Lôi Thương Hải vậy mà thụ thương?
Ai cũng không ngờ tới, tu sĩ Đại Thương Đế Triều đi cùng Lôi Thương Hải đến, tất cả đều trợn tròn mắt.
Lôi Thương Hải thiên phú danh xưng trăm năm khó gặp, những năm gần đây, hắn một đường hát vang, quét ngang Đại Thương Đế Triều cùng tuổi một đời không có đối thủ, dù là tu sĩ thế hệ trước ở trước mặt hắn đều tự than thở không bằng.
Một chút cường giả Chiến Đế cảnh đã từng lên tiếng, lấy thiên phú Lôi Thương Hải nếu như thêm một chút vận khí, rất có thể sẽ đột phá Chiến Thánh cảnh.
Cường giả Chiến Thánh cảnh, đây chính là tồn tại cực kỳ thưa thớt, dù là Vô Song Thánh Thành đều cực kỳ hiếm có.
Những năm gần đây, có rất ít người nhìn thấy qua Chiến Thánh, chỉ là thỉnh thoảng nghe nói một ít sự tích bọn hắn mà thôi.
Ánh mắt Lôi Thương Hải lạnh lẽo, thần sắc dữ tợn, trong lòng hắn cũng thập phần ngoài ý muốn, hắn thấy Tiêu Phàm cũng chỉ là một Chiến Hoàng cảnh mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm lại là một Chiến Đế cảnh, khó trách hắn dám ngay trước mặt mình giết Lôi Thương Lan.
- Vốn cho là trừ Trì Thu Tuyết cùng Công Tôn Kiếm ra, ta là Chiến Đế cảnh duy nhất, hiện tại nhìn đến, có lẽ bên trong 800 người này còn ẩn giấu không ít cao thủ.
Trong lòng Lôi Thương Hải khuyên bảo bản thân, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Như Lôi Thương Lan chính là trông mặt mà bắt hình dong, cho nên mới mất mạng.
Lúc này, ánh mắt Lôi Thương Hải lần nữa rơi trên người Tiêu Phàm, nói:
- Nơi này quá chật hẹp, ngươi và ta ra ngoài chiến một trận, làm một đoạn.
- Ta với ngươi không có gì có thể đoạn.
Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, trước đó hắn cũng đã nghe nói danh tự Lôi Thương Hải, chỉ là một mực không đặt ở trong lòng, không nghĩ tới Lôi Thương Hải vậy mà cũng đột phá đến Chiến Đế cảnh, cũng không hổ là một trong tam đại siêu cấp thiên tài.
Hơn nữa, chiến lực hắn thập phần cường đại, liền Chiến Đế cường giả thế hệ trước đều không cách nào so sánh, là thiên tài chân chính.
Bất quá, Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ e ngại nào, thật muốn chiến một trận, cùng tuổi một đời, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
- Làm sao, ngươi sợ?
Gặp Tiêu Phàm bất vi sở động, Lôi Thương Hải sầm mặt lại, sát cơ không thèm mảy may che giấu.
- Sợ?
Tiêu Phàm cười, nhàn nhạt lắc đầu, chỉ cần theo Lôi Thương Hải, Tiêu Phàm chẳng thèm ngó tới.
Sau đó Tiêu Phàm đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, nghiền ngẫm cười nói:
- Ngươi muốn chiến một trận, nơi này liền có thể.
- Ngươi!
Con ngươi Lôi Thương Hải băng lãnh tới cực điểm, cũng không phải vì nơi này quá chật, không phát huy tốt, mà là hắn không muốn hủy hoại Phi Độ Chiến Thuyền.
Lực phòng ngự Phi Độ Chiến Thuyền mặc dù cường đại, Chiến Đế khó mà hủy hoại, nhưng Lôi Thương Hải nếu như toàn lực ứng phó mà nói thì vẫn khó trách làm tổn hại.
Theo Lôi Thương Hải, Tiêu Phàm chỉ là bắt lấy lấy cớ này tránh cho đánh với hắn một trận.
- Không chiến đúng không? Vậy ta liền không phụng bồi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, mặt coi thường nói, quay người liền hướng Tu Luyện Thất đi đến.
- Ngươi trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai!
Lôi Thương Hải hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm rời đi.
Cho dù là hắn cũng không dám phá hư Phi Độ Chiến Thuyền, nếu chọc giận Giang Trường Thanh, hắn cũng ăn thiệt thòi, dù sao Phi Độ Chiến Thuyền không phải của Giang Trường Thanh, mà là của Chiến Hồn Điện.
- Yên tâm, tùy thời phụng bồi!
Tiêu Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Lôi Thương Hải, phất tay, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh cũng đồng thời đi vào Tu Luyện Thất, ngay sau đó, cửa phòng Tu Luyện Thất đóng lại.
Tiêu Phàm cũng không dám ở chỗ này trắng trợn xuất thủ, dù sao Giang Trường Thanh còn đang chờ hắn phạm sai lầm, thừa cơ xuất thủ.
Nếu như hủy hoại Phi Độ Chiến Thuyền, chậm trễ hành trình, Giang Trường Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, đưa Tiêu Phàm hắn vào chỗ chết.
Chỉ là giết chết Lôi Thương Lan quá đơn giản, Tiêu Phàm cũng không có buông tha hắn, nhưng Lôi Thương Hải thì khác, Tiêu Phàm cảm giác hắn so với Lôi Vũ còn cường đại hơn rất nhiều, không phải dễ dàng có thể chém giết.
Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử cũng khinh thường liếc mắt nhìn Lôi Thương Hải, liền đi vào phòng mình.
Long Vũ thấy thế cũng vội vàng đi vào một gian Tu Luyện Thất, đóng cửa phòng, sợ Lôi Thương Hải gây bất lợi cho nàng, chỉ cần đi vào Tu Luyện Thất liền sẽ mở ra Hồn Giới, Lôi Thương Hải cũng không dám tự tiện loạn động.
Trong phòng, thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, nhưng trong lòng nổi lên một chút gợn sóng:
- Nếu như không phải đột phá Chiến Đế cảnh, cho dù có thể giết Lôi Thương Hải, đoán chừng cũng phải ăn chút thiệt thòi, đáng tiếc, Tiêu Phàm ta xưa đâu bằng nay.
- Rống ~
Tiểu Kim đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hai con chân trước khoa tay, trong mắt lấp lóe sát khí.
- Ngươi giúp ta giết hắn? Không cần thiết.
Tiêu Phàm cười lắc đầu, dù hắn bây giờ đột phá Chiến Đế cũng có chút nhìn không thấu thực lực Tiểu Kim, Tiểu Kim có lẽ thật đúng là có thể giết Lôi Thương Hải.
Liếc mắt nhìn Tiểu Kim và Tiểu Minh, Tiêu Phàm lại nói:
- Hai người các ngươi cái lúc nào có thể đột phá Bát Giai?
Tiểu Kim gầm nhẹ, không ngừng khoa tay lấy, một bên Tiểu Minh lại cúi đầu, một mặt bất đắc dĩ.
Lúc này, Tiêu Phàm rốt cục cười lên:
- Tiểu Minh, ngươi phải cố gắng lên, Tiểu Kim rất nhanh liền có thể đột phá Bát Giai.
- Kíu ~
Tiểu Minh kêu to, phe phẩy cánh, tặc nhãn chuyển động, tựa như lại nói, ngươi yên tâm, ta cũng rất nhanh đột phá Bát Giai.
Tiêu Phàm cười không nói, sau đó liền bắt đầu tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Thuật, bên trong Hồn Hải còn không ngừng diễn luyện Tù Hồn Chỉ.
Vừa nãy Tiêu Phàm rất muốn thử nghiệm uy lực Tù Hồn Chỉ, nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ, dù sao Tù Hồn Chỉ hiện tại là một trong những át chủ bài lớn, tốt nhất đừng tuỳ tiện bại lộ.
Thời gian sáu bảy ngày trôi qua rất nhanh, Phi Độ Chiến Thuyền toàn lực đi đường, trên đường đi cũng tính thập phần an nhàn. Tiêu Phàm cuối cùng đem Thiên Lý Đằng Quang Thuật tu luyện tới Nhất Trọng.
Thiên Lý Đằng Quang Thuật có ba tầng, Nhất Trọng cũng có thể trong nháy mắt phi trăm dặm, một khi đột phá Nhị Trọng, liền có thể trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ba trăm đặm, Tam Trọng chân chính là ngàn dặm đằng quang.
Lấy thực lực Tiêu Phàm bây giờ có thể tu luyện thành công Nhất Trọng trăm dặm cũng đã xem như hết sức lợi hại.
Một ngày này, Tiêu Phàm ra Tu Luyện Thất, đi tới boong thuyền, khiến hắn rất ngạc nhiên là, Phi Độ Chiến Thuyền vậy mà trong mây mù xuyên toa, hơn nữa còn đang không ngừng bay lên.
- Nghe nói Vô Song Thánh Thành ở không trung, không nghĩ tới là thật.
Đột nhiên, một đạo thanh âm quanh quẩn hư không, bên tai Tiêu Phàm rung động một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Vô Song Thánh Thành ở trên không trung?
Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, hắn đều không thể bình tĩnh được.
- Bằng không sao có thể xưng là Vô Song Thánh Thành đây. Vô Song Thánh Thành chính là một tòa đại thành trên không trung, thiên hạ vô song! Bởi vậy danh xưng Thiên Không Thành!
Cách đó không xa có tu sĩ cảm thán nói, cao ngạo ngẩng đầu, tựa như vì bản thân biết được bí mật này mà kiêu ngạo.
Oanh long long!
Đột nhiên, Phi Độ Chiến Thuyền rung động một trận, tốc độ bỗng tăng lên, giống như
lưu tinh xẹt qua chân trời hắc ám, tựa như đánh vỡ một tầng màn sáng hơi mỏng màu xám trắng, sau đó như cá vào biển cả nhảy vào bên trong màn sáng màu xám trắng.
Cả quá trình này cũng không đến thời gian ba cái hô hấp, lúc bọn Tiêu Phàm mở mắt, xuất hiện bên trong ánh mắt bọn Tiêu Phàm là một mảnh quảng trường rộng lớn hoàn toàn do bạch sắc ngọc thạch đúc xây mà thành.
Ngay sau đó một mùi thơm đập vào mặt, ngửi phải liền khiến cho người ta như si như say, thiên địa linh khí nồng đậm khiến lỗ chân lông toàn thân một đám tu sĩ thư giãn ra.
Phóng tầm mắt nhìn tới là một mảnh Thiên Địa rộng lớn bát ngát, phía trên không trung còn có rất nhiều phù đảo to lớn, rễ cây xuyên thủng phù đảo, giăng đầy hư không, quả thực là hết sức kỳ lạ.
Phía dưới phù đảo là một mảnh Địa Vực rộng lớn, từng tòa cung điện san sát, cao ngất, sâm nghiêm, tản ra một loại khí thế bàng bạc, không phải cung điện Đế Triều có thể so sánh.
Đám người biết mình đã đến Vô Song Thánh Thành!
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...