- Điện Chủ đại nhân.
Đột nhiên, một thanh âm thô kệch đem tâm thần Diệp Thệ Thủy kéo trở về, nói chuyện chính là nam tử mày rậm mặc chiến giáp màu đen.
Hắn tên là Úy Trì Cuồng Sinh, chính là Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện, đồng thời cũng là gia chủ Úy Trì gia tộc của Chiến Hồn Điện.
Diệp Thệ Thủy mặc dù trong lòng khá không được bình tĩnh, nhưng mặt ngoài lại không hề bận tâm.
- Điện Chủ đại nhân, Tiêu Phàm mặc dù tại Chiến Hồn Điện chỉ kiên trì thời gian một nén nhang, nhưng thiên phú hắn không được khinh thường, ta cảm thấy, hắn đáng giá Chiến Hồn Điện tự mình mời.
Úy Trì Cuồng Sinh mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, đám người lộ ra vẻ kinh dị, được Chiến Hồn Điện mời, dạng vinh dự này dù là thiên tài Vô Song Thánh Thành đều rất ít có thể có được, huống chi một kẻ ngoại lai đây?
Phải biết, phàm là người được Chiến Hồn Điện chủ động mời sẽ có tỷ lệ cực lớn gia nhập Chiến Thần Điện.
Chiến Thần Điện mặc dù cùng Bát Đại Thế Lực sánh vai, nhưng tất cả mọi người biết rõ, Chiến Thần Điện mới là chúa tể chân chính của Chiến Hồn Đại Lục, quan sát toàn bộ thế giới.
Không biết có bao nhiêu người vì gia nhập Chiến Thần Điện mà tranh giành, nhưng toàn bộ Vô Song Thánh Thành lại có mấy người thành công.
Mấy tức sau, sau khi Úy Trì Cuồng Sinh nói, lập tức lại mấy người phụ họa theo.
- Điện Chủ đại nhân, Phó Điện Chủ nói rất đúng, Ý Chí chỉ là một phương diện, thi triển cũng là quan trọng nhất, người này có tư cách gia nhập Chiến Hồn Điện.
- Người như vậy tuyệt đối không thể để đến mấy đại thế lực khác, bằng không tất nhiên là tổn thất Chiến Hồn Điện ta.
- Điện Chủ đại nhân, mời Tiêu Phàm gia nhập Chiến Hồn Điện cũng coi là đối với người ngoại lai cổ vũ một chút, việc này nếu lan truyền ra ngoài, đối với Chiến Hồn Điện ta cũng cực kỳ có lợi.
Người theo Úy Trì Cuồng Sinh ngươi một lời ta một câu, mà người theo Giang Thiên Vân lại trầm mặc không nói, bọn hắn không ủng hộ cũng không phản đối.
Bên trong đại điện chỉ có hai người thần sắc hết sức phức tạp, một người là Giang Trường Thanh, nghe thấy Úy Trì Cuồng Sinh muốn đích thân mời Tiêu Phàm gia nhập Chiến Hồn Điện, trong lòng Giang Trường Thanh bỗng nhiên một cái lộp bộp, ngược lại hít ngụm khí lạnh.
Hắn hiển nhiên còn không biết sự tình Tiêu Phàm chiến thắng Tô Mạch Hàn, chỉ biết Tiêu Phàm ngẫu nhiên đánh bại Lôi Hạo, bất quá vô luận như thế nào, may mắn là hắn không có âm thầm chơi ngáng chân Tiêu Phàm.
Mà một người khác ánh mắt phức tạp chính là Diệp Thệ Thủy, đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải.
Đáp ứng, lần trước đem Tiêu Phàm cưỡng chế đuổi đi, hắn còn dọa nếu Tiêu Phàm còn dám tới liền đánh gãy chân, hắn làm sao còn da mặt đi mời Tiêu Phàm đây?
Không đáp ứng, nếu như lấy thiên phú Tiêu Phàm dạng này cũng không có tư cách gia nhập Chiến Hồn Điện, Vô Song Thánh Thành lại có mấy người, đây không phải đánh vào mặt Vô Song Thánh Thành bọn hắn sao?
Rầu rỉ! Diệp Thệ Thủy trong lòng thập phần rầu rỉ!
- Việc này, các ngươi tự quyết định.
Hồi lâu, Diệp Thệ Thủy đột nhiên đứng dậy, lưu lại một câu liền biến mất bên trong đại điện, chỉ có đám người trong đại điện một mặt không hiểu.
- Giang huynh, ý ngươi thì sao?
Nhìn thấy Diệp Thệ Thủy rời đi, Úy Trì Cuồng Sinh vẫn không hề từ bỏ ý tứ mời Tiêu Phàm.
Chiến Hồn Điện trừ Điện Chủ Diệp Thệ Thủy, cũng chỉ có hắn và Giang Thiên Vân địa vị cao nhất, cùng là Phó Điện Chủ, chỉ cần bọn hắn đồng ý, cơ bản cũng không ai dám phản đối.
- Úy Trì huynh, việc này ta xem vẫn là...
Giang Thiên Vân ngẫm lại, thập phần uyển chuyển nói ra.
Chỉ là lời còn chưa dứt, liền bị Úy Trì Cuồng Sinh cắt ngang:
- Còn cần nhìn cái gì vậy, vừa vặn ta cũng không có việc gì, chuẩn bị đi Nam Vực một chuyến, nếu như để cho ta thấy có người
dám âm thầm chơi ngáng chân Tiêu Phàm, ha ha...
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
Úy Trì Cuồng Sinh mang trên mặt một tia âm hiểm cười, nghe vậy, đáy mắt chỗ sâu Giang Thiên Vân lóe qua vẻ lạnh như băng, bất quá mặt ngoài lại duy trì bình tĩnh, nói:
- Nếu Úy Trì huynh nói có thể, vậy dĩ nhiên có thể.
- Liền biết Giang huynh mắt sáng như đuốc, tiếp theo ta có việc bận, Nam Vực liền không đi..
Úy Trì Cuồng Sinh cười lớn một tiếng, mang theo người của hắn nghênh ngang rời đi.
Chỉ có người Giang Thiên Vân sắc mặt âm trầm đứng bên trong đại điện, Giang Thiên Vân lạnh lùng nhìn Giang Trường Thanh quỳ gối trong đại điện một cái, quát khẽ: - Hôm nay, đem tất cả tin tức Tiêu Phàm chỉnh lý cho ta.
- Vâng, gia chủ.
Giang Trường Thanh nơi nào còn dám phản bác, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Thoáng qua hai ngày, Tiêu Phàm một mực đợi trong phòng, không phải lĩnh ngộ Bất Hủ Ý Chí mà chính là tu luyện Hồn Điêu Chi Thuật.
Nhị Trọng Bất Hủ Ý Chí hắn mặc dù cảm giác bắt lấy một ít, nhưng vẫn còn kẹt lại một chút, Tiêu Phàm bất đắc dĩ đành phải mượn nhờ Hồn Điêu Chi Thuật đến nghiệm chứng.
Lúc trước Bắc Lão đã nói với hắn, bên trong Hồn Văn ẩn chứa thiên địa vạn vật, chỉ có ngươi nghĩ không ra, không có ngộ không đến.
Nhưng hai ngày tiếp, Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều thu hoạch, Hồn Điêu Chi Thuật hiện tại cũng kẹt tại Tông Sư đỉnh phong.
- Nếu như tại Hồn Điêu Chi Thuật ta có thể tiến thêm một bước, liền có thể trở thành Truyền Kỳ Hồn Điêu Sư, có thể điêu khắc ra Hồn Điêu Thú Chiến Đế cảnh.
Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra một vòng tinh quang.
- Tiêu Phàm có đây không?
Đột nhiên, một đạo thanh âm thô kệch từ ngoài cửa truyền đến, vận chuyển Hồn Lực vậy mà đánh xuyên cách trở Hồn Giới.
Tiêu Phàm cau mày một cái, lúc này có người nào đến tìm mình đây?
Nếu như là cừu nhân, căn bản không tất yếu khách khí như vậy, đoán chừng trực tiếp liền sẽ giết, về phần bằng hữu, Tiêu Phàm ở chỗ này cũng không có quen biết bằng hữu gì.
Ôm vẻ nghi hoặc, Tiêu Phàm mở cửa phòng đi ra ngoài, lại nhìn thấy nam tử trung niên cả người khoác hắc sắc chiến giáp đứng ở trong sân, sau lưng hắn đi theo tầm mười thân ảnh ăn mặc trang phục thống nhất.
Tầm mười đạo thân ảnh niên kỷ cũng không lớn, tuổi trẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lớn nhất không quá 40 tuổi, nhưng trên người bọn hắn có một điểm giống nhau, chính là khí tức trên thân mỗi người đều không kém gì Chiến Đế.
Xa xôi, quần chúng vây xem, ánh mắt bọn hắn toàn bộ đều ngưng tụ ở trên người mười mấy người này, thần sắc khó mà bình tĩnh.
Lúc Tiêu Phàm đi đến sân, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Vân Khê mấy người cũng đi đến.
Lúc ánh mắt Vân Khê rơi vào trên người nam tử hắc sắc chiến giáp, con ngươi run lên bần bật, đột nhiên hơi hơi chắp tay nói: - Vân Khê bái kiến Úy Trì Điện Chủ!
Lời này vừa nói ra, con ngươi đám người bốn phía không khỏi co vào một cái, không sai, hắc sắc chiến giáp nam tử chính là Úy Trì Cuồng Sinh.
- Úy Trì Điện Chủ, chẳng lẽ là Úy Trì gia tộc gia chủ Úy Trì Cuồng Sinh? Hắn đến nơi này làm cái gì?
- Chẳng lẽ Tiêu Phàm đắc tội Úy Trì gia tộc? Không giống, hẳn là đắc tội Chiến Hồn Điện, những người kia có vẻ như đều là người Chiến Hồn Điện.
- Rất có thể, Tiêu Phàm thật đúng là không ngồi yên, mỗi ngày đều sẽ náo ra một chút sự tình.
Đám người lập tức sôi trào lên, bọn hắn rất nhiều người mặc dù không biết Úy Trì Cuồng Sinh, nhưng đều nghe nói qua cái tên này, vô luận là Chiến Hồn Điện hay là gia chủ Úy Trì gia tộc, đều đã đủ khiến bọn hắn chấn kinh.
Đây chính là nhân vật nổi tiếng Thượng Trọng Thiên, hôm nay vậy mà tự mình đến nơi này tìm Tiêu Phàm, việc này khiến trong lòng bọn hắn thế nào không mơ màng hết lần này đến lần khác?
- Úy Trì Điện Chủ?
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng chậm chạp nói, trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, Úy Trì Cuồng Sinh tới tìm hắn làm cái gì đây.
- Vân Khê, thương thế của ngươi tốt rồi? Không tồi!
Úy Trì Cuồng Sinh nhìn về phía Vân Khê, trên mặt hiện lên vẻ xán lạn, tựa như thực tình vì Vân Khê cao hứng.
Sau đó ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Tiêu Phàm, trực tiếp đoạn nói:
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Ngươi có nguyện gia nhập Chiến Hồn Điện?
MinhLâm - Lục Đạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...