Lúc này nhà bếp đã chuẩn bị mang đồ ăn lên, vì nhà họ Lê giàu nhất trong thành nên đồ ăn rất là phong phú.
Ngồi chờ khoảng một lúc,thì nhà bếp đã mang thức ăn lên bàn.Trên bàn thật là đặc sắc, nào là cá kho tiêu, tôm xào muối, thịt heo kho xã, thịt bò nấu phở. Nhắc đến phở thì mọi người cũng biết đó là đặc sản của Việt Nam ta.
"oa! Món này là phở sao?nhìn ngon thế. Bác làm thế nào vậy" Trần Quân nhìn thấy món vừa mới bưng lên thì đã chảy nước miếng. Món này hắn chỉ thấy tại trên sách vở còn sót lại ở mạt thế thôi. Nhưng bây giờ được nhìn thấy và ngửi hương thơm thôi cũng mê người rồi. Trần Quân liền hỏi cách làm để sau này cho vợ hắn nấu.
"dạ!bí quyết để nấu món này là của gia tộc truyền lại. Nếu cô gia muốn biết thì tôi cũng xin tiết lộ"
- Phở muốn ngon trước hết phải có bánh phở mềm, dai, ăn cảm giác mềm mại chứ không bở, không bục. Tiếp đó phải nhắc đến nước dùng – thành phần được cho là tinh túy nhất là cũng kì công chế biến nhất. Nước được hầm từ xương ống bò, gừng nướng, hành tây nướng, hành củ nướng, hoa hồi nướng, thảo quả nướng, sá sùng, thanh quế và các loại gia vị được nêm nếm hết sức cẩn thận, kỹ lưỡng. Nước dùng phải được ninh tám đến mười tiếng và phải được lọc qua để có được nước trong, không hôi mùi bò, để cho nước đậm đà và có hương vị vô cùng đặc trưng. cách nấu cũng chẳng phức tạp, nhưng kì thực để nấu được một nồi nước dùng như thế thì đòi hỏi tay nghề và kinh nghiệm cao vô cùng.
"dạ!đó là cách nấu của phở, còn cách dùng để ăn ngon hơn, cô gia có muốn biết?" người đầu bếp là một phụ nữ trung niên trạc tuổi cô Phương trong xóm cũ của hắn.
"ok.. À không! Được nói luôn đi thím" Trần Quân là người hiện đại nên xém chút thì nói ra ngôn ngữ khác.
"cô gia muốn ăn ngon thì làm theo như sau":
- Đầu tiên xếp bánh Phở trước, sau đó đến bò tái hoặc gân, nạm, gàu… kế đến là lớp hành lá thái nhỏ phủ kín, sau đó mới chan nước dùng vào. Khi ăn, phải nhặt thêm ngò gai, rồi thêm chút tỏi ngâm, giấm, tương đen, ớt rồi vắt thêm miếng chanh, ấy mới đích thực là Phở. Thiếu đi một chút hương vị hay nguyên liệu nào cũng khó lòng mà có được một tô Phở tròn vị.
"quá ngon! Không thể phủ nhận rằng để nấu được một bát Phở đúng hồn Việt quả thực vô cùng kì công mà. Cảm ơn thím đã giải bày lau nay cháu chưa biết đến phở nấu là cực khổ như thế." Trần Quân cảm thán và thấy tự hào khi Việt Quốc có một món ngon như vay..
Trần Quân cùng Nhã Uyên Một hồi mây mưa gió bão quét sạch bàn ăn,ăn sạch bách không để xót món nào.
" Ăn no chưa? "Nhã Uyên đã ăn xong từ lâu, một tay chống cằm nhìn hắn ăn như chết đói hỏi.
" Ăn no! Ta chưa từng được ăn ngon như vậy "Đúng là cậu chưa được ăn ngon như vậy, với những món ăn chỉ có thể nhìn chứ không thể nấu thì như vậy đã quá ngon.
Trần Quân thấy cuộc sống cũng không tệ lắm cơm ăn áo mặc điều có, ăn cơm còn có Mỹ Nhân ngồi cạnh thì cuộc sống quá tuyệt vời nhưng một bên ong già vợ sắc mặt không được tốt cho lắm.
"có muốn ăn chút trái cây không?" Nhã Uyên hỏi.
"um. Cũng được"
Nhã Uyên gật đầu. Hướng về phía người làm đang dọn dẹp chén đĩa nói: "Tiểu linh, làm xong rửa chút quả táo qua đây nha."
"Được tiểu thư" Tiểu linh nói xong liền dọn dẹp.
....
"Trần Quân đúng không?" Lão cha vợ rốt cục nhịn không được nói, "Ngươi không nói một lời nào liền đem con gái ta lấy đi, ta thật không rõ, ngươi dùng thủ đoạn gì làm con gái ta thích ngươi?"
"cha! Sao người hỏi kỳ quá vậy" Nhã Uyên làm nũng nói.
Lê Quang thấy con gái diệu của mình đang nũng nịu cũng không đành lòng bèn thử tài nghệ của Trần Quân.
"như vậy đi! Ta không nói đến vấn đề đó nữa. Nhưng ngươi muốn làm con rễ của lão phu, cũng hơi khó. Con rễ ta phải có tài văn chương, vì gia tộc ta là một văn thơ đất cao vọng Trọng, thất cơ nên lưu lạc như thế này. Sao? Ngươi có tài đó không?"
Trần Quân không có trả lời nhạc phụ hắn, mà quay qua hỏi Mỹ Nhân:
" Uyên nhi, nàng có biết đánh đàn? "
" có "Nhã Uyên hơi sửng sốt một chút, xong phất tay kêu người hầu đem lên Cổ cầm.
Sau đó hơi liếc mắt Trần Quân một cái, liền uyển chuyển đi đến trước mặt cổ cầm ngồi xuống, bắt đầu khảy đàn.
Tiếng đàn du dương mang theo ít buồn của người xa nhà như đánh vào tâm hồn người ta. TRẦN Quân cũng bắt đầu theo nhịp mà hát, tiếng hát có chút nhớ nhung, có chút đâu thương liền cất lên:
20 năm dằng dặc xa quê
Nay mới về thăm mừng tái tê...
Mới được nghe giọng hờn dịu ngọt
"Huế giải phóng nhanh, mà anh lại muộn về!"
Ôi, cơ chi anh được về với Huế
Không đợi trưa nay, phượng nở với cờ
Về với phá Tam Giang, như con trích con chuồn dưới bể
Về với từng lá bến Tuần, lợp nón bài thơ...
Cơ chi anh sớm được về bên nội
Hôn nỗi đau tan nát Phù Lai
Như quê bạn Niệm Phò trơ trụi
Đạn bom cày cả nương sắn, đồng khoai!
Cơ chi anh sớm được về bên ngoại
Giữ bờ tre, bên nước Thanh Lương
Thương các cậu, các dì chịu khảo tra, không nói
Đào hầm nuôi cán bộ tháng năm trường!
Quê hương ơi, sao mà da diết thế
Giọng đò đưa... lòng Huế đó chăng?
Vì dù đèn tắt, đã có trăng
Khổ em thì em chịu, biết làm răng đặng chừ...
Câu hò xưa mối tương tư
Thiết tha đôi lứa, mà như đôi miền!
Bây giờ, nước lớn, thuyền lên
Bắc Nam mình lại nối liền thịt da
Bây giờ, hết nỗi gần xa
Anh vào Hương Thủy, anh ra Phong Điền
Đường làng, lạ mấy cũng quen
Bước chân cứ nhớ, chẳng quên lối nào.
Ngày đi, lòng vẫn tự hào
Nay về, càng ngẩng đầu cao với trời.
Thừa Thiên, đẹp cảnh, đẹp người
Núi xanh khí phách, biển ngời sức xuân!
Núi này, Bạch Mã, Hải Vân
Mây đưa Anh Giải phóng quân lên đèo
Biển này, cửa Thuận sóng reo
Thanh thanh vành mũ tai bèo là em.
Hương Giang ơi, dòng sông êm
Quả tim ta, vẫn ngày đêm tự tình
Vẫn là duyên đó, quê anh
Gió mưa tan, lại trong lành mặt gương.
Bến nghèo, xưa chuyến đò ngang
Nay cầu chống Mỹ, xe sang dập dìu
Tràng Tiền, biết mấy là yêu!
Tuổi thơ áo trắng, sớm chiều bướm bay.
Ngự Bình, thông lại xanh cây
Bên kia Vọng Cảnh, bên này Thiên Thai
Bức tranh non nước tuyệt vời
Bàn tay ta lại xây đời ta đây!
Hoàng cung, thôi đã rêu dày
Ngẩn ngơ thần tượng còn say thuở nào?
Tươi rồi, cuộc sống thanh tao
Bát cơm hến cũng ngọt ngào lòng ta.
Huế ơi, đẹp lắm quê nhà
Câu Nam ai hóa bài ca anh hùng
Ai đi qua đó miền Trung
Xin mời ghé lại, vui cùng Huế tôi!
Lúc này trong sảnh đã rối tung, người hầu và các gia Đinh khóc sướt mướt. Nhã Uyên cũng vậy, trên mặt nàng hai hàng nước mắt thanh lệ, bài hát này làm nhớ mẹ, làm trong lòng nàng hiểu được người con trai này tâm sự.
"Quân! Bài này tên gì vậy, nghe làm Uyên nhi rất nhớ mẹ" mẹ Nhã Uyên đã mất khi nàng còn rất nhỏ. Khi đó nàng mới 5 tuổi, mẹ nàng vì sinh ra nàng nên để lại tật bệnh trên người. Bệnh cứ theo bà 4 năm, không có thuốc nào chữa khỏi, đến năm thứ 5 bà qua đời.
" bài này(Bài Ca Quê Hương) do một vị đại năng quê hương ta tên là [Tố Hữu], đã dùng tâm huyết của ổng sáng tác ra bài này. Ta chỉ là đọc lại trên một quyển cổ thư tịch thôi"
Lê Quang đứng bên cạnh cũng đang chảy nước, ông đang rất nhớ vợ ổng. Trên khoé mắt đã chảy ra một giọt nước mắt. Ông vỗ tay nói "được! Được! Tiểu tử ngươi rất được. Hôm nay coi như cho qua. Thôi! Ai cũng mệt rồi, mọi người giải tán" ông cảm thấy người thanh niên này gương mặt tuấn tú, văn Nhã coi như có, với lại con gái ông đã chọn, làm cha ông cũng không nỡ ngăn cản
" Tiểu Linh dắt cô gia với tiểu thư đi thu xếp phòng mới" nói xong xoay người đi vào phòng.
Ps:tiếp theo nên cho động lực để main tu luyện, không thì....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...