Một ngõ ngách bên trong khe sâu hắc vụ quay cuồng, ngưng tụ thành một tôn Ma Ảnh to lớn. Ma Ảnh đến mấy chục trượng, có một đôi cánh khổng lồ, trong tay dắt lấy một chuôi kiếm lớn màu đen từ sương mù ngưng tụ mà thành.
Trên đầu Ma Ảnh còn mọc ra một đôi huyết sắc sừng dài đan xen hung mang, một đôi con ngươi trống rỗng mà đen kịt nhìn qua nhiếp nhân tâm phách.
Nó miệng phun răng nanh, càng làm người ta kinh ngạc, run sợ!
- Tu La!
Tiêu Phàm kém chút kinh hô mà ra, nồng vụ ngưng tụ hư ảnh đúng là huyễn ảnh Tu La từng tại Tu La Huyễn Cảnh trông thấy!
Trên người huyễn ảnh Tu La phát ra khí tức đáng sợ tới cực điểm, dù là bây giờ Tiêu Phàm Tu La Ý Chí đã đạt tới Tam Trọng nhưng vẫn như cũ bị khí tức kia bức bách!
Cũng đúng lúc này, Huyết Mạch bên trong Tiêu Phàm đột nhiên có một cỗ năng lượng nhẹ nhàng khoan khoái chảy qua, Tiêu Phàm tâm trong nháy mắt bình tĩnh như nước:
- Đây là lực lượng U Linh Chiến Hồn?
Khi hắn lần nữa nhìn lại, huyễn ảnh Tu La đã biến mất.
- Tam Ca, chúng ta cũng đi thôi.
Quan Tiểu Thất mở miệng nói, hắn hiển nhiên không thấy được một màn Tiêu Phàm bị kinh sợ.
Ngược lại Ám Dực vừa lúc bắt được thần sắc Tiêu Phàm vừa rõ ràng Tiêu Phàm là sợ cái gì, chỉ là hắn không hiểu thứ gì có thể làm cho Tu La Điện Chủ sợ hãi.
Khi hắn theo ánh mắt Tiêu Phàm nhìn lại, nơi đó trừ một mảnh hắc vân, cái gì cũng đều không có.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, bình tĩnh tâm thần, bất quá dư quang vẫn như cũ nhìn chằm chằm nơi hẻo lánh, nghĩ lại xác định một cái, đáng tiếc, huyễn ảnh Tu La rốt cuộc chưa từng xuất hiện.
Thật chẳng lẽ nhìn lầm? Tiêu Phàm trong lòng trầm ngâm.
Sau đó Tiêu Phàm mấy người đạp không mà lên, hướng về U Minh Quỷ Quật bay đi, chỉ cần vượt qua khe sâu này liền có thể tới khu vực hắc vụ kia.
Vừa nãy bọn hắn đã thấy rất nhiều tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong đều hết sức tuỳ tiện đi qua, Tiêu Phàm tự nhiên cũng không có đem cái khe sâu này đặt ở trong lòng.
Mấy cái lắc mình, Tiêu Phàm bốn người liền đi tới phía trên khe sâu, chỉ một thoáng, có một cỗ lớn hấp lực tác dụng trên người mấy người, bất quá lực lượng này đối với chiến Đế Cảnh cơ hồ không có bất kỳ hiệu quả.
Ngẩng đầu nhìn lại, khe sâu cũng rộng bốn năm trăm trượng, đối với Chiến Đế cảnh mà nói cũng không tính là gì
- Kia tựa như là Tiêu Phàm!
Nơi xa, có một chút Ttu sĩ nhìn thấy Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè.
- Lão thiên gia, để những kẻ giết huynh trưởng ta bị U Minh Thâm Giản nuốt đi, khiến hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cũng có người phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, nguyền rủa Tiêu Phàm.
Những người này là người thân bằng hữu những kẻ bị Tiêu Phàm lần trước giết chết, bọn hắn tự nhiên ước gì Tiêu Phàm chết.
Rống ~
Đột nhiên, tiếng gầm lên giận dữ từ phía dưới Hắc Ám U Minh Thâm Giản truyền ra, giống như Dã Thú gào thét, thanh âm hùng vĩ nhưng lại có chút khàn khàn, ngay sau đó, mây mù màu đen bắt đầu cuồn cuộn, gào thét.
- Đi mau!
Phía trên U Minh Thâm Giản, Tiêu Phàm nghe được thanh âm này, sắc mặt đại biến, cỗ bất an trong lòng càng ngày càng đậm.
Đồng thời, hắn lại cảm thấy có thứ gì đang triệu hoán hắn, loại cảm giác này còn là lần thứ nhất xuất hiện khiến Tiêu Phàm có chút không biết làm sao.
Hai loại linh cảm, hắn nhất thời không biết tin tưởng loại nào.
Lời nói chưa dứt, khe sâu hắc ám đột nhiên gió xoáy vân dũng, một cái vòng xoáy trống rỗng rộng lớn xuất hiện, tựa như một đầu Hồng Hoang Hung Thú hé ra mồm máu, muốn đem Tiêu Phàm bọn hắn nuốt vào.
- Tam Ca, ta không động được!
Quan Tiểu Thất kêu to.
- Ta cũng thế!
Sắc mặt Ám Dực khó coi vô cùng.
- Tiêu đại ca, ta không sao, nhưng ta sợ.
Sở Phiền ôm đùi Tiêu Phàm, sợ bị cỗ gió lớn quét bay.
- Sợ cái gì, nhanh đi qua, bằng không đều phải chết!
Tiêu Phàm tức giận nói, thi triển Bất Diệt Kim Thân, lực lượng lập tức tăng vọt, sau đó nắm Quan Tiểu Thất hướng U Minh Quỷ Quật bên kia ném mạnh ra ngoài.
Quan Tiểu Thất như đạn pháo xuyên qua tầng tầng ngăn cản, trực tiếp rơi xuống bên trong U Minh Quỷ Quật.
- Ám Dực, thay ta bảo hộ Tiểu Thất sống sót rời đi, ta liền giải trừ khống chế đối với ngươi.
Tiêu Phàm lại nắm lấy Ám Dực, không đợi hắn trả lời, hai tay hất lên, Ám Dực bắn nhanh ra.
Tất cả những thứ này phát sinh rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền hoàn thành, cùng lúc đó, Tiêu Phàm cảm giác bản thân hãm sâu bùn trạch.
- Tiêu đại ca, còn có ta, còn có ta!
Sở Phiền kêu to, vừa nãy hắn phát hiện bản thân còn có thể động, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không động được.
Nếu như thả đùi Tiêu Phàm, Sở Phiền cảm giác bản thân nhất định sẽ bị cỗ Thôn Phệ Chi Lực thôn phệ.
- Ta chỉ có thể đụng được ngươi, nhưng thân thể ngươi nhẹ nhàng, ta cũng ném không qua, ai bảo ngươi vừa nãy không chạy.
Tiêu Phàm một mặt bất đắc dĩ nói ra.
Sau đó con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm vòng xoáy Hắc Ám phía dưới, thân thể mau chóng chìm xuống, cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm lại nhìn thấy một đạo huyễn ảnh Tu La to lớn.
- Ong ong ~
Đột nhiên, trên người Tiêu Phàm phóng huyết sắc quang mang đáng sợ, huyết sắc quang mang thập phần chói mắt, như một mảnh Huyết Hải hướng về bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới.
Ngay lúc đó, con ngươi Tiêu Phàm cũng đỏ bừng, tựa như nhận một loại cảm nhiễm, Ý Chí bắt đầu mơ hồ, ngay sau đó, một cỗ khí tức cực kỳ hung lệ tràn ra.
Trong chớp nhoáng, hắn cảm giác đầu mình thập phần trầm trọng, có một cỗ uy áp đáng sợ từ bốn phương tám hướng vọt tới, đánh thẳng vào đầu óc hắn.
Dù là hắn bây giờ lĩnh ngộ Tam Trọng Tu La Ý Chí cũng không chịu được cỗ lực lượng này trùng kích, vô số tâm tình tiêu cực tràn ngập trong lòng hắn.
- Tiêu đại ca, ngươi làm sao, đừng làm ta sợ?
Sở Phiền toàn thân phát run, một sát na kia, hắn cảm giác như rớt vào hầm băng.
- Cút ngay!
Tiêu Phàm gào thét một tiếng, bỗng nhiên lảo đảo đầu, hai mắt trong nháy mắt thanh minh, quanh thân huyết sắc quang mang cũng biến mất không thấy gì nữa.
Oanh một tiếng, huyễn ảnh Tu La nơi xa nổ tung, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện mình đã ở giữa vòng xoáy Hắc Ám, phía trên một mảnh tối như mực, căn bản nhìn không thấy đầu.
- Vậy mà thật linh nghiệm?! Tiêu Phàm bị U Minh Thâm Giản nuốt chửng lấy!
- Báo ứng, ha ha, Ma Đầu này giết người vô số rốt cục chết, phàm là người rơi vào U Minh Thâm Giản cho tới bây giờ không thể sống sót đi ra.
- Nghe nói U Minh Thâm Giản là một hố chôn thi, Thi Khí cùng Sát Khí bên trong cực kỳ đáng sợ, coi như Chiến Thánh cũng không chịu được Sát Khí cùng Thi Khí trùng kích.
Vừa nãy những kẻ hi vọng Tiêu Phàm rơi vào bên trong U Minh Thâm Giản vô cùng kích động, thậm chí khoa tay múa chân, lấy thực lực và thiên phú bọn hắn, đoán chừng cả một đời cũng giết không được Tiêu Phàm.
Nhưng hôm nay, Tiêu Phàm lại bị U Minh Thâm Giản nuốt chửng lấy, cái này khiến bọn hắn như thế nào mất hứng đây.
- Tam Ca!
Quan Tiểu Thất đại lực gào thét, muốn xông vào bên trong U Minh Thâm Giản nhưng mà lại bị Ám Dực giữ chặt.
- Quan Tiểu Thất, ngươi bình tĩnh một chút.
Ám Dực trầm giọng nói, Quan Tiểu Thất phẫn nộ lực lượng rất lớn, hắn căn bản kéo không được.
- Bình tĩnh, ngươi nói ta như thế nào bình tĩnh, Tam Ca đã chết!
Quan Tiểu Thất gào thét một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nghe tới tu sĩ nơi xa nghị luận lúc, càng hét giận dữ nói:
- Ta muốn giết bọn hắn!
- Tiêu Phàm không chết!
Ám Dực vận chuyển một tia Hồn Lực, truyền âm quát, chấn động đến làm đau màng nhĩ Quan Tiểu Thất.
- Ngươi nói cái gì?
Quan Tiểu Thất kinh hãi nhìn Ám Dực.
Ám Dực cau mày một cái, hắn trước đó mặc dù cũng ước gì Tiêu Phàm chết, bởi vì chỉ cần dạng này mới có thể thoát khỏi khống chế Tiêu Phàm.
Nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ như vậy, thấy Tiêu Phàm đủ loại thủ đoạn, hắn phát hiện thực lực bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo quá mức buồn cười, đi theo Tiêu Phàm có lẽ có thể đột phá đến một cấp độ mới.
- Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể cảm ứng được Công Tử không chết!
Ám Dực ngẫm lại mượn cớ nói ra.
Hắn tự nhiên sẽ không nói cho Quan Tiểu Thất, hắn bị Tiêu Phàm khống chế, bởi vì loại cảm giác bị khống chế vẫn còn, cho nên Ám Dực xác định Tiêu Phàm còn sống.
Gặp Quan Tiểu Thất không phản kháng nữa, Ám Dực lại bổ sung một câu:
- Trước rời đi nơi này.
Lục Đạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...