Vô Thượng Tiên Đế


“Có chuyện gì nói luôn đi”, Trịnh Sở không mấy hứng thú ngồi xuống, cao cao tại thượng nói với Quan Tương Hách và Hứa Hồng Phúc.

Quan Tương Hách vẫn không lên tiếng, chỉ giữ vẻ mặt tươi cười.

Hứa Hồng Phúc ho khan 2 tiếng, nói: “Ban đầu con gái tôi và cậu kết hôn, là vì thế lực của nhà họ Trịnh ở Vân Châu”.

“Hiện giờ cậu đã bị nhà họ Trịnh khai trừ, tôi quyết định đưa con gái về nhà họ Hứa, và kết hôn với cậu Quan”.

Quan Tương Hách nghe vậy, khẽ nở nụ cười, nói: “Hứa Thanh Vân, anh đã thích em từ lâu, em có biết không”.

Nói xong, hắn nhìn Trịnh Sở với vẻ mặt căm hận, mỉa mai nói: “Nếu không phải tại tên phế vật này, anh và em đã kết hôn, vợ chồng hạnh phúc sống bên nhau”.

Hứa Thanh Vân lạnh lùng đáp: “Trước giờ tôi chưa từng thích anh, dù không có Trịnh Sở, tôi cũng không ở bên anh, anh khỏi cần tự luyến”.

Hứa Hồng Phúc lập tức nổi giận, giờ Trịnh Sở chỉ là tên phế vật nhà họ Trịnh, không những chẳng giúp được gì, thậm chí còn khiến nhà họ Hứa bị cười nhạo ở Giang Linh.

Nếu có thể bám vào nhà họ Quan, tương lai địa vị nhà họ Hứa chắc chắn lên như diều gặp gió.


Hứa Hồng Phúc vì quá tức giận mà mặt đỏ bừng, nói với Hứa Thanh Vân: “Con và Trịnh Sở kết hôn 3 năm, cậu Quan không hề chê bai con bẩn thỉu, con lấy tư cách gì ghét bỏ cậu Quan?”
Ông ta dứt lời, ngừng một một chút, sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Hôn sự của con và cậu Quan, bất kể con đồng ý hay không, đều phải làm theo”.

Hứa Thanh Vân lập tức lạnh giọng nói: “Không thể nào, con không chấp nhận”.

Hứa Hồng Phúc nãy giờ cố kiềm nén cơn giận, vừa nghe thấy lời này của con gái, lửa giận trong lòng liền bùng nổ, ông ta bật dậy, vươn tay định tát vào mặt Hứa Thanh Vân.

Ông ta cho rằng con gái không nghe lời bố thì đáng đánh lắm.

Bốp.

Một tiếng giòn giã vang lên.

Bàn tay Hứa Hồng Phúc chưa kịp chạm vào mặt Hứa Thanh Vân thì một tát của Trịnh Sở đã nặng nề giáng vào mặt ông ta.

Trên mặt ông ta lập tức xuất hiện dấu tay đỏ lừ.

Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Dám động đến cô ấy, tôi sẽ cho ông chết ngay lập tức!”
Hứa Hồng Phúc bị đánh, một bên má như tê liệt.

Ông ta nổi điên trừng mắt nhìn Trịnh Sở, cảm giác nhục nhã ê chề.

Trong mắt ông ta, Trịnh Sở chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.

Loại người như vậy, lại dám đánh ông ta, sao ông ta có thể nhẫn nhịn?
Hứa Hồng Phúc rất muốn tát trả Trịnh Sở một cái thật mạnh.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, nỗi khiếp sợ vô danh trong lòng khiến ông ta run lên, hai chân mềm nhũn.

Quan Tương Hách ngứa mắt với Trịnh Sở từ lâu, nhưng vẫn cố giữ phong độ để thể hiện với Hứa Thanh Vân.


Giờ thấy anh đánh bố vợ tương lai, Quan Tương Hách bật cười, nói: “Trịnh Sở, anh dám đánh cả bố vợ, không có chút giáo dục nào sao?”
Trịnh Sở lạnh nhạt đáp: “Ông ta không xứng”.

Quan Tương Hách vỗ tay: “Hay cho câu không xứng”.

Dứt lời, hắn chỉ vào mặt Trịnh Sở, nói: “Phế anh ta cho tôi, cho biết kết cục của việc động vào bố vợ tương lai Quan Tương Hách này!”
Thực tế Quan Tương Hách không hề ra mặt vì Hứa Hồng Phúc, mà hắn chỉ muốn đánh Trịnh Sở một trận mà thôi.

Hơn mười võ giả cảnh giới minh kình phía Sau Quan Tương Hách nghe thấy mệnh lệnh, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo.

Trong mắt bọn chúng, Trịnh Sở như cá nằm trên thớt, có thể tùy ý mổ xẻ.

Hứa Thanh Vân trông đám người kia định đối phó Trịnh Sở, liền lạnh giọng nói: “Quan Tương Hách, anh định làm gì?”
Sau vụ việc Vương Thành Nhân, cô biết khả năng của Trịnh Sở hơn người, đám này hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Nhưng cô vốn lương thiện, muốn khuyên ngăn Quan Tương Hách đừng tự tìm đường chết.

Quan Tương Hách nghe giọng điệu của cô, lại tưởng cô muốn bảo vệ Trịnh Sở, hắn nhìn sang Trịnh Sở đang vô cùng bình thản, khiêu khích: “Cậu cả nhà họ Trịnh, hiện giờ sa sút đến mức này? Phải nhờ phụ nữ bảo vệ?”
Hứa Hồng Phúc đã lấy lại tâm trạng, nghe thế lập tức phụ họa: “Cậu ta là một kẻ phế vật, đương nhiên cần con gái tôi bảo vệ”.

Hứa Thanh Vân nhíu mày, hai người này đúng là hết đường cứu.


“Đánh cho tôi”, Quan Tương Hách ra lệnh, hắn không thể chờ để nhìn thấy cảnh Trịnh Sở bị đánh sống dở chết dở, quỳ dưới đất cầu xin được nữa.

Lúc đó, hắn sẽ lôi Trịnh Sở ra ngoài đường phố Giang Nam, khiến Trịnh Sở không còn chút mặt mũi nào.

Hơn mười võ giả nghe lệnh của Quan Tương Hách, bắt đầu ra tay, triển khai chiêu thức lợi hại nhất.

Bọn chúng không sợ đánh chết Trịnh Sở thì sẽ thế nào, mọi chuyện đều có Quan Tương Hách lo liệu.

Tốc độ võ giả minh kình cực nhanh, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt Trịnh Sở như báo.

Trịnh Sở nhìn khí thế hung hãn của chúng, không hề run sợ dù chỉ một chút.

Anh như đang đối diện với một đám trẻ con, khẽ nở nụ cười khinh thường, tay phải đưa ra, đón lấy đòn tấn công của chúng.

Uỳnh.

Giống như vừa có đạo sấm sét cực mạnh đánh xuống, khiến cho màng nhĩ của tất cả mọi người chấn động, tạm thời mất đi thính lực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận