- Lão Tam, sao trở về nhanh như vậy? Vân Khê và Tiểu Kim đâu?
Tiêu Phàm mang theo Lục Vũ vừa hạ xuống mặt đất, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất liền ra chào đón.
Hai người rất ngạc nhiên khi Tiêu Phàm lại mang theo một lão khất cái đầy mủ nhọt trở về, mà Tiểu Kim cùng Vân Khê lại không thấy tăm hơi.
- Ta lập tức phải đi rồi, các ngươi trông nom vị tiền bối này cho tốt.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.
- Đây là?
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Lục Vũ.
Mà Quan Tiểu Thất lại cau mày, nghẹo đầu nhìn chằm chằm Lục Vũ, buồn bực nói:
- Tại sao ta cảm giác giống như từng gặp ngươi ở nơi nào rồi?
Lời này vừa nói ra, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Quan Tiểu Thất, đồng thời, bờ môi Lục Vũ cũng ngọa nguậy một cái, há miệng muốn nói, nhưng tựa như nhớ không nổi.
Không chỉ Quan Tiểu Thất có loại cảm giác này, Lục Vũ cũng vậy, luôn cảm giác giống như đã từng gặp Quan Tiểu Thất.
- Các ngươi hồi tưởng kỹ một chút, ta đi tham gia hội đấu giá trước đã.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nhìn hai người một cái, quay người chuẩn bị rời đi.
- Ngươi là Lục Vũ bá bá?
- Quan Tiểu Thất?
Tiêu Phàm vừa mới quay người, Lục Vũ cùng Quan Tiểu Thất đột nhiên đồng thanh kêu lên, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi thực sự quen biết?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Quan Tiểu Thất cùng Lục Vũ, sau đó tay phải vuốt vuốt cằm trầm ngâm nói:
- Lục Vũ? Cái tên này sao lại quen thuộc vậy?
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Bàn Tử liền tựa như nhớ tới cái gì, nhìn Lục Vũ cả kinh kêu lên:
- Ngươi là Viện Trưởng Thần Phong Học Viện Lục Vũ?
Lục Vũ hơi hơi gật đầu, lần này đến phiên Quan Tiểu Thất kinh ngạc. Hắn quen biết Lục Vũ là bởi vì Lục Vũ từng chỉ điểm cho hắn tu luyện, sao Bàn Tử lại cũng biết Lục Vũ chứ.
Chỉ có Tiêu Phàm trong nháy mắt hiểu ra cái gì, nhìn Quan Tiểu Thất nói:
- Ngươi trước đó nói với ta về Lục bá bá, chính là Lục Viện Trưởng.
Tiêu Phàm còn nhớ rõ lúc trước Hỏa Hoàng muốn nhận Quan Tiểu Thất làm đồ đệ, cuối cùng lại bị Quan Tiểu Thất cự tuyệt, bởi vì Quan Tiểu Thất trong lòng sớm đã có một sư phó.
Có điều Tiêu Phàm không nghĩ tới là, người trong lòng Quan Tiểu Thất kính sợ nhất, lại là Lục Vũ.
- Không sai, năm đó nếu như không có Lục bá bá, đệ cũng sẽ không tìm được môn pháp tu luyện chính xác.
Quan Tiểu Thất trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Vũ tràn ngập kính sợ cùng cảm kích.
- Thế giới này thật sự không lớn như ta tưởng tượng.
Bàn Tử cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Ngay sau đó, thần sắc Quan Tiểu Thất đột nhiên băng lạnh, một cỗ sát khí đáng sợ từ trên người hắn bạo phát ra, lạnh giọng nói:
- Lục bá bá, là ai khiến người biến thành bộ dáng này?
- Tiểu Thất, ngươi yên tâm, ta sẽ chữa trị cho Lục bá bá ngươi.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bả vai Quan Tiểu Thất, âm thầm nháy mắt với Lục Vũ.
Chuyện Sở gia tốt nhất không nên cho Quan Tiểu Thất biết, bằng không với tính cách của Quan Tiểu Thất rất có thể sẽ trực tiếp xâm nhập Luyện Dược Sư Công Hội tìm Sở gia tính sổ.
Lục Vũ tất nhiên biết rõ ý của Tiêu Phàm, hơn nữa hắn cũng biết Quan Tiểu Thất nắm giữ một khỏa Xích Tử Chi Tâm, nếu như Quan Tiểu Thất biết rõ kẻ địch của mình, không thay bản thân báo thù mới là lạ.
Nghĩ vậy, Lục Vũ lắc đầu cười nói:
- Yên tâm, thù của Lục bá bá, bản thân ta sẽ báo.
- Lão Đại, nhất định phải chữa tốt cho Lục bá bá.
Quan Tiểu Thất bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía Tiêu Phàm nói.
- Yên tâm.
Tiêu Phàm gật đầu, lại bàn giao vài câu cho mấy người, liền đạp không mà lên, xác định phương hướng bay đi.
Hiện tại đã hoàn toàn xác thực thân phận Lục Vũ, Tiêu Phàm cũng hoàn toàn yên lòng, hơn nữa được Tỏa Hồn Châu cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Về phần Tỏa Hồn Châu rốt cục có năng lực gì, thì đợi tiến thêm một bước nữa rồi tìm hiểu.
Có thể xem là vật truyền thừa Tu La Điện, khẳng định có điểm không bình thường. Dù sao, nếu như chỉ là đồ vật bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt của Điện Chủ Tu La Điện đời trước chứ?
Tiêu Phàm tốc độ rất nhanh, qua mấy chục giây, Lăng Vân Thương Hội liền lọt vào tầm mắt hắn. Lúc nhìn thấy cửa đại điện còn có người xếp hàng, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy một màn nơi xa, thần sắc Tiêu Phàm trở nên băng lạnh, nhanh chóng đi tới đó.
Chỗ cửa ra vào Lăng Vân Thương Hội, không ít tu sĩ đang vây quanh, mà đám người ở chính giữa, lại có mấy thân ảnh đang đứng, hai phe chia thành thành trạng thái đối nghịch.
Trong đó một bên là Vân Khê cùng Tiểu Kim, mà một bên khác, cầm đầu là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn mặc một bộ cẩm bào đường văn hắc sắc, đầu đội tử kim quan, tóc dài buông sau vai, khiến người ta cảm thấy một loại khí chất cao quý.
Sau lưng thanh niên hắc bào, một nam một nữ cung kính đứng đó. Hai người này Tiêu Phàm đều gặp qua, nam là Công Tôn Lôi, nữ là Công Tôn Oanh.
Người có thể làm cho hai người bọn hắn cung kính đối đãi, cũng không khó suy đoán, hẳn là thiên tài Công Tôn gia, đệ bát trong Thánh Thành Bát Tuấn, Công Tôn Dạ.
- Vân Khê, giá cuối, 80 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, mua Hồn Thú của ngươi, thế nào?
Công Tôn Dạ giơ tay phải lên ra hiệu số tám, cười tủm tỉm nhìn Vân Khê.
- Không bán!
Vân Khê thản nhiên nói. Nếu là trước kia, nhìn thấy Công Tôn Dạ hắn sẽ có chút kiêng kị, nhưng mà hiện tại, Chiến Hồn hắn không còn là Bát Phẩm Trảm Hồn Kiếm, mà là Cửu Phẩm Tiệt Hồn Kiếm.
Dù đối mặt với Công Tôn Dạ, hắn cũng không mảy may e ngại.
- Ngươi hiện tại không thiếu Hồn Thạch? Chẳng lẽ ngươi không sợ muội muội ngươi sẽ chết?
Công Tôn Dạ ý vị thâm trường cười nói, hắn biết rõ nhược điểm của Vân Khê là ở muội muội.
Vừa nghe đến hai chữ "muội muội", sắc mặt Vân Khê lập tức trở nên lạnh lẽo. Vân Phán Nhi bị người ta bắt đi, hiện tại vẫn không có tin tức. Hắn không tin Công Tôn Dạ không biết chuyện này. Công Tôn Dạ chỉ đang cố ý chọc giận hắn mà thôi.
- Hừ, chuyện lần trước, ta còn chưa tìm ngươi báo thù đâu.
Vân Khê hừ lạnh một tiếng, sát khí nặng nề nhìn Công Tôn Dạ.
Lần trước bị Công Tôn Dạ lừa vào Bạo Loạn Chi Hải, Cửu Phẩm Linh Dược Huyết Long thần thảo không tìm được, lại hại cho Chiến Hồn hắn bị thương, kém chút chôn thân ở đó.
Vân Khê trong lòng hoài nghi, lúc trước hắn gặp được Bát Giai Hồn Thú kia, tám chín phần mười là do Công Tôn Dạ cố ý dẫn tới.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Vân Khê liền sát ý vô hạn, chỉ là e ngại thân phận Công Tôn Dạ, Vân Khê không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gia tộc Công Tôn mặc dù không phải một trong Bát Đại Thế Gia, nhưng mà nội tình không hề yếu hơn so với Lôi gia Bát Đại Thế Gia, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Công Tôn Võ dám nói có thể quyết định sinh tử tồn vong của Đại Ly Đế Triều.
- Báo thù? Lần trước nếu không phải ta đuổi Bát Giai Hồn Thú đó đi, hài cốt ngươi sớm đã không còn, còn có thể có thành tựu như bây giờ sao?
Công Tôn Dạ lạnh lùng cười một tiếng.
Nghe đến lời này, trong lòng Vân Khê càng lạnh lẽo. Công Tôn Dạ đúng là có đuổi Bát Giai Hồn Thú đó đi, nhưng mà đuổi sau khi Chiến Hồn Vân Khê hắn đã bị thương.
Công Tôn Dạ có lẽ không muốn thấy hắn chết quá sảng khoái, cho nên mới cứu hắn.
Nếu như lúc ấy không phải Vân Khê phản ứng nhanh, đoán chừng sớm đã rơi vào trong tay Công Tôn Dạ.
Tất cả những thứ này, vẻn vẹn chỉ bởi vì Vân Khê hắn không nguyện ý gia nhập Gia tộc Công Tôn mà thôi. Công Tôn Dạ liền nghĩ mọi biện pháp đẩy hắn vào chỗ chết.
Vân Khê không cách nào tưởng tượng, nếu như hắn là đối thủ một mất một còn với Gia tộc Công Tôn, Công Tôn Dạ sẽ ứng phó hắn thế nào.
Nhìn thấy Vân Khê trầm mặc không nói, Công Tôn Dạ còn tưởng rằng Vân Khê sợ, lập tức càng thêm bá đạo:
- Vân Khê ngươi nợ ta một mạng, ta cũng không muốn ngươi báo đáp ta thế nào, chỉ cần ngươi bán Hồn Thú này cho ta, ta lại cho ngươi 80 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ân oán giữa hai ta coi như hết, bằng không mà nói...
Nói đến đây, Công Tôn Dạ tà tà cười một tiếng, bốn phía Tu Sĩ thấy thế, không khỏi lạnh run.
- Bằng không thì thế nào?
Vân Khê mặt coi thường, chưa nói là hắn không để Công Tôn Dạ vào mắt, đến cả Tiểu Kim mặt cũng coi thường.
- Bằng không, ta chuẩn bị khởi động gân cốt một chút.
Công Tôn Dạ vặn hai đầu ngón tay, xương cốt kêu răng rắc.
- Ngươi động một chút thử xem?
Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm càng thêm bá đạo vang lên, đám người nghe vậy, toàn bộ nhường ra một con đường.
- Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...