Khấu Cửu này hẳn là loại người như vậy.
Linh Khiếp Nhan còn đang ngủ say bên trong, Đường Phong cũng không định đánh thức nàng, một mình đi xuống lầu dưới của khách sạn, tìm đến một quán trà trong Bái Nguyệt Thành ngồi xuống.
Qua một buổi chiều tìm hiểu Đường Phong vẫn không thể tìm được tung tích của Khấu Cửu.
Lúc trở lại khách sạn bình dân cũng là lúc thấy Linh Khiếp Nhan nằm ở trên giường ôm gối ngây người ra.
- Phong ca ca đi đâu lâu vậy?
Nha đầu quệt miệng hỏi.
- Ra thăm dò tin tức.
Đường Phong thở dài một hơi.
- Về nha đầu Tiểu Điệp hay sao?
Linh Khiếp Nhan cực kỳ thông tuệ, tuy rằng Đường Phong còn chưa nói với nàng nhưng nàng có thể đoán được vì sao Đường Phong sẽ ở chỗ này.
- Phải.
- Lần sau mang theo ta với, một mình ta ở chỗ này vạn nhất có người xấu xông tới thì phải làm sao bây giờ?
- Nhưng mà nàng buồn ngủ a.
- Ta thu nhỏ lại nằm ngủ trong lòng ca ca cũng được.
Trong lúc nói chuyện Linh Khiếp Nhan ngáp liền mấy cái, đầu vẹo xuống ngã trên giường.
Đường Phong lắc đầu, qua bên đắp cho nàng một cái chăn, còn mình thì ngồi một chỗ khoanh chân nhắm mắt tu luyện.
Vài ngày tìm kiếm ở trong Bái Nguyệt Thành chủ yếu là la cà khắp các quán trà cùng quán rượu, nhưng Đường Phong vẫn không thể tìm được hình bóng của người tên là Khấu Cửu kia.
Chẳng qua tìm một người cũng không gian nan đến thế, nhưng bởi vì thân phận Đường Phong tương đối mẫn cảm, trước đó vài ngày còn giết vô số cao thủ ở Linh Mạch Chi Địa, hiện giờ tới địa bàn người khác tất nhiên không thể hành sự quá mức kiêu ngạo, bây giờ hắn thế lực đơn bạc, lại ở trong một tòa thanh trì lớn như vậy, muốn tìm một người đơn giản vậy sao?
Năm ngày liên tiếp vẫn không thu hoạch được gì, Đường Phong nổi khùng thừa tiền chạy đến Xuân Hoa Lâu đối diện khách sạn bình dân.
Xuân Hoa Lâu là nơi mua tiếng cười, các cô nương ở đây trang điểm xinh đẹp, trang phục muôn màu muôn vẻ, đứng bên ngoài cửa lôi kéo khách vạn dặm vào trong. Loại địa phương ô tạp nhiều thứ thế này không thích hợp cho Linh Khiếp Nhan đi theo, nhưng cũng không thể để nàng lại ở trong khách sạn bình dân, cho nên Đường Phong bảo nàng thu nhỏ lại rồi chui vào trong ngực mình.
Gọi một cô nương, một bàn rượu và thức ăn, Đường Phong một bên ngồi chờ ở trong đại sảnh, một bên ngắm nhìn những cô nương thoạt nhìn xinh đẹp đang uốn éo nơi đây.
Những cô nương này rất nhiệt tình, đối mặt với bất kỳ ai các nàng đều vẫn vậy, dù cho khách nhân có là con cóc đi chăng nữa thì cũng phải tươi cười chào đón, huống chi Đường Phong lớn lên tuấn tú lịch sự, tất nhiên các nàng đều vui vẻ trong lòng.
Một nàng ngồi trên đùi Đường Phong tiếp hắn uống rượu, nhưng được một lúc thì bị Linh Khiếp Nhan vụng trộm cấu vài cái, đôi mắt ngập nước nói thầm:
- Trong lòng công tử hình như cất dấu kim châm…
Đường Phong cười gượng ha hả hai tiếng, cũng không dám nói tiếp nữa, khóe mắt nhìn xuyên qua vạt áo thấy Linh Khiếp Nhan đang tung quyền giơ chân đấm đá vào mình.
Đường Phong chỉ ngồi ở chỗ này uống rượu, tay chân cũng chưa từng vượt quá quy củ mà chạm tới cô nương kia một lần nào, lời nói cũng vô cùng khách khí không hề có chút đường đột vội vàng, tình hình này ở thanh lâu quả thực kỳ quái, nhưng mà Đường Phong đã trả linh thạch cho nên cô nương kia cũng chỉ có thể ngồi bồi tiếp ở đây.
Bỏ ra công sức như vậy cuối cùng cũng không phụ lòng người, trong lúc Đường Phong hoài nghi không biết hôm nay Khấu Cửu có thể đến đây hay không thì bên ngoài cửa có một nam nhân xấu xí đi vào, nam nhân này có một đôi mắt híp kéo dài lộ ra quang mang khôn khéo, trên cằm hắn có một chòm râu đen, trên chòm râu đen điểm xuyết vài sợi râu trắng.
Trong lúc hắn vừa đi vào, tinh thần của Đường Phong không khỏi chấn động mãnh liệt.
Tuy rằng chưa bao giờ gặp qua Khấu Cửu nhưng mà hắn đã hỏi qua khá nhiều tin tức về hắn cho nên Đường Phong biết được đặc thù của bộ mặt người này, trên chòm râu đen có một đám râu trắng quả thực lập dị, nếu như Đường Phong còn không nhận ra được thì thật có quỷ.
- Khấu gia, bao nhiêu ngày rồi ngài không thèm ngó ngàng tới người ta nữa sao? Người ta nhớ ngươi muốn chết.
Một cô nương là khách quen của Khấu Cửu đi lên nghênh tiếp, một bộ dáng u oán và ngữ khí đau khổ khiến người nghe thương tâm muốn rơi lệ.
Đường Phong âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhân chỗ này đều là diễn viên trời sinh.
Cô nương kia vừa nói vừa vươn đôi tay trắng nõn lên giống như hai con rắn quấn quanh cổ của Khấu Cửu, thân thể uyển chuyển cũng kề sát tới bên cạnh, Khấu Cửu cười hắc hắc đưa tay ra xoa trên bộ ngực no đủ của nàng, đôi mắt của cô nương kia càng tuôn ra hai hàng lệ mông lung đứng dậy cầm khăn lụa thơm phất vào mặt Khấu Cửu oán trách nói:
- Đau muốn chết, không biết dịu dàng một chút hay sao?
- Oa, hơn mười ngày không thấy, ngực của Tiểu Thúy Nhi lại càng co dãn nha.
Khấu Cửu hít sâu vào một hơi lộ ra thần sắc say sưa.
Cô nương tên gọi Tiểu Thúy Nhi che miệng cười duyên nói:
- Khấu gia toàn lừa người ta thôi.
Khấu Cửu cười dâm một tiếng, ôm eo thon của Tiểu Thúy Nhi rồi nói:
- Đưa ta tới một gian phòng, ta có thứ tốt muốn cho ngươi xem.
- Vâng.
Cô nương Tiểu Thúy Nhi cười hớn hở gật đầu, dẫn Khấu Cửu đi lên lầu,
Đường Phong nhìn thân ảnh của hai người đi vào trong phòng, lúc này mới thầm cười một tiếng. Khấu Cửu này quả nhiên có chút bản lĩnh, tuy rằng cảnh giới không cao chỉ có trình độ Địa Giai nhưng mà tốc độ tay của hắn lại tương đối nhanh.
Vừa lúc hắn đang liếc mắt đưa tình với Tiểu Thúy, một tay ôm eo thon của Tiểu Thúy, còn một tay khác nhanh chóng lướt qua bên hông của một người nam nhân gần đó.
Đường Phong thấy rõ Khấu Cửu cầm lấy thứ gì đó ở bên trong thắt lưng người kia ra ngoài.
Tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh, không chỉ Tiểu Thúy không phát hiện được mà ngay cả người bị mất đồ kia cũng không hề hay biết. Nếu như không phải Đường Phong ngồi ở vị trí thuận lợi để quan sát chỉ sợ cũng không phát hiện được.
Quả nhiên là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia nha, lấy cảnh giới Địa Giai mà có thể luyện được tốc độ tay như vậy thực sự khó có được.
- Cô nương, chúng ta vào trong phòng trò chuyện đi? Nơi này có chút hỗn loạn.
Đường Phong quay đầu lại nhìn cô nương đang bồi tiếp mình nói.
- Tự nhiên có thể.
Cô nương kia nghe Đường Phong nói xong không khỏi cười thầm một tiếng, nghĩ rằng nam nhân tới nơi này đều mua vui lấy tiếng cười là chính, vừa nhìn ngươi nghiêm túc tay cũng không chiếm tiên nghi còn tưởng ngươi là một người đứng đắn, không nghĩ tới ngươi cũng không khác gì những tên kia.
- Gian phòng kia thì sao?
Đường Phong chỉ vào gian phòng bên cạnh gian phòng mà Tiểu Thúy và Khấu Cửu vừa vào.
Cô nương cười nói:
- Để ta đi trước xem bên trong có người hay không.
Lời vừa dứt liền đứng dậy đi lên lầu.
Một lát sau, cô nương lại đi xuống, đưa tay kéo Đường Phong dậy nói:
- Mời công tử đi theo ta, trong phòng trống không.
Theo nàng đi vào trong phòng, vừa mới bước qua cửa phòng, Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì Linh Khiếp Nhan ở trong túi áo đã quát lên một tiếng xông ra, thân thể nho nhỏ giữa không trung lôi ra một đoạn dây trắng, một nắm tay mạnh mẽ đấm vào gáy của nàng.
Vị cô nương này hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, nhanh chóng gọn gang, cổ họng không kịp kêu lên tiếng nào.
Linh Khiếp Nhan một chiêu đánh ngất cô nàng, thân thể ở giữa không trung bay ngược trở về ngồi ngay ngắn trên vai Đường Phong, lay động hai chân khẽ hừ một tiếng.
- Nàng đánh người ta làm gì?
Đường Phong ngạc nhiên hỏi.
- Không biết xấu hổ, không có ý tứ gì! Vừa nghĩ tới đã muốn đánh đòn nàng rồi, chẳng qua bên ngoài có nhiều người không tiện động thủ!
Linh Khiếp Nhan vỗ tay, phun ra một ngụm tức giận, tâm tình giải tỏa tinh thần không khỏi thư sướng hơn rất nhiều.
Đường Phong cười khổ không ngớt, chỉ có thể khom lưng ôm vị cô nương này đưa lên trên giường.
Xong việc, Đường Phong ngồi xuống ghế, châm cho mình một ly trà, lẳng lặng chờ đợi bởi vì hắn biết Khấu Cửu sẽ không qua đêm ở chỗ này, cho nên Đường Phong mới bảo cô nương kia đưa mình tới căn phòng này.
Dù sao nếu ngồi trong đại sảnh uống rượu nói chuyện cả đêm thì thật có chút tức cười, nếu như phải đợi thì tốt nhất nên vào trong phòng chờ.
Linh Khiếp Nhan cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình lần thứ hai, lúc này bộ dáng cô bé bảy tám tuổi không còn nữa mà trở thành một đại mỹ nữ xinh đẹp. Nha đầu này cũng cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp lột sạch y phục của cô nương trên giường để mình mặc vào, sau đó ngồi xuống trước mặt Đường Phong.
Tiếng nói chuyện không ngừng truyền đến sát vách, tuy rằng Khấu Cửu và Tiểu Thúy Nhi cố gắng hạ thấp thanh âm của mình xuống nhưng với thính lực của Đường Phong và Linh Khiếp Nhan thì muốn nghe được quá dễ dàng.
Đầu tiên hai người nói liên miên một lúc những lời âu yếm với nhau khiến cho Đường Phong và Linh Khiếp Nhan cực kỳ phiền muộn, nha đầu này chỉ muốn phỉ nhổ nói:
- Hai người này cũng quá giả tạo, những lời này đều là giả dối hết, cũng không phải từ trong tâm can bọn họ nói ra.
Đường Phong nói:
- Hai người này nói chơi mà thôi, cần gì phải chăm chú nghe.
Linh Khiếp Nhan như con mèo nhỏ đùa cợt đánh giá Đường Phong nói:
- Được rồi, Phong ca ca nghe qua cũng có vẻ am hiểu nhỉ.
Thiếu chút nữa Đường Phong phun ra ngụm trà đang ngậm trong miệng, hồi tưởng tới mấy năm nay mình cũng đi kỹ viện không ít, tuy rằng đều là chuyện bất đắc dĩ cũng chưa làm điều gì xấu cả, nhưng hiện giờ bị Linh Khiếp Nhan vạch trần khiến nét mặt có chút co quắp lại.
Vết nhơ của đời người a! May mà những việc này các tỷ muội đều không biết.
- Nữ nhân bên ngoài đều như vậy sao?
Linh Khiếp Nhan như cơn gió nhẹ tiếp cận đến sát Đường Phong, nhìn hắn gần trong gang tấc, đôi mắt quyến rũ buồn bã nói:
- Ta cũng được chứ?
Đường Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đôi môi đỏ chót trước mắt, một màu sắc diễm lệ giống như bảo thạch toát ra một cỗ mê hoặc nhân tâm.
Đột nhiên Đường Phong cảm thấy hô hấp của mình chợt gấp gáp hơn nhiều.
- Lạc lạc…
Linh Khiếp Nhan ngồi trở lại, cười giảo hoạt vô cùng.
- Thật không nên để nàng nuốt đi tinh hồn quyến rũ!
Đường Phong lắc đầu, Linh Khiếp Nhan đơn thuần khả ái trước đây chạy đi đâu mất rồi? Từ lúc nàng nuốt kiếm linh thì càng trở nên bá đạo độc ác, lúc nuốt đi tinh hồn quyến rũ thì giống như là hồ ly.
- Khấu gia, đây là cái gì a?
Thanh âm nghi hoặc của Tiểu Thúy Nhi ở phòng bên cạnh truyền đến.
- Ta cũng không hiểu được.
Thanh âm của Khấu Cửu lộ ra chút đắc ý.
- Vài ngày trước ta tìm được nó ở trên một người cao thủ, người này dám xem thường ta, Khấu gia liền cho hắn biết được sự lợi hại của ta. Đây là lệnh bài của tông môn hắn, nếu đánh mất vật này thì khi trở về chắc chắn hắn sẽ bị quở trách.
- Đáng tiếc cái này là gỗ điêu khắc thành, nếu như nó là linh thạch điêu khắc thì coi như đáng giá để làm đồ chơi.
- Không quản cái này làm từ tài liệu gì nữa, Khấu gia ta hơn mười ngày nay chưa được gần gũi nữ sắc, hôm nay phải hảo hảo yêu thương ngươi.
Nụ cười dâm đãng của Khấu Cửu truyền tới.
- Ai nha nhẹ thôi, Khấu Cửu ngươi không biết thương tiếc người ta.
Cùng với một số âm thanh cởi quần áo thì tiếng động của âm thanh ân ái cũng truyền tới.
Nghe lén người ta làm việc thật sự không có đạo đức, khuôn mặt của Đường Phong nghe thấy đỏ tới tận mang tai, vừa mới thu liễm tâm thần thì bên cạnh lại truyền tới từng đợt hít thở ồ ồ.
Quay đầu nhìn, suýt chút nữa Đường Phong cười to thành tiếng, hắn thấy vẻ mặt của Linh Khiếp Nhan cũng vô cùng hồng nhuận, hô hấp trầm trọng không thoát được ra. Thậm chí Đường Phong còn thấy khí nóng phun ra từ trong mũi nàng.
Đưa tay vỗ vỗ trên đầu nàng, Đường Phong nói:
- Tâm tình yên tĩnh tự nhiên sẽ hạ hỏa.
- Ừm.
Lần này Linh Khiếp Nhan không làm càn, trái lại gật đầu hít một hơi sâu vào trong ngực ổn định tâm tình.
Một lát sau, Linh Khiếp Nhan thốt ra một câu khiến Đường Phong hộc máu:
- Thì ra động tình là cảm giác như thế này.
- Không nói không được sao!
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng.
- Trước đây nầng chiếm thân thể của người khác cũng không phải chưa từng cảm nhận qua.
- Cái đó không giống nhau, đấy là thân thể của người khác, còn hiện giờ là thân thể của ta.
Biểu tình của Linh Khiếp Nhan rất chăm chú, trong giây lát liền biến sắc, nhẹ giọng nói:
- Có sát khí!
Vùng xung quanh lông mày của Đường Phong cũng rung lên, Linh Khiếp Nhan cảm nhận được sát khí này, tự nhiên hắn cũng cảm nhận được, chẳng qua nó rất nhẹ mà thôi, hiển nhiện là người này cố gắng ẩn tàng, nhưng mà vì sao phải ẩn dấu, nếu như muốn giết người cũng không có biện pháp che giấu.
- Không phải tới vì chúng ta.
Đường Phong lắc đầu, hắn đến đây lần đầu tiên, bình thường hành sự đều nhún nhường, tất nhiên không thể bại lộ hành tung.
Người trong giang hồ, sao tránh khỏi được đao kiếm, mỗi một người sống trong giang hồ đều nói rõ ràng chí lý, mặc dù cho ngươi là cao thù hay người kém cỏi cũng vậy, một khi đã kết thành hận thù với ai đó thì sẽ bị người ta trả thù hàng ngày. Số người trên giang hồ bị đánh lén mà chết mỗi ngày đều vô số không kể hết, việc đánh lén và phản đánh lén nhìn mãi cũng quen mắt, đây là chuyện thường xuyên diễn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...