- Có chuyện gì?
Đường Phong nghi ngờ khó hiểu, liền đỡ nàng đứng dậy:
- Đứng lên mà nói.
- Nếu như công tử không đáp ứng thì nô tỳ sẽ không đứng dậy.
Thiếu nữ áo xanh dùng sức lắc đầu.
Đường Phong hơi nhíu mày lại, nói thật thì tuy lần này hắn có hảo tâm đến Dung gia cứu người nhưng dù sao cũng đã làm sai một chuyện, làm cho Dung Thiếu nãi nãi gặp không ít phiền phức, vốn định hôm nay rời đi luôn miễn cho miệng lưỡi người đời nên đối với sự tình của Dung gia hắn cũng không muốn nhúng tay vào.
Thế lực bên ngoài khi dễ Dung gia, hắn có thể rút đao tương trợ nhưng mà nếu là chuyện tình nội bộ của Dung gia thì sao hắn có thể nhúng tay vào.
Chỉ là hiện giờ thiếu nữ áo xanh này nói năng nghiêm trọng như vậy làm cho hắn có cảm giác bất an.
- Nói rõ đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đường Phong nhìn thiếu nữ áo xanh trước mặt hỏi.
Thiếu nữ áo xanh vui vẻ nói:
- Công tử đã đáp ứng rồi?
- Ta chưa nói gì cả, ngay cả chuyện ngươi định nói gì còn chưa rõ ràng được thì làm sao có thể đáp ứng ngươi?
Đường Phong lắc đầu.
Thiếu nữ áo xanh nhanh chóng nói:
- Nô tỳ vốn là thị nữ thiếp thân của Thiếu nãi nãi, chẳng qua Thiếu nãi nãi muốn yên tĩnh cho nên không muốn có nhiều người hầu hạ nên nô tỳ chuyển sang bên nhị trưởng lão, đêm hôm qua lúc nô tỳ đang hầu hạ thì nghe được nhị trưởng lão và mấy trưởng lão chấp sự đề cập đến…Đề cập đến…
- Đề cập đến chuyện gì?
- Đề cập đến chuyên của công tử và thiếu nãi nãi ở trong phòng hôm qua… Còn có vết thương trên mặt và cổ của công tử nữa….
Thiếu nữ áo xanh nói còn chưa hết thi khuôn mặt đã đỏ chót giống như đôi môi, giọng nói lí nhí khiến người khác không thể nghe được.
Trên mặt Đường Phong cũng hiện lên một tia xấu hổ, việc này rất không đẹp đẽ gì, cho dù hắn là ân nhân cứu mạng của Dung gia thì cũng thực sự có chút ăn không tiêu.
- Sau rồi sao?
Đường Phong hỏi.
- Sau đó nhị trưởng lão nói quyết định sáng nay mở ra hội nghị gia tộc, lúc đó mới bàn bạc.
- Bàn bạc cái gì?
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc này mà truyền ra ngoài mà nói thì chính mình đã làm sai chuyện, cho dù cả nghìn người nhịn không nói nhưng mà đối với Dung Thiếu nãi nãi thì đó tuyệt đối là một hồi tai ương ngập đầu.
- Bọn họ nói, dù sao đi nữa chuyện tình cũng đã tới bước này rồi cho nên muốn đưa Thiếu nãi nãi… Cho công tử.
- Hoang đường!
Đường Phong đập bàn một tiếng, Dung Thiếu nãi nãi cũng không phải là vật gì, làm sao mà người khác có thể nghĩ đưa là đưa được?
- Nô tỳ thỉnh cầu công tử đáp ứng đi, coi như là cứu Dung Thiếu nãi nãi thoát khỏi biển khổ, hiện giờ Dung Thiếu nãi nãi đang còn tuổi xuân, nếu như để nàng ở lại chỗ này cả đời thì quả thực quá tàn nhẫn!
Thiếu nữ áo xanh vừa nói vừa mạnh mẽ dập đầu xuống, Đường Phong chỉ phất tay một cái làm cho động tác của nàng không thể hạ xuống được nữa.
- Ngươi nói chính là việc này?
Đường Phong thở dài ra một hơi, thiếu nữ áo xanh vừa nói nghiêm trọng như thế, Đường Phong còn đang tưởng rằng Dung gia sẽ định đối đãi với Thiếu nãi nãi như thế nào đây.
- Vâng.
Thiếu nữ áo xanh gật đầu đáp.
Đường Phong cười nhẹ nói:
- Thiếu nãi nãi nhà các ngươi là một nữ tử rất đặc biệt, trước đây ngươi là thị nữ thiếp thân bên người nàng, tất nhiên có thể phỏng đoán được tâm tư của nàng, cho dù Dung gia có đề nghị như vậy thì ngươi nghĩ nàng có thể đáp ứng sao?
Thiếu nữ áo xanh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát sau đó buồn bã lắc đầu.
- Thôi được rồi, cho nên nói rằng ngươi cầu ta là chuyện vô ích.
Đường Phong nâng nàng đứng dậy nói:
- Mỗi người có một chí hướng riêng, muốn cưỡng cầu cũng không được.
- Công tử cũng có tâm tư ấy đúng không?
Đôi mắt trong veo của thiếu nữ áo xanh nhìn Đường Phong làm hắn hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Đường Phong nhịn không được giơ tay gõ lên trán nàng một cái:
- Tiểu quỷ lắm trò!
Dung Thiếu nãi nãi, Trang Tú Tú và Chung Lộ không giống nhau, tuy rằng Trang Tú Tú hướng tới chính mình nhưng Đường Phong cảm giác được nàng coi trọng thực lực của mình hơn, về phần Chung Lộ căn bản là muốn Đường Phong phụ trách.
Nhưng thật ra Dung Thiếu nãi nãi trước mặt theo lời thiếu nữ áo xanh thì chính là một nữ tử đang còn thanh xuân, nếu như sau này để nàng ở lại Dung gia cả đời thì chính là một chuyện giày vò không tưởng được. Hơn nữa nói thế nào đi chăng nữa thì hai người đã giao hoan rồi, tuy trước đây không tiếp xúc với nhau nhiều nhưng mà đã gần gũi da thịt với nhau, đó chính là nữ nhân của mình.
Nếu như nàng nguyện ý thì Đường Phong liền đưa nàng đi luôn, chỉ sợ nàng không muốn.
- Lão gia chủ các ngươi hiện giờ ở nơi nào?
- Công tử định đi luôn sao?
Thiếu nữ áo xanh còn chưa từ bỏ ý định.
- Phải.
Đường Phong gật đầu, hiện giờ phải ly khai Dung gia nên đến nói với Dung Thanh Thu một vài câu, tuy rằng Dung gia không phải là một đại gia tộc gì nhưng Đường Phong cũng không phải là người không hiểu lễ phép.
Thiếu nữ áo xanh không hề tình nguyện dẫn Đường Phong xuyên qua đại trạch của Dung gia, dọc theo hai bên đường Đường Phong phát hiện không ít các thị nữ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, xem ra chuyện tình hôm qua cũng không giấu giếm mà lọt ra ngoài, nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, tùy tiện một người tiết lộ đều có thể truyền bá ra ngoài.
Quả nhiên chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu truyền vạn dặm, ngày sau Dung Thiếu nãi nãi có lẽ sẽ cực khổ rất nhiều.
Theo bước đi dẫn đường của thiếu nữ áo xanh, Đường Phong đi tới nghị sự đường của Dung gia, hắn còn chưa bước vào thì thanh âm bên trong đã truyền ra ngoài ầm ĩ.
Đường Phong không khỏi dừng bước, đứng lại tại chỗ, hôm nay nghe thiếu nữ áo xanh nói gia tộc mở ra hội nghị bàn bạc về chuyện tình của Dung Thiếu nãi nãi, lại không ngờ vừa vặn như vậy, đúng lúc mình đến thì đã xảy ra rồi.
Hiện giờ mà ly khai khẳng định không phải thời gian tốt, nhưng mà mình có chút cảm giác có tật giật mình, Đường Phong lẳng lặng đứng chờ ở bên ngoài.
Ở bên trong đại sảnh, Dung Thanh Thu ngồi ngay ngắn ở phía trên, thần sắc tỉnh táo không hề dao động, không nhìn ra vẻ hỷ nộ ái ố gì cả, hai bên là các trường lão, hộ pháp của Dung gia.
Mà ở chính giữa đại sảnh là một nữ tử mặc quần áo trắng như tuyết, nữ tử này chính là Dung Thiếu nãi nãi, lúc này hai mắt nàng sưng đỏ lên, hiển nhiên là đêm qua không ngủ, mặc dù quần áo rất chỉnh tề nhưng mà thần sắc lại cụt hứng vạn phần, làm cho người ta nhìn vào sinh ra cảm giác thương tiếc.
Một vị trưởng lão bên trái nói:
- Gia chủ, Thiếu nãi nãi gia nhập Dung gia nhưng phu quân đã mất qua tám năm ròi, tám năm này mặc dù nàng tâm tình điềm tĩnh ôn hòa, đạt được tình cảm yêu mến của mọi người trong phủ nhưng hôm qua lại làm ra chuyện khinh thường luân lý, phả hủy quy củ Dung gia, thuộc hạ cho rằng phải đuổi nàng ra khỏi Dung phủ để cảnh cáo!
- Thối lắm!
Dung Thanh Thu còn chưa lên tiếng, đã có mấy người nam tử trẻ tuổi nảy ra, chỉ vào trưởng lão này nói:
- Đệ muội phẩm cách như thế nào, chư vị ngồi đây đều rất rõ ràng, tám năm nay nàng đã làm ra chuyện tình xấu xa nào chưa? Thay gia tộc chúng ta tham gia tỷ thí, đạt được thứ hạng mà Dung gia căn bản không thể với tới, tam trưởng lão tu luyện dùng đến linh thạch đều là do đệ muội chiếm được về.
Tam trưởng lão vừa nghe được lời nói ấy, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, mở miệng nói:
- Chuyện này ra chuyện này, chuyện khác là chuyện khác, hai chuyện làm sao có thể đánh đồng với nhau?
Nam tử trẻ tuổi cười lạnh một tiếng:
- Thái độ làm người của đệ muội làm ca ca ta cảm thấy không bằng…! Nhiều năm như vậy vẫn một mực thủ tiết, chưa hề làm sai chuyện gì. Việc ngày hôm qua không thể quy trách nhiệm cho nàng, là do Ô Chính Ưng mua thị nữ bên người nàng hạ dược vật vào trong đồ ăn đó, cho nên hiện giờ mới xảy ra chuyện này, đây là do Dung gia vô dụng, nếu như Dung gia ta có thể ngăn trở được Thiên Lôi Tông thì đệ muội làm sao dính phải kiếp nạn này?
Hắn nói một phen như vậy làm cho sắc mặt mọi người trong đây không khỏi ngượng ngùng, sự thực là như vậy, nếu như không phải Dung gia không có thực lực làm sao mà bị Thiên Lôi Tông khống chế? Lấy tính cách của Ô Chính Ưng thì cho dù hôm qua Dung Thiếu nãi nãi không bị hắn hãm hiếp thì ngày sau cũng sẽ bị, Đường Phong chỉ là may mắn gặp đúng dịp mà thôi.
Tam trưởng lão lại nói:
- Tuy là ngươi nói như thế, nhưng mà dù sao Thiếu nãi nãi cũng đã bị nam tử khác phá hủy danh dự, làm sao Dung gia có thể dung túng được? Nếu để cho người ngoài biết được chẳng phải sẽ chê cười Dung gia?
- Đuổi con mẹ ngươi, đồ chó má!
Nam tử trẻ tuổi nổi giận lôi đình.
- Không cãi nhau nữa!
Nhị trưởng lão đứng dậy, chắp tay hướng Dung Thanh Thu nói:
- Gia chủ, sự tình đã xảy ra rồi, có làm rối lên cũng không có ý nghĩa! Thiếu nãi nãi xác thực không thích hợp ở lại Dung phủ, chẳng qua chúng ta nên gả cho Đường Phong, Đường thiếu hiệp tuổi còn trẻ, thực lực lại cao thâm, Thiếu nãi nãi thiên hương quốc sắc, chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao?
- Đề nghị này của nhị trưởng lão rất hay!
Một vị hộ pháp lập tức phụ họa nói:
- Như vậy thì coi như Thiếu nãi nãi cũng đã tìm được nơi nương tựa, chúng ta cũng không làm lỡ tuổi thanh xuân của nàng nữa.
- Các ngươi nghĩ đặt nàng lên Đường gia bảo cao cao kia sao?
Nam tử trẻ tuổi cười âm hiểm không ngớt, lời nói sắc bén phun ra.
Nhị trưởng lão cười mỉa nói:
- To nhỏ gì thì cũng vậy. cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho Thiếu nãi nãi mà thôi, chẳng qua nếu như Đường gia bảo vì mối quan hệ này mà chiếu cố với Dung gia mà nói thì quá tốt rồi, Dung gia ta không có cao thủ Linh Giai, thực sự là đang suy thoái.
Một đám người nói chuyện ồn ào, Dung Thiếu nãi nãi đang quỳ dưới đất cũng không hề nói một lời nào, thần sắc cũng không biến đổi, phảng phất như chuyện mà mọi người nói căn bản không liên quan tới mình.
Dáng vẻ thong dong này với động tĩnh nhốn nháo ở bên trong đại sảnh có vẻ không hợp nhau.
Khi mọi người còn đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, một lời nói vang lên cắt đứt tiếng ồn ào của bọn họ làm tất cả đều ngừng lại, quay đầu về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thần sắc uể oải tràn đầy khuôn mặt già nua của Dung Thanh Thu, lão chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Lão lập tức đi tới trước mặt Dung Thiếu nãi nãi, khom người xuống nâng nàng đứng dậy nhẹ giọng nói:
- Tuyết nhi, đây cũng không phải lỗi của con, con không cần tự trách mình!
Dung Thiếu nãi nãi mở mắt ra, chậm rãi lắc đầu.
- Tuyết nhi, con nhìn trúng Đường Phong hay không?
Dung Thanh Thu lại hỏi lại.
Sắc mặt Dung Thiếu nãi nãi đỏ lên, cũng không hề đáp lại.
Dung Thanh Thu nói:
- Nếu như vậy, để cho lão phu đi Đường gia bảo nói chuyện, tiểu tử Đường Phong làm ra chuyện như vậy, cuối cùng cũng không thể vỗ mông rời đi, cho dù lão phu liều cái mạng già này cũng phải bắt Đường gia bảo thừa nhận ngươi!
- Gia chủ, không cần quan tâm tới Tuyết nhi!
Dung Thiếu nãi nãi nhẹ giọng nói:
- Đã tám năm gia nhập Dung phủ, Tuyết nhi là người Dung gia.
- Khuê nữ ngoan!
Dung Thanh Thu không khỏi rơi nước mắt.
- Chỉ là tám năm nay khổ cực cho con quá nhiều rồi, mọi thanh xuân tươi đẹp đều lãng phí ở Dung phủ, là hài nhi bất hiếu của lão phu xin lỗi con, là lão phu xin lỗi con, là cả Dung phủ từ trên xuống dưới không nghĩ được cho con, lão phu ở đây hướng con bồi tội!
Vừa nói, Dung Thanh Thu vừa quỳ xuống.
- Gia chủ!
Người bên ngoài cực kỳ kinh hãi, tốt xấu gì Dung Thanh Thu cũng là người lớn tuổi, lại còn là người đứng đầu của Dung gia nữa, hiện giờ dĩ nhiên lại hướng về một vãn bối dập đầu, thực sự là không có luân lý.
Dung Thiếu nãi nãi lại càng sợ hãi vạn phần, nàng đưa tay ra muốn nâng Dung Thanh Thu lên nhưng căn bản không nâng nổi. Dung Thanh Thu cũng có thực lực Thiên Giai thượng phẩm, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng công lực cực kỳ tinh khiết, vẫn khom lưng cúi mình trước mặt nàng.
- Gia chủ mau đứng lên, Tuyết nhi không đảm đương nổi!
Dung Thiếu nãi nãi gấp đến độ khóc ra nước mắt, cũng may lúc này Dung Thanh Thu đã đứng dậy.
- Hài tử, lão phu xác thực có ân với Tiêu gia con nhưng lão phu không hy vọng vì thế là nguyên nhân con bị lỡ khi còn sống, hiện giờ lão phu chờ con cho lão phu một đáp án, con đi hay là không đi? Nếu như nguyện ý gia nhập Đường gia thì lão phu sẽ để cho con vui vẻ, còn nếu như nguyện ý ở lại Dung phủ thì người ngoài cũng đừng mong nói ra nói vào được điều gì, nếu ai dám đề cập đến chuyện ngày hôm qua thì lão phu là người đầu tiên đánh hắn!
Dung Thanh Thu nhìn Dung Thiếu nãi nãi từ ái, nhưng âm thanh âm lãnh làm trong lòng tất cả mọi người ở đây đều máy động.
Nước mắt Dung Thiếu nãi nãi chảy xuống hai bên gò má, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười, chậm rãi quỳ gối xuống, miệng nhẹ giọng nói:
- Tuyết nhi sinh thời là người Dung gia, chết đi cũng là quỷ Dung gia! Gia chủ có đại ân đối với Tiêu gia ta, Tuyết nhi chỉ có thể để kiếp sau báo đáp!
Nghe xong những lời này mọi người không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...