Tiêu Phàm mặc dù chịu không nhẹ thương nhưng Bất Hủ Ý Chí và Bất Diệt Kim Thân đang không ngừng chữa trị thân thể hắn, chỉ là Hồn Lực tiêu hao tương đối nghiêm trọng mà thôi, hắn thương thế đã không có việc gì.
- Huyết Sát.
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, Tu La Kiếm khe khẽ chém một cái tựa như làm một động tác nhỏ.
Sau đó, động tác này lại khiến tất cả mọi người lộ ra vẻ sợ hãi, những người này bên trong tự nhiên bao gồm cả Sở Nhạn Nam.
Chỉ thấy một đạo huyết quang sắc bén lăng lệ gào thét ra, nhuộm đỏ nửa phía bầu trời, toàn bộ hư không đều trở thành huyết hồng vô cùng, giống như máu nhuộm.
Những ngày qua, Tu La Kiếm không biết thu nạp bao nhiêu máu tươi cường giả, giờ phút này thi triển uy lực Huyết Sát mạnh mẽ hơn trước đó quá nhiều.
Kiếm khí màu đỏ ngòm vạch phá thiên không, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Sở Nhạn Nam, Sở Nhạn Nam chỉ cảm giác bản thân toàn thân rét run, trái tim đều nhảy lên cổ họng.
Một loại cảm giác tử vong tràn ngập trái tim hắn, giờ khắc này hắn thực sợ hãi.
- Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!
Sở Nhạn Nam dốc hết toàn lực gào thét, lộn nhào, toàn lực hướng nơi xa bỏ chạy.
- Oanh!
Một vệt sáng từ đằng xa bay vụt tới, kiếm khí màu đỏ ngòm vọt tới, thanh âm bạo tạc vang lên, hiển nhiên là lão giả áo xám xuất thủ.
Vô số kiếm khí đâm rách thân thể Sở Nhạn Nam, máu tươi bay vụt, gần như tê liệt trên mặt đất.
Nếu như không có người khác nhúng tay, một kiếm này đủ để đòi mạng hắn.
- Quả nhiên là phế vật.
Tiêu Phàm nhàn nhạt liếc Sở Nhạn Nam một cái, hắn tựa như nghĩ không ra hạng người ham sống sợ chết như Sở Nhạn Nam dựa vào cái gì trở thành Thánh Thành Bát Tuấn.
Đám người ánh mắt xem thường rơi vào trên người Sở Nhạn Nam, nguyên bản bọn hắn còn chờ mong một trận chiến kịch liệt, giống như Tiêu Phàm cùng Diệp Trường Sinh.
Nhưng mà, Sở Nhạn Nam biểu hiện làm cho bọn hắn quá thất vọng, thậm chí ngay cả dũng khí chiến một trận đều không có.
- Phế vật, không nghĩ tới ngươi vậy mà sợ chết như thế!
Tô Mạch Hàn không quên đả kích Sở Nhạn Nam, ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Sở Nhạn Nam không nên yếu như vậy mới đúng chứ.
Đôi mắt đẹp Tô Mạch Huyên lấp lóe, luôn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp nàng lại không biết.
Nghĩ vậy, Tô Mạch Huyên truyền âm cho Tiêu Phàm nơi xa nói:
- Tiêu công tử, cẩn thận Sở Nhạn Nam, người này thập phần âm hiểm, cũng cực kỳ hiếu thắng, không dễ dàng yếu thế như vậy.
- Yên tâm, phế vật mà thôi!
Tiêu Phàm truyền âm nói, ngữ khí thập tự tin.
Tô Mạch Huyên cũng không nói cái gì, lấy nàng đối với Tiêu Phàm biết, hắn không phải người tự đại, hơn nữa thập phần nhạy bén, có cái gì không đúng, có lẽ Tiêu Phàm đã sớm phát hiện.
Tiêu Phàm xếp bằng ở tòa đỉnh núi thứ nhất, con ngươi băng lãnh quét Sở Nhạn Nam chật vật nơi xa, hắn trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái Long Văn Kim Châm, cắm ở vị trí ngực bản thân, ngay sau đó, một tầng nhàn nhạt sương mù từ bên ngoài thân hắn tiêu tán ra.
Nơi xa, Sở Nhạn Nam chật vật đứng dậy, chậm rãi hướng ngọn núi thứ 9 bay đi, khóe miệng cong thành một đạo quỷ dị.
- Trận chiến này, số 1 thắng.
Áo xám lão giả dư quang liếc Tiêu Phàm một cái, trong mắt lóe lên một tia tiếc hận, lại nói:
- Kế tiếp, số 8.
- Ta từ bỏ.
Số 8 Tô Mạch Hàn thản nhiên nói, hắn vốn là muốn khiêu chiến Sở Nhạn Nam, bất quá bây giờ Sở Nhạn Nam xếp phía sau, đã làm hắn mất đi niềm vui thú.
- Số 7, ngươi muốn khiêu chiến ai?
Áo xám lão giả lơ đễnh, hắn tựa như đã sớm nhìn thấu tất cả.
Đám người ánh mắt đặt ở trên người Lôi Hạo, phần lớn người đều biết rõ, Lôi Hạo cùng Tiêu Phàm có thù, mặc dù không biết Lôi Hạo vì sao đột nhiên cứu Tiêu Phàm nhưng Lôi Hạo vẫn có khả năng khiêu chiến Tiêu Phàm.
- Ta từ bỏ.
Lôi Hạo nhàn nhạt mở miệng, thần sắc có chút đần độn.
Ý Chí hắn bị Tiêu Phàm khống chế, Tiêu Phàm có thể quyết định ý nghĩ hắn, nguyên bản Tiêu Phàm là muốn cho Lôi Hạo thử thực lực số 2 Hoàng Phủ Thiên Thần, về sau ngẫm lại vẫn thôi đi.
Đến một lần thực lực Lôi Hạo không nhất định có thể thăm dò ra ranh giới cuối cùng Hoàng Phủ Thiên Thần, thứ hai Lôi Hạo đối với hắn còn có đại dụng.
Mặc dù Tiêu Phàm tạm thời tránh thoát hai loại phương pháp Lôi gia hắn vào chỗ chết nhưng còn có loại thứ ba, chính là xuất động Lôi Chi Ảnh Vệ. Lôi Hạo thân làm người thừa kế gia chủ Lôi gia, khẳng định biết rõ động tĩnh Lôi Chi Ảnh Vệ.
Tiếp theo, người chủ trì áo xám lão giả lại gọi tên một người, bài danh thứ năm Tô Mạch Huyên lựa chọn từ bỏ.
Bởi vì Diệp Lâm Trần đã khiêu chiến qua một lần, cho nên lần nữa đến phiên thứ ba Diệp Trường Sinh, bất quá Diệp Trường Sinh thương thế còn chưa khôi phục, cuối cùng khẽ cắn môi lựa chọn từ bỏ.
Thời gian trôi qua, rốt cục đến phiên đệ nhị Hoàng Phủ Thiên Thần, đây cũng là cơ hội lần thứ nhất khiêu chiến trận chiến cuối cùng.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, thân thể hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, mặc cho ai khiêu chiến đều không sợ.
- Số 2, ngươi muốn khiêu chiến ai?
Áo xám lão giả lại mở miệng nói.
Tất cả mọi người ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Thần, kẻ này đã từng có cơ hội rất lớn tiến vào thiên tài Thánh Thành Bát Tuấn, về sau nghe đồn tu luyện ra vấn đề, mà biến mất không có tiếng tăm gì.
Nhưng mà hôm nay xuất hiện lần nữa lại vượt quá dự kiến tất cả mọi người, thành tích tổng hợp hai vòng trước vậy mà xếp hạng hai, vẻn vẹn yếu hơn Diệp Trường Sinh.
Mặc dù bài danh chưa hẳn đại biểu chân chính thực lực, nhưng không ai dám khinh thường Hoàng Phủ Thiên Thần, rất chờ mong hắn có thể chiếm lấy hạng nhất.
Thần sắc Hoàng Phủ Thiên Thần cực kỳ bình tĩnh, hắn không có nhìn về phía Tiêu Phàm, mà là nhìn về phía sau, mọi người không biết hắn đang nhìn cái gì.
Chỉ có Hoàng Phủ Thiên Thần biết rõ, ánh mắt hắn rơi vào trên người Sở Nhạn Nam, tựa như muốn đem hắn nhìn thấu.
- Ta từ bỏ.
Không lâu, Hoàng Phủ Thiên Thần hít sâu một cái nói.
- Hoàng Phủ Thiên Thần từ bỏ?
Đám người kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ hắn không muốn tranh đệ nhất? Nếu như không muốn tranh đệ nhất, vậy hắn vì cái gì tham gia Nam Vực Đại Bỉ đây?
Đám người nghĩ không ra nhưng là có mấy người lại lộ ra hiểu vẻ, tựa như đã sớm đoán được dạng này.
Trong mắt Sở Nhạn Nam lóe lên một vòng tiếc nuối, tựa như âm mưu bị người nhìn thấu.
- Xem ra Hoàng Phủ Thiên Thần cũng không ngốc.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng trầm ngâm, nhìn về phía Sở Nhạn Nam con ngươi lóe qua nồng đậm sát ý:
- Coi như nguyên bản chúng ta không có thù, nhưng Tiêu Phàm ta hiện tại nhất định sẽ giết ngươi!
Rất nhanh Tiêu Phàm liền bình tĩnh xuống, xếp bằng ở tại chỗ chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí.
U Linh Chiến Hồn hoà vào Huyết Mạch, Tiêu Phàm tùy thời đều có thể hấp thu thiên địa linh khí, dung luyện thành Hồn Lực, chỉ cần đầy đủ Hồn Lực trùng kích kinh mạch là hắn có thể đột phá Chiến Đế hậu kỳ.
Đến lúc đó, thực lực hắn lại sẽ bay vọt, đương nhiên độ rộng kinh mạch cùng cường độ Hồn Lực Tiêu Phàm bây giờ, cho dù Chiến Đế đỉnh phong cũng chưa chắc so được.
Đây cũng là một trong nguyên nhân Tiêu Phàm có thể vượt giai chiến đấu, chỉ là bây giờ muốn đột phá Chiến Đế hậu kỳ có chút khó khăn, Hồn Thạch trên người hắn không đủ để hắn phóng ra một bước, hơn nữa, ở chỗ này hắn căn bản là không có cách nào mở Hồn Giới ra.
- Trước đó giết mấy người Chiến Thần Điện kia, bên trong Hồn Giới đoán chừng có không ít Hồn Thạch, hẳn ta có thể đột phá Chiến Đế hậu kỳ.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Hoàng Phủ Thiên Thần từ bỏ, cơ hội lần thứ nhất vòng thứ ba toàn bộ sử dụng hết, Tiêu Phàm tạm xếp thứ nhất.
Ánh mắt lão giả áo xám lần nữa rơi vào trên người thứ 108, mỗi người đều có ba lần cơ hội khiêu chiến, hiện tại mới là lần thứ hai.
Khiến lão giả kinh ngạc là tu sĩ thứ 108 không thấy tung tích, hơn nữa, vẻn vẹn chỉ là một trong đó mà thôi, mặt khác cũng có nhiều tu sĩ phía trên tòa sơn phong đều không thấy tăm hơi.
- Người đâu.
Lão giả áo xám tức giận, Nam Vực Đại Bỉ còn không có kết thúc mà, làm sao người đều chạy hết rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...