Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái liền đến ngày thứ hai.
Trên quảng trường Hạ Trọng Thiên Chiến Hồn Điện sớm đã đông nghìn nghịt người, hôm nay diễn ra một sự kiện lớn, chính là ngày bắt đầu Nam Vực Đại Bỉ.
Tiêu Phàm bọn hắn tiến vào Vô Song Thánh Thành đã qua ròng rã một tháng, trong một tháng này, bởi vì Tiêu Phàm đến, Vô Song Thánh Thành cũng phát sinh quá nhiều sự tình.
Thậm chí, nguyên nhân bởi vì Tiêu Phàm, giới Nam Vực Đại Bỉ đều phát sinh biến hóa rất lớn, không chỉ là người Chiến Hồn Điện có thể tham gia, người Tam Cung Tam Các cũng có thể tham gia.
Cho nên, so với Nam Vực Đại Bỉ giới trước, lần này nhân số nhiều hơn khá nhiều, quảng trường đủ để dung nạp trên vạn người lộ ra thập phần chen chúc.
- Lần này Nam Vực Đại Bỉ so giới trước náo nhiệt hơn rất nhiều à, Thánh Thành Bát Tuấn cùng Tứ Kiều đều tham gia.
- Cũng không chỉ là náo nhiệt hơn rất nhiều, mà còn tàn khốc hơn rất nhiều, kịch liệt hơn rất nhiều, không biết có bao nhiêu người cuối cùng có thể sống sót nữa.
- Nghe nói Tiêu Phàm chỉ có được hạng nhất Nam Vực Đại Bỉ mới có thể được Chiến Hồn Điện tiếp nhận, việc này không phải dễ dàng đâu.
- Có ít người là tự tìm đường chết mà thôi, Chiến Hồn Điện chủ động mời hắn, hắn không gia nhập, hiện tại ngược lại tốt, hắn rốt cuộc lại cầu Chiến Hồn Điện.
- Nếu như hắn thật có thể được hạng nhất, đoán chừng Chiến Thần Điện đều có thể chủ động mời hắn, Lăng gia tự nhiên không dám, hắn gia nhập Chiến Hồn Điện đã không còn trọng yếu!
...
Đám người ngươi một lời ta một câu, khắp nơi đều đang nghị luận sự tình Tiêu Phàm, quả thực là những ngày qua Tiêu Phàm náo ra động tĩnh quá lớn, cả tòa Vô Song Thánh Thành cơ hồ không ai không biết danh tự Tiêu Phàm.
Bất quá, rất nhiều người vẫn là một bộ xem kịch vui, bọn hắn rất muốn nhìn xem Tiêu Phàm sẽ có kết cục như thế nào.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đối với Tiêu Phàm thập phần khinh thường, trong con mắt của bọn họ, vẫn chỉ có Thánh Thành Bát Tuấn. Dù sao rất nhiều người không có thấy tận mắt thực lực Tiêu Phàm, chỉ là nghe nói qua tên hắn mà thôi.
- Các ngươi nhìn, kia không phải Diệp Lâm Trần sao? Hai người bên cạnh hắn là ai?
- Cái này cũng không biết, tiên nữ kia là Diệp Thiên Tuyết, một trong Thánh Thành Tứ Kiều, bạch y thanh niên như tiên giáng trần là Diệp Trường Sinh xếp hạng thứ hai Thánh Thành Bát Tuấn!
Có người kinh hô ra, sau đó rất nhiều người ánh mắt hướng phía chân trời nhìn lại, nơi đó đang có ba đạo thân ảnh đạp không đi tới.
Cầm đầu chính là Diệp Lâm Trần, thần sắc hắn thập phần lạnh lùng, con ngươi tràn ngập vô tình, tựa như ai thiếu hắn 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
Khi hắn rơi xuống đất, tu sĩ bốn phía nhao nhao nhường ra một khoảng trống, không dám đắc tội hung thần này.
Cách phía sau hắn không xa là một nam một nữ, nam tử áo bào trắng trắng hơn tuyết, song mi như hai thanh thần kiếm sắc bén, thái dương hoa râm, mặt như ngọc quan, anh tuấn phi phàm.
Hai con ngươi hắn như là sao trời sáng chói, cả người tản ra một cỗ ngạo khí trùng thiên, nhưng lại lộ ra mấy phần tang thương chi khí, cùng tuổi tác hắn có chút không hợp, không cần nghĩ cũng biết, người này chính là Diệp Trường Sinh!
Mà một nữ tử khác cổ ngọc trắng dài, bờ eo yêu kiều, váy trắng phủ thân, phác hoạ ra dáng người thướt tha, mềm mại, hoàn mỹ.
Chỉ xem thân hình này đã khiến cho người ta nhịn không được phạm tội, cho dù là tấm tuyệt thế dung nhan kia, cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam tu sĩ.
Bất quá khi cảm nhận được khí tức băng lãnh trên người nàng phát ra, không có một nam nhân nào dám đến gần nàng hai mét, con mắt vô sắc so với Diệp Lâm Trần còn lạnh lùng, vô tình hơn.
- Diệp Thiên Tuyết tựa như càng đáng sợ hơn, khí tức trên người nàng cũng càng lạnh.
Có người âm thầm cảm thán nói.
Thời khắc Diệp Thiên Tuyết rơi xuống đất, trên quảng trường không ít người nhao nhao muốn trốn cũng dừng lại, e ngại Diệp Thiên Tuyết, so với Diệp Lâm Trần còn kinh khủng hơn.
Diệp Thiên Tuyết thần sắc băng lãnh cũng không có quan tâm ánh mắt tu sĩ bốn phía, chỉ có Diệp Trường Sinh dám đứng ở chỗ gần nàng.
Cũng đúng lúc này, nơi xa lại có mấy đạo thân ảnh bay tới, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy nhất định có thể nhận ra, những người này là tỷ đệ Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên, Độc Cô Trường Phong, Công Tôn Dạ, Úy Trì Triều Giải, Lôi Hạo, Lăng Thiên.
Mấy người từ từng phương hướng trở về, cuối cùng đều nhất nhất rơi vào phía trên quảng trường, đám người tất cả đều nhường ra một khoảng trống, nhìn về phía những người này ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Những người này đều là thiên tài Chiến Hồn Điện, không phải bọn hắn có thể đắc tội.
- Độc Cô Trường Phong, cổ rửa sạch sẽ đi, lần này ta nhất định làm thịt ngươi.
Tô Mạch Hàn đột phá đến Chiến Đế trung kỳ, cả người càng thêm tự tin, nghiền ngẫm nhìn Độc Cô Trường Phong nói.
Mấy ngày trước đó, hắn thực lực không thể so với Độc Cô Trường Phong mạnh hơn bao nhiêu, nhưng hiện tại, Tô Mạch Hàn tin tưởng mình có thể tuỳ tiện chiến thắng Độc Cô Trường Phong.
- Ai thịt ai còn chưa biết đâu.
Độc Cô Trường Phong hừ lạnh một tiếng, cừu hận nhìn Tô Mạch Hàn.
Tô Mạch Hàn còn chuẩn bị nói cái gì, lời nói vừa đến miệng lại bị Tô Mạch Huyên trừng mắt, Tô Mạch Huyên vẫn nhìn bốn phía tựa như tìm gì.
- Tỷ, ngươi không phải là đang tìm Tiêu Phàm chứ?
Tô Mạch Hàn truyền âm nói, một bộ ta hiểu ngươi.
- Cút sang một bên.
Tô Mạch Huyên khẽ quát một tiếng, bất quá hắn trong lòng lại trầm ngâm:
- Thánh Thành Bát Tuấn trừ Chiến Thiên Long vậy mà đều đến, a, kia không phải Giang U Nguyệt nhi tử của Giang Thiên Vân à, hắn không phải tiến vào Chiến Thần Điện rồi à, làm sao cũng tới tham gia Nam Vực Đại Bỉ?
Ánh mắt Tô Mạch Huyên rơi trên người một hắc bào thanh niên, hắc bào thanh niên nhìn qua thập phần không thấy được, nhưng Tô Mạch Huyên thực lực cũng không thấp, hơn nữa biết hắn, tự nhiên nhìn ra.
Mặt khác cũng có ánh mắt mấy người rơi vào trên người này, trong mắt cũng là vẻ kinh ngạc, Giang U Nguyệt là người Chiến Thần Điện, mấy người ở đây đều mộng tưởng tiến vào Chiến Thần Điện.
Một người như vậy vậy mà đến tham gia Nam Vực Đại Bỉ, đây không phải chơi xấu sao?
- Chẳng lẽ hắn là cố ý tới đối phó Tiêu Phàm?
Nghĩ đến trước đó Giang Thiên Vân làm khó Tiêu Phàm, sắc mặt Tô Mạch Huyên trong nháy mắt trầm xuống.
- Tiêu Phàm lần này
thật phiền phức, liền Giang U Nguyệt đều đến, hơn nữa đoán chừng không chỉ có một người này.
Thần sắc Tô Mạch Hàn cũng trở nên lạnh lùng.
Tiến vào Chiến Thần Điện chí ít cũng phải là thực lực Chiến Đế đỉnh phong, Giang U Nguyệt không đến ba mươi tuổi, tuổi trẻ đột phá Chiến Đế đỉnh phong như thế, chiến lực hắn tuyệt đối thập phần đáng sợ.
- Tiêu Phàm đâu, chẳng lẽ không dám tới sao?
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm băng lãnh, chỉ thấy Lăng Thiên con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn hai ngày, thương thế trên người Lăng Thiên đã phục hồi toàn bộ như cũ, hơn nữa khí thế cường thịnh hơn mấy phần, vì để Lăng Thiên vượt qua Nam Vực Đại Bỉ giết chết Tiêu Phàm, đoán chừng Lăng gia tốn hao đại giới không nhỏ.
Bốn phía tu sĩ thấy thế cũng nhao nhao tìm kiếm trong đám người, bất quá tìm nửa ngày thật đúng là không thấy được bóng dáng Tiêu Phàm, chẳng lẽ Tiêu Phàm thật không dám đến?
- Còn tưởng rằng Tiêu Phàm hắn thực không sợ trời không sợ đất, Nam Vực Đại Bỉ còn chưa có chân chính bắt đầu liền chuẩn bị lùi bước?
Lại một người mở miệng nói, theo tiếng kêu nhìn lại, lại một có thanh niên có chút sưng vù, chính là Công Tôn Dạ trước đó bị Tiêu Phàm tát choáng.
Mặc dù phụ thân hắn khuyên bảo hắn không nên đắc tội Tiêu Phàm, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn hận Tiêu Phàm, hận không thể lập tức giết chết hắn.
- Các ngươi nhìn, kia không phải Tiêu Phàm sao?
Công Tôn Dạ vừa dứt lời, trong đám người một đạo thanh âm vang lên, không ít người ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy ba đạo thân ảnh từ đằng xa bay vụt đến.
Nhìn một người bên trong ba đạo bóng người, Công Tôn Dạ chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bỏng.
Lục Đạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...