giống như một người đã chết.

Lời này rõ ràng là uy hiếp, nhưng lại là uy hiếp mười phần!

Dư Thiên Phách nhìn Đường Phong, cảm giác hắn giống như một con độc xà! Hiện giờ chính mình bị một người uy hiếp, mà lại uy hiếp vô cùng gắt gao.

- Nếu Dư gia chủ đồng ý mà nói thì trận pháp này ngươi có thể lưu lại. Đây chẳng qua chỉ là một trận pháp nhỏ bé trong trận pháp Thiên Cơ mà thôi, có lẽ người của Thiên Cốc cho dù biết cũng không quá để ý. Lại nói tiếp Dư gia ngươi cũng không phải không chiếm được tiện nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui