Đường phố câm như hến, cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng, tất cả mọi người bị một màn vừa rồi chấn động đến trợn mắt há mồm.
- Một chiêu còn không chịu nổi, còn muốn nhường ta ba chiêu?
Hồi lâu, tâm thần đám người mới bị một thanh âm kéo trở về. Nhìn thấy Tiêu Phàm đang vặn vặn đầu ngón tay, đám người làm sao không rõ, vừa rồi chính là Tiêu Phàm hắn một kích đánh bay Công Tôn Dạ.
Khóe miệng đám người giật một cái, mặc dù bọn hắn biết Công Tôn Dạ không phải đối thủ của Tiêu Phàm, nhưng mà cũng không nghĩ đến, Công Tôn Dạ ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Chẳng lẽ Công Tôn Dạ yếu như vậy?
Bọn hắn không biết không phải Công Tôn Dạ yếu, mà là Tiêu Phàm quá mạnh. Tiêu Phàm tương đương với tu vi Chiến Đế cảnh trung kỳ, mà Công Tôn Dạ chỉ là Chiến Đế sơ kỳ.
Cao hơn một cảnh giới mà cũng không thể miểu sát được kẻ địch, vậy cũng không phải là Tiêu Phàm.
Chờ đợi hồi lâu, mọi người rất ngạc nhiên, Công Tôn Dạ thật lâu cũng không xuất hiện, tựa như mất hút vào trong hư không.
Đợi bụi bặm chậm đi, ánh mắt tất cả đám người đều ngốc trệ tại chỗ kia. Chỉ thấy Công Tôn Dạ dính chặt vào trên mặt tường một dãy nhà ở cuối con đường mà hắn đã bay tới, hắn đã hôn mê, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Trên mặt hắn có dấu năm ngón tay đỏ tươi, nếu như không phải còn cảm nhận được ngực hắn đang chập trùng, mọi người tuyệt đối coi là Công Tôn Dạ đã chết. Nhìn thấy một màn này, đám người khóe miệng giật một cái.
Một bàn tay đánh Công Tôn Dạ một trong Thánh Thành Bát Tuấn ngất đi, cái này không phải người bình thường có thể làm được.
- Công tử lại mạnh lên.
Vân Khê hít sâu một hơi, tốc độ Tiêu Phàm tăng lên khiến hắn càng sợ hãi thán phục không thôi.
So với lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm, hiện tại Tiêu Phàm cường đại hơn quá nhiều.
- Gia tộc Công Tôn ngươi còn muốn ép mua đồng bạn ta?
Tiêu Phàm lạnh nhạt Thần nhìn chằm chằm Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh sắc mặt trắng bệch nói.
- Không, không dám.
Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh đầu hai người đều lắc như trống.
Bọn hắn nào còn dám ép mua Tiểu Kim. Tiêu Phàm chính là đồ điên, đến Ngô gia gia chủ cũng dám giết, nếu như chọc giận hắn, đoán chừng bọn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh hoàn toàn không nghĩ tới, thời gian ngắn ngủi không đến một năm, Tiêu Phàm vậy mà đã trưởng thành đến mức bọn hắn còn phải e ngại.
Nếu như không phải bởi vì phía sau bọn hắn là Gia tộc Công Tôn, đoán chừng sớm đã biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo.
- Chúng ta đi vào.
Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim cùng Vân Khê một cái, liền đi đến cửa ra vào Lăng Vân Thương Hội.
Lúc Tiêu Phàm quay người đi, hắn cảm giác có vô số con mắt theo dõi hắn, trong những ánh mắt này, có mấy tia vô cùng lăng lệ, chẳng qua là khi Tiêu Phàm nhìn lại thì cái gì cũng không có.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, chỉ cần là địch nhân, dám can đảm ra chiến, Tiêu Phàm hắn đều không chút do dự tiếp nhận, dù thế gian đều là địch, hắn đều sẽ một quyền đánh nát, một kiếm chém giết.
Mặc dù hắn cũng không biết tại sao Công Tôn Vũ sợ hắn như thế, nhưng cái này đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt.
Thậm chí Tiêu Phàm càng nghĩ đến, hắn giết chết Ngô gia gia chủ Ngô Thánh Tri, giết hai Chiến Đế hậu kỳ của Lâm gia, cuối cùng tựa như cái gì cũng không phát sinh, cũng có khả năng có quan hệ tới Công Tôn Vũ sợ hắn.
- Mẹ kiếp, những đại gia tộc này không phải cho là ta có địa vị rất lớn chứ?
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ thầm, liên kết chuyện những ngày qua, cũng chỉ có nguyên nhân này, các đại gia tộc mới không dám xuất thủ với hắn.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cười thầm trong lòng:
- Xem ra là một hiểu lầm hoàn mỹ, như thế càng hay, ta cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy. Diệp Thệ Thủy, ta sẽ khiến ngươi hối hận.
Rất nhanh là đến phiên Tiêu Phàm, Tiêu Phàm xuất ra thiếp mời trắng mà Tô Mạch Huyên đưa cho hắn, gác cổng cho đi, Tiêu Phàm liền mang Tiểu Kim cùng Vân Khê đi vào trong Lăng Vân Thương Hội.
Trong lúc xếp hàng, Tiêu Phàm luôn cảm giác có mấy con mắt nhìn chằm chằm mình, có điều hắn lại không cảm ứng được vị trí đối phương, bởi vì rất nhiều người tham gia hội đấu giá, hơn nữa thực lực đối phương không kém.
Theo đám người tiến vào sàn bán đấu giá, Tiêu Phàm trong nháy mắt cũng bị bố trí của sàn bán đấu giá làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Hội trường rộng tới mấy trăm trượng, cao đến hơn mười trượng, không gian rất lớn, đủ chỗ cho mấy vạn Tu Sĩ.
Phía trước của Phòng Đấu Giá xây một đài cao lớn, chính là dùng mây đàn cổ mộc dựng lên, mùi thơm ngát bốn phía, mặt bàn phủ thảm đỏ, màu đỏ tươi như máu, khí thế tôn nghiêm, hoa mỹ vô cùng.
Bốn phía hội trường, có một Long Đại Trụ đứng vững, chống đỡ cả tòa đại điện, đếm một chút, tổng cộng có tới bốn mươi chín căn, phía trên Đại Trụ có khắc một vài đường vân thần bí.
Ngẩng đầu nhìn lại, phía trên không trung là một khoảng mây mù mông lung màu trắng, âm thầm có bốn kim long sinh động như thật đang cướp đoạt một viên Long Châu, giống nhau như đúc, phảng phất hiên ngang.
Từng viên Dạ Minh Châu kết thành chuỗi, buông xuống từ mây mù, óng ánh trong suốt, phản xạ ánh sáng lộng lẫy, chiếu sáng bừng cả hội trường, khiến người ta khó mà mở mắt, cực kỳ xa hoa.
- Hội đấu giá của Hoàng Triều, Đế Triều so với hội này, thật đúng chỉ như so kiến với voi.
Với tính cách như Tiêu Phàm mà cũng không nhịn được cảm khái nói, sau đó nhìn vào thiếp mời trong tay:
- Gian số 18?
Sau đó Tiêu Phàm lần nữa nhìn về phía Phòng Đấu Giá, xung quanh bàn đấu giá trưng bày đến hàng vạn cái ghế, mà cũng không lộ vẻ chen chúc chút nào.
Trong sàn bán đấu giá sớm đã chật ních bóng người, cơ hồ không còn chỗ ngồi. Thời gian tới lúc hội đấu giá bắt đầu chỉ có không đến nửa chén trà nhỏ, rất nhiều người sớm đã tìm được chỗ ngồi của mình, đối với hội đấu giá 1 năm một lần này tỏ vẻ vô cùng chờ mong.
Mà ở xung quanh hội trường, lại có nguyên một dãy những lầu nhỏ kéo dài, bốn phía lầu dùng thủy tinh đặc thù bịt kín, bên trong có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, mà bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Cho dù là Hồn Lực cũng không thể từ bên ngoài thẩm thấu vào bên trong, thủy tinh kia có thể ngăn cản Hồn Lực tu sĩ dò xét, cái này cũng là vì bảo hộ bí mật khách hàng.
Dù sao, cái giá tiêu hao cũng sẽ hưởng lại được đãi ngộ tương ứng.
- Tiêu Phàm, ta còn tưởng ngươi không đến.
Đột nhiên, một thanh âm êm tai vang lên, lại thấy một nữ tử mặc váy lụa ngắn lam sắc chậm rãi đi tới, mang trên mặt nét cười nhu hòa.
- Thịnh hội bậc này, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, người tới chính là người đưa hắn thiếp mời, Tô Mạch Huyên.
Phía sau Tô Mạch Huyên, còn có một đôi mắt lạnh lẽo theo dõi hắn, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm, người ghi hận Tiêu Phàm như thế, cũng chỉ có Tô Mạch Hàn.
- Tiêu Phàm, ta gửi thiếp cho ngươi, có thể cùng ngươi dùng chung một gian được không?
Tô Mạch Huyên phóng đáng cười một tiếng, bộ dáng trí tuệ vững vàng.
- Tỷ, đợi trong chốc lát là ta có thể đi lừa được gian khác, tỷ đợi ta.
Tô Mạch Hàn không chút do dự mở miệng nói, hắn không muốn chung gian cùng cừu nhân của mình.
- Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, ngươi chẳng lẽ còn chuẩn bị đi đoạt gian phòng của người khác sao?
Tô Mạch Huyên lãnh đạm nói.
- Tỷ, ta?
Tô Mạch Hàn nhất thời không biết nói gì, hắn thật là có ý nghĩ như vậy, với thân phận của hắn, tùy tiện tìm một gian, sẽ không ai không cho hắn mặt mũi.
Thấy cảnh này, Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, hắn có thể nhìn ra, Tô Mạch Hàn rất sợ tỷ tỷ Tô Mạch Huyên của hắn. Quan trọng nhất là Tiêu Phàm nhìn không thấu tu vi Tô Mạch Huyên.
- Đoán chừng thực lực Tô Mạch Huyên này mạnh hơn Tô Mạch Hàn không chỉ một bậc nửa bậc.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, cũng liền có cái nhìn khác với nữ tử này.
- Tiêu huynh, ý ngươi thế nào?
Tô Mạch Huyên sắc mặt lại khôi phục nét cười.
- Không vấn đề gì.
Tiêu Phàm gật gật đầu, người đưa thiếp mời vốn là Tô Mạch Huyên, hắn cũng không có ý cự tuyệt.
Nghe vậy, Tô Mạch Huyên lập tức cười nói:
- Gian số 18 ở chỗ này.
Tiêu Phàm cười khổ một hồi, chẳng lẽ nếu bản thân không đáp ứng, Tô Mạch Huyên này không định nói cho mình số 18 ở đâu sao?
- Mọi người yên lặng, hội đấu giá lập tức bắt đầu.
Vừa vào gian số 18, một thanh âm liền vang lên trong rạp.
- Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...